Đám Chá chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Ninh Ngôn, rất tự nhiên mà nắm lấy tay phải đang cầm bút của cô, chỉ chỉ vào bài thi của cô: "Là bài tập này à?"
Sự việc diễn ra ngay trước mặt của Chúc Diệp Thư, làm tim Ninh Ngôn như muốn nhảy ra ngoài.
Hơi thở của Đàm Chá phả vào gáy cô, gắt gao ôm lấy cô trong căn phòng xa lạ. Tất cả những lo lắng bất an không biết sao không còn nữa.
"Ân..." Ninh Ngôn gãi nhẹ mũi.
Anh giỏi như vậy, khẳng định là có rất nhiều cách để giải quyết. Đâu giống như cô bị vây trong hoàn cảnh khó khăn, mỗi ngày chỉ biết cười hì hì làm bộ không có việc gì.
"Bài tập dễ như vậy mà cũng cần chỉ à?" Chúc Diệp Thư liếc thấy bài hàm số đơn giản đó, vừa ghét bỏ vừa tự hào nói: "Tôi biết bài này."
"Vậy con sẽ chỉ cho Ninh Ngôn? Đàm Chá khẽ mỉm cười, làm ra dáng một giáo viên hiền lành, "Rất tốt, bạn học phải biết đoàn kết giúp đỡ nhau, chỉ cho tới khi nào biết mới thôi."
Chúc Diệp Thư đột nhiên lúng túng. Ninh Ngôn như vậy, anh ta làm sao mà dạy?
Đến lúc đó, không chỉ phải xin lỗi mà còn phải thừa nhận là không thể dạy Ninh Ngôn.
"Con không muốn xấu hổ. Chú dạy cậu ấy đi, cái này chú hiểu rõ mà." Chúc Diệp Thư cầm lấy bài thi của mình chuồn mất: "Ninh Ngôn, cậu phải nghe giảng cho tốt đó, hiếm khi được chú tôi dạy lắm đó."
Căn phòng lại quay về trạng thái yên tĩnh.
Ninh Ngôn có thể nghe rõ tiếng tim mình đập. Thình thịch, thình thịch.
Đàm Chá giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng tay anh đã đặt trên eo cô, dễ dàng luôn vào bên trong quần áo của cô.
Vòng eo mềm mại bị siết chặt, khẽ run lên. Cô không có bất kì phản kháng nào, thậm chí còn không nhận ra mình đang bị tay của đối phương luồn vào bên trong, ngón tay xẹt qua bụng nhỏ, đi vào giữa hai chân, nhẹ nhàng xoa bóp ŧıểυ huyệt của cô.
"Đứng lên." Đàm Chá cảm nhận được sự căng thẳng của cô, ra lệnh: "Chống hay tay lên bàn, đứng yên nào."
Giống như thầy giáo đang phạt học sinh. Ninh Ngôn đứng thẳng người, nhưng lại bị anh kéo eo xuống.
Cảm giác thẹn thùng làm cho cô hơi rướng người về phía trước, mông không tự giác vểnh lên cao, chiếc váy dài quá gối củng với qυầи ɭóŧ đều bị anh kéo xuống dưới, ŧıểυ huyệt đối diện trực tiếp với Đàm Chá. Cô lúc này mới kịp phản ứng lại, gần như hét lên: "Đàm Chá! Anh...!
"Anh sao? Anh đang dạy em những gì anh giỏi nhất."
Đàm Chá đưa ngón tay vào trong ŧıểυ huyệt, xuyên qua tầng tầng lớp lớp thịt giống như cánh hoa, cảm giác rất dính, anh cố gắng nhẫn nhịn ŧıểυ huyệt cô co rút không ngừng tuôn ra nước, từng chút từng chút một tiến vào,tìm đến những điểm nhạy cảm quen thuộc nhất.