Nhà hàng Lâm Viên yên tĩnh nhất Hoà Thành. Hứa Nghi Nhàn tự mình ra cửa đón Ninh Ngôn, suýt chút nữa giận đến ngất đi vì bộ đồng phục học sinh của cô. "Chuyện quan trọng như thế này sao con lại ăn mặc như vậy? Mẹ không lo nổi cho con một bộ quần áo sao? Con biết Đàm phu nhân là người như thế nào không? Là con muốn mẹ mất mặt với người ta phải không? Cũng không học chị gái của con, để cho mẹ bớt lo một chút!"
"Con xin lỗi". Ninh Ngôn vẫn luôn cuối đầu.
Ninh Man từ nhỏ đã ở cùng ba mẹ, không phải là yên tâm sao. Không phải thiệt thòi cô một bộ quần áo sao?
Nhưng những lời này Ninh Ngôn không dám nói, sẽ bị mắng.
Chị gái Ninh Man là nghiên cứu sinh của Nam Đại, thành tích học tập tốt dung mạo xinh đẹp. Lúc học đại học đã có bạn của mẹ làm mai con trai của mình cho chị gái, không thiếu những cậu ấm gia đình giàu có theo đuổi,
nhưng mẹ lại cự tuyệt vì không nhìn trúng được ai.
Lần trước con trai Thị trưởng cũng lấy lệ cho qua. Lần này mẹ lại coi trọng như thế, Ninh Ngôn không hình dung được nhà trai lợi hại đến mức nào.
"Đã nói chuyện gần xong rồi, bên kia người ta cũng rất hài lòng. Nếu không phải ba con đi công tác không có mặt, mẹ cũng không muốn con tới."
Trên đường đi, Hứa Nghi Nhàn nghiêm khắc nhắc nhở: "Lát nữa đừng có nói chuyện lung tung! Làm mất mặt thì xem về nhà mẹ có đánh con không."
Còn chưa mở cửa phòng bao, Ninh Ngôn đã nghe thấy tiếng cười của chị gái.
Còn rất vui vẻ về chiếc xe con kiểu mới mà ba tặng.
"Thì ra anh là giám khảo cuộc thi dAb năm ngoài mà em đã tham gia! Lần đó trên bục em đã chú ý tới anh rồi! Em nghe nói điểm tâm của quán Gia Đại Tam rất ngon, tiếc là lần đó vội quá, chưa được ăn."
"Lần sau anh sẽ mang cho em một ít."
Một giọng nam trong trẻo trầm ấm. Ninh Ngôn trong nháy mắt sửng sờ ngay tại cửa ra vào, cô trông thấy Ninh Man ngồi bên cạnh Đàm Chá, mỉm cười nhẹ nhàng.
Đôi bông tai kim cương của Ninh Man toả ra những tia sáng rực rỡ, đâm vào mắt làm Ninh Ngôn đau nhức.
"À, đây là em gái của em Ninh Ngôn."
Ninh Man không nghĩ tới Ninh Ngôn vậy mà mặc nguyên bộ đồng phục đến đây, nét mặt hiện lên biểu cảm ghét bỏ: "Cấp ba rồi. Em sốt ruột về trường vậy à."
"Thành tích học cũng bình thường, dù có đi trễ nửa ngày cũng không có việc gì." Sợ Đàm Chá có chút gì đó không hài lòng, Hứa Nghi Nhàn nói: "ŧıểυ Đàm à, nɠɵạı trừ ba của con bé không thể tới, thì người trong nhà của
Man Man con đều đã gặp qua rồi, con xem khi nào thuận tiện, chúng ta sẽ gặp ba mẹ con một chút?"
"Con sẽ mau chóng sắp xếp." Đàm Chá lễ phép trả lời.
Ninh Ngôn lại cuối thấp đầu.
Thì ra chị gái và Đàm Chá đã gặp nhau từ trước! Nếu anh ấy là giám khảo, thì khẳng định lần đó đã rất ấn tượng với người đạt giải nhất là chị gái.
Cho nên buổi xem mắt hôm nay mới thuận lợi như vậy.
Ninh Ngôn lặng lẻ nhìn Đàm Chá.
Đôi môi hôm qua hôn cô giờ lúc này khẽ mím lại, ăn nói ý tứ vô cùng thanh lãnh.
Gương mặt thân thiết hôm qua lúc này đây lạnh nhạt xa cách như núi với biển.
Anh ấy không có mình cô, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của mẹ và chị gái.
Ba tháng qua, Ninh Ngôn muốn biết tất cả những gì liên quan với anh ta đến phát điên. Lúc này chính miệng anh ấy trả lời, cô cũng không dám nghe.
"Ninh Ngôn." Mẹ nhéo tay cô ở dưới bàn, ra hiệu cô đừng giả bộ Si.
"Ay."
Đau muốn khóc. Ninh Ngôn nhìn thấy mặt Đàm Chá lộ vẻ nghi hoặc.
Cô thật không nên xuất hiện ở đây, trong buổi coi mắt mà cả đôi bên đều rất hợp ý này.
"Con, con có lớp học vào buổi chiều, con về trường trước."
Ninh Ngôn nhanh chóng đứng dậy và chạy về phía cửa phòng, dừng ở cửa cô quay lại nói: "Mẹ, chị, anh rễ chúc mọi người ăn trưa vui vẻ."
"Ai da, đứa nhỏ này nói cái gì vậy."
Dù không không đúng lúc, nhưng Hứa Nghi Nhàn và Ninh Man đều mỉm cười.
"Nhị Trung cách Gia Đại rất gần. Con sẽ lái xe đưa em ấy đi."
Đàm Chá cũng đứng dậy rới đi, Ninh Man không dám ngăn cản, lập tức lên tiếng: "Vậy phiền anh chăm sóc em gái em."
......
Trước mặt mẹ, Ninh Ngôn không dám chọc con rể của bà không vui, cuối đầu lên xe.
Đàm Chá im lặng lái xe suốt đoạn đường. Khi đèn đỏ, ngón tay anh ấy gõ liên tục vào vô lăng, có vẻ rất sốt ruột.
Ninh Ngôn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Đàm Chá qua cửa kính xe, khuôn mặt của anh ấy rất thâm trầm, nhiều lần muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Có thể anh ấy muốn cô quên hết tất cả những chuyện của ngày hôm qua. Nhất định là như vậy.
"Cho em xuống đây."
Ninh Ngôn ngoan ngoãn trong suốt mười tám năm qua, lần đầu tiên mạnh dạn trước mặt người khác, cũng là lần thứ hai muốn nổi loạn: "Em muốn xuống xe."
"Còn cách trường học của em rất xa. Đi bằng xe buýt em sẽ bị trễ học." Đàm Chá nói thêm: "Đừng làm cho người khác lo lắng."
"Em muốn xuống xe! Nếu không em sẽ nói với chị gái, hôm qua chúng ta đã hôm môi, để phá hỏng chuyện tốt của anh!"
Đôi mắt cô đỏ hoe, dưới đôi mắt ngấn nước là nét bướng bỉnh quật cường.
Cô vẫn còn đang mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh nước biển, chiếc váy dài đến đầu gối làm cho cô trông càng ngoan hiền hơn.
Cực kì giống một đứa trẻ ngoan bị bắt nạt.
Chính là không thể hiểu được những điều cô nói, khiến cho anh thật khó chịu.
"Được." Đàm Chá nhanh chóng dừng xe lại, ngăn ý định nhảy khỏi xe của Ninh Ngôn: "Được rồi, em đi học nhé."
Đi với anh ấy lên lớp học tốt!
Ai muốn trải qua sinh nhật mười tám tuổi với rất nhiều bài tập và các bài kiểm tra? Mà cho dù cô có thi tốt đến đâu thì mẹ cũng sẽ không có khen cô.
Đứng trên đường đi bộ đông người qua lại, Ninh Ngôn nhìn thấy mộ quán bar giới hạn tuổi cHeNrEn.
Ý muốn phản nghịch bắt đầu nhen nhóm trong cô. Cô không muốn nghe lời mẹ dạy, không muốn là đứa con ngoan, vì dù có nghe lời cũng chẳng được gì.
Cô nghe lời như thế. Đàm Chá cũng không phải đã nhìn trúng Ninh Man, trở thành anh rể của cô rồi hay sao?
Ninh Ngôn cầm lấy điện thoại xin giúp đỡ: "Bao Bao, hôm nay mình không đến lớp, cậu điểm danh giúp mình nhé."
Đầu dây bên kia, Long Bao Bao thiếu chút nữa bị dọa rớt cây kem ốc quế đang cầm trong tay: "Ninh Ngôn Ngôn, mình không có nghe lầm chứ, cậu muốn trốn học à? Đây là cách mà cậu chúc mừng sinh nhật sao? Không đúng, không thể nào, chẳng lẻ tác giả cậu thích có buổi kí tên?"
"À, Ừm....Cậu làm ơn giấu giúp mình nhé." Ninh Ngôn cảm thấy chột dạ. Mặt đều đỏ cả lên.
"OK! Không thành vấn đề!" Long Bao Bao cắn một ngụm ăn hết cây kem ốc quế, "Cậu yên tâm đi đi!"
Ai cũng không thể tưởng tượng được, một người ngoan hiền như Ninh Ngôn lại đến quán bar.
Chiếc váy màu xanh nước biển biến mất trong tầm mặt.
Ở gốc đường, Đàm Chá nheo mắt theo làn khói, đôi mắt đen càng thêm thâm thúy mang theo sự tức giận.
"Thật lớn gan."
Một ly liền say, cô gái nhỏ uống say liền khóc, vậy mà cũng dám vào quán bar.
Anh còn muốn chờ cô lớn lên một chút. Nhưng hôm nay không thể không trừng phạt.
Đàm Chá gọi điện thoại phân phó cho trợ lý: "Đặt một phòng khách sạn ở gần chỗ tôi, tối nay nhờ người đứng lớp thay tôi."
"Ngài muốn làm gì?" Công việc của công ty và trường học được Đàm Chá sắp xếp xử lý rất tốt, đây là lần đâu tiên anh đưa ra loại yêu cầu này, trợ lý có chút khẩn trương hỏi: "Ngài gặp vấn đề khó giải quyết?"
"Ừm." Đám Chá lạnh giọng: "Tôi đi bắt người trở về."