“Không phải chị gái đã quyết định rồi sao?” Ninh Ngôn nhỏ giọng nói. Cô thực sự đã nuốt chửng quả trứng rung vào trong huyệt không lấy ra được, thật là xấu hổ.
“Chị gái em anh nhờ tôi quyết định. Riêng tôi, thì muốn đi nơi mà em muốn đi.”
Tranh thủ lúc đèn đỏ, Đàm Chá đưa tay véo mặt cô: “Sao không nói chuyện, không khỏe sao?”
“Không ...” Ninh Ngôn chột dạ né tránh, “Em, em muốn ăn đồ Nhật.”
Khi đến nơi, Ninh Ngôn mới biết cửa hàng đồ ăn Nhật này cao cấp cỡ nào, đủ để khiến Long Bao Bao người ăn gần hết các món ngon khắp nơi mà nhớ nhung.
Người phục vụ mặc kimono trân trọng mời khách suốt quãng đường đi, có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong căn phòng riêng được trang trí cảnh vật độc đáo. Trước khi vào cửa, Ninh Ngôn đã nghe thấy tiếng mẹ càm ràm đau lòng. Đó có lẽ khoảng một nghìn trên đầu người, nếu làm chuyện này vì Ninh Ngôn thì thật không đáng, nếu không phải vì mục đích tác hợp Ninh Man và Đàm Chá, bà làm sao mà chịu.
Vào lúc này Đàm Cháđẩy cửa vào. Hai người đang nói chuyện liền khựng lại.
“Chào bác gái.” Đàm Chá không có chút lúng túng như hai người, rất tự nhiên để Ninh Ngôn bên bên cạnh phía trong của anh.
Ninh Ngôn sững sờ khép hai chân ngồi quỳ, Hứa Nghi Nhàn cau mày nói: “Không lớn không nhỏ, gặp người cũng không chào hỏi, đó là chỗ của chị con.”
“Không sao.”
Đàm Chá ngồi bên cạnh Ninh Ngôn, rót ly nước cho hai người: “Cô bé vốn trầm lặng, hướng nội, ngồi bên trong vừa hay.”
“Mẹ, con và Đàm Chá đối mặt với nhau là được rồi, mẹ đừng bận tâm quá.”
Ninh Man hiểu ý mẹ cô, cô cũng không vui khi thấy Ninh Ngôn và Đàm Chá ngồi cùng nhau. Làm sao mà có cảm giác như hai người đang ra mắt phụ huynh thế? May thay, Ninh Ngôn đã bị một phần cảnh vật che chắn, cô ngoan ngoãn cúi đầu không lên tiếng, hầu như không phát giác có cô.
“Cảm ơn ngày hôm qua anh đã chăm sóc em gái của em.” Ninh Man chủ động nhấc ly rươu uống cạn: “Phiền anh bận tâm rồi.”
Đàm Chá đang rót trà cho Ninh Ngôn và chính mình cũng chỉ gật đầu, nhắc nhở: “Rượu này có tác dụng mạnh sau khi uống, uống từ từ, chậm rãi nhấm nháp.”
Ninh Man bị sặc ho sặc sụa, Hứa Nghi Nhàn vội vàng dỗ dành cô.
Cũng may, Ninh Ngôn cúi thấp đầu, nếu không chắc sẽ cười ra tiếng.
Chị gái dù sao cũng cùng cha mẹ từng gặp gỡ những người danh vọng biết sự đời, sao mà như đi ăn que xiên nhậu nhẹt vậy, vừa lên liền tự phạt một ly, không cạn ly là không nể mặt.
Đồ ăn Nhật rất tinh tế. Ninh Ngôn tập trung ăn uống, cố gắng bỏ ngoài tai lời nói của mẹ và chị gái.
Quy củ lễ độ của Đàm Chá rất tốt. Anh không nói chuyện khi đang ăn, chỉ gật đầu đáp lại. Mãi đến khi Ninh Man đặt hai tấm vé xem show thời trang lên bàn, anh mới đặt đũa và tay xuống, “Đây là?”
“Là show diễn lớn của thương hiệu D mỗi năm một lần, em nhờ một người bạn đặt vé.” Ninh Man mời anh ta: “Chính là chủ nhật này, đi cùng nhau nhé?”
Ninh Man luôn muốn rủ Đàm Chá đi chơi, nhưng cô không thể đưa Đàm Chá đi quán bar. Ninh Man thích đi dạo phố mua sắm cày phim, những thứ này không phù hợp với thân phận của Đàm Chá. Với hai tấm vé này, cô đã tốn rất nhiều sức lực.
“Chủ nhật này.”
Đàm Chá nhíu mày trầm tư. Cơ thể khẽ nhúc nhích.
“Hửm?”
Cả người Ninh Ngôn giật bắn. Dưới gầm bàn, tay Đàm Chá đang vén vạt váy cô, dáng vẻ trông vẫn lạnh lùng và nghiêm túc.
Anh bóp nhẹ bên mông của cô, cô không dám trái lời. Cô vốn đang ngồi khuỵu gối, hơi nâng eo lên liền như mời gọi. Chiếc mông nhỏ hơi lơ lửng một chút, chiếc qυầи ɭóŧ dâu tây bị vén sang một bên, miệng ŧıểυ huyệt lộ ra.
Ninh Ngôn không dám nhúc nhích. Vì sợ bị mẹ và chị đối diện phát hiện điều khác thường.
“Chủ nhật này không được sao?” Ninh Man sốt sắng hỏi, ngay cả Hứa Nghi Nhàn cũng lo lắng không có ai để ý tới Ninh Ngôn.
Tay Đàm Chá càng nghênh ngang hơn.
Ngón tay búng lên xuống miệng huyệt, tiếng nước nhỏ nhẹ chỉ có Ninh Ngôn mới có thể nghe thấy.
Đàm Chá không sờ thấy vật lạ ngoài miệng ŧıểυ huyệt, sắc mặt hơi trầm xuống. Bầu không khí bỗng yên lặng.
Dưới ánh mắt chăm chú của mẹ và chị gái, Ninh Ngôn cảm thấy ngón tay anh banh hé môi thịt ra, dọc theo lớp dính nhớp của dâm dịch, tạo thành một vòng tròn ngoài miệng huyệt, và chọc nhẹ vài lần. Cô sướиɠ đến chảy nước, nhưng Đàm Chá lại rút ngón tay ra, ấn vào cuống hột le đang phục hồi tràn đầy máu phía trên của cô.
Ninh Ngôn thấp giọng kêu một tiếng. Khi run rẩy, lá cây phát ra tiếng vang.
“Xin lỗi, tôi không thể đi cùng được.” Giọng nói của Đàm Chá lạnh lùng và nghiêm túc, giống như tuyết rơi trong vườn, “Đây là buổi biểu diễn đồ lót chăng? Tôi không phải dân thời trang, cũng không hứng thú lắm.”