Ninh Ngôn trông có vẻ mệt mỏi, tối qua ngủ không ngon, mười hai giờ đêm, Ninh Man lướt Weibo lướt đến một con phố đang nổi tiếng trên Mang, không ai tán gẫn cùng liền tìm Ninh Ngôn.
Ninh Ngôn vốn định đối phó một chút để không bị mắng là được. Nhưng Ninh Man nói muốn đi cùng Đàm Chá, ở cửa hàng này thì muốn Đàm Chá giúp chị ta chọn quần áo, cửa hàng kia thì muốn cùng Đàm Chá làm chocolate DIY.
Trong lòng rầu rĩ, đờ đẫn nghe Ninh Man hưng phấn nói đến hơn ba giờ, sau đó cô không ngủ nữa.
Chỉ còn hai mươi phút để viết văn.
Đề tài rất cũ, rất ước lệ: Mỉm cười đối diện với khó khăn.
Ninh Ngôn nhìn đề bài hai phút, cái gì mà mặt trời luôn ở sau mưa gió, trời giáng sứ mệnh cho người này, tất cả đều là cái rắm.
Cô không muốn mỉm cười đối diện với đau khổ đâu! Cô rõ ràng cũng cố gắng, rõ ràng không phạm sai lầm, nhưng ba mẹ không cảm thấy cô tốt thì cô có thể làm sao? Mới mười tám tuổi mà người mình thích lại sắp kết hôn, cô không còn hy vọng gì nữa. Rốt cuộc cười có thể làm được gì.
‘ Nếu có thể, tôi hy vọng sau này mỗi ngày tôi đều sẽ vui vẻ hạnh phúc, không ưu sầu khổ sở. ’ Ninh Ngôn phun xong văng chương, cuối cùng vẽ khuôn mặt nhỏ, ‘ Hy vọng người tôi thích, cũng sẽ thích tôi. ’
Thi thử quả nhiên rớt. Bình thường còn quanh quẩn tại chỗ, lần này tuột hẳn hơn một trăm điểm.
Hứa Nghi Nhàn nghe thấy số điểm cũng cảm thấy mất mặt.
“Chị con năm đó còn được nhận vào trước nữa cơ!” Hứa Nghi Nhàn thấy Ninh Ngôn tủi thân như thế, cũng không có hứng mắng cô, “Không trông cậy vào con có tiền đồ gì, nhưng học phí đắt lắm đấy con biết không? Con có biết ba làm việc vất vả thế nào không?”
“Con biết…”
“Được rồi được rồi, con làm mẹ tức chết mà. Còn nói muốn thì vào Gia đại, vừa nghe đã biết khoác lác rồi.” Hứa Nghi Nhàn đang bận nấu súp cho Ninh Man. Hôm nay Ninh Man có một buổi báo cáo nhỏ, tối hôm qua thức khuya, sắc mặt kém đi rất nhiều, bà bảo Ninh Ngôn xuống lầu mua một ít gia vị, “Học không được thì đừng học nữa, học nội trợ cho tốt vào rồi tìm một người đáng tin mà gả.”
Khi Ninh Ngôn ở thị trấn, thỉnh thoảng cũng có thể nghe thấy những lời như vậy. Bà nɠɵạı lớn tuổi, chưa bao giờ đọc sách, chỉ biết làm đồ ăn ngon để dỗ cô, mỗi khi Ninh Ngôn thi cử không tốt, bà luôn an ủi cô sau này gả cho một người đàn ông tốt là được.
Nhưng khi lời này thốt ra từ miệng mẹ, cô cứ cảm thấy quái quái.
“Con muốn thì vào Gia đại, không phải khoác lác.”
“Dựa vào số điểm này sao, không khoác lác thì nằm mơ hả?”
Ninh Ngôn chạy về phòng khóa cửa lại. Đột nhiên cô muốn khóc, lại vừa muốn cười.
Trong lòng chua xót.
“Mình không khoác lác đâu.” Lấy ra chiếc nhẫn đuôi bạch kim được cất trong ngăn kéo, Ninh Ngôn nghẹn ngào nói, “Mình thật sự rất muốn học ở đó.”
Rất muốn đến gần người mình thích.
…
Thứ sáu họp phụ huynh, là lần họp cuối cùng của trường trung học, Hứa Nghi Nhàn vẫn đến.
Trong giờ nghỉ, chủ nhiệm lớp vốn định tìm Hứa Nghi Nhàn nói chuyện riêng về Ninh Ngôn. Cô bé ba năm nay đều rất ngoan, chuyện yêu sớm khó có thể xảy ra, gia đình vẫn phải tin tưởng đừng tạo áp lực cho cô. Nhưng lại nhìn thấy Hứa Nghi Nhàn đang trò chuyện với mẹ Chúc Diệp Thư rất vui vẻ.
Hình như đã chứng thực yêu sớm, còn có ý kết thân nữa. Chủ nhiệm lớp nhất thời không mở miệng được, đành phải thôi.
Ninh Ngôn mặt xám như tro tàn, cô nghĩ mình tiêu rồi.
Mẹ Chúc Diệp Thư nhất định sẽ nói với mẹ, cô cản trở việc học hành của Chúc Diệp Thư, làm Chúc Diệp Thư không tiến bộ, về nhà chắc chắn mình sẽ lại bị mắng lần nữa.
Ai ngờ, Hứa Nghi Nhàn lại mặt mày hớn hở đến tìm cô.
“Mẹ đã nói chuyện với bà Chúc rồi, các con phải ở chung hòa thuận vào, con nghe lời một chút, ngoan một chút, ngày mai đến nhà Chúc Diệp Thư một chuyến.”
“Cùng học ạ?” Ninh Ngôn sững sờ, “Nhưng Chúc Diệp Thư thành tích của cậu ta… Rất tốt mà…”
Ai có thể nghĩ tới mối quan hệ không đến lớp này lại thực sự tiến triển.
“Ngốc chết đi được! Mẹ kêu con yêu đương với Chúc Diệp Thư cho tốt vào, chờ hai mươi tuổi thì kết hôn!” Hứa Nghi Nhàn nóng nảy.
“Nhưng con không yêu đương với cậu ấy mà! Con không yêu sớm!”
Ninh Ngôn không ngờ mẹ cô thật sự nghĩ theo chiều hướng đó, xấu hổ buồn bực nói: “Con muốn chăm chỉ học hành! Con cũng có một lần thi tốt hơn chị lúc trước mà, hơn nữa con đã hứa với Đàm Chá phải thi vào Gia đại!”
“Con yên ổn không tốt hay sao? Thi vào Gia đại để tìm Đàm Chá à?” Hứa Nghi Nhàn giận Ninh Ngôn không hiểu chuyện: “Con muốn giành đàn ông với chị mình hả?”
“Cái gì mà bảo con giành đàn ông với chị?” Ninh Ngôn cảm thấy lời này quá cẩu huyết, trong lòng đau nhói, nhưng vẫn nén xuống, “Không phải các người đã bàn bạc xong rồi sao? Giành thế nào?”
Hứa Nghi Nhàn khác thường mà không mắng mỏ cô nữa, trái lại bà quay mặt đi bảo cô biết vậy thì tốt.
Có quỷ.
Ninh Ngôn bỗng nhiên có một ý nghĩ lớn mật.
Trái tim cô đập thình thịch.
Có thể nào…
Mẹ cô đã nói, Đàm Chá đến xem mắt là nể mặt gia đình cô. Vậy, có thể nào, Đàm Chá đến xem mắt hai người các cô?
Thực ra cô cũng có cơ hội?
Chỉ là mẹ liền trực tiếp nhận định Đàm Chá là của Ninh Man?