Thư viện ở Hòa thành vắng vẻ và yên tĩnh. Xuyên qua cửa sổ sát đất của thư viện trên lầu ba, có thể nhìn thấy cây ngọc lan ở sảnh giữa.
Lúc Ninh Ngôn không vui, sẽ đến nơi này.
Khi quản lý nhìn thấy gương mặt quen thuộc của cô thì không cần kiểm tra thẻ, chỉ nhắc nhở còn ba mươi phút nữa thư viện phải đóng cửa.
Ninh Ngôn càng thêm căng thẳng.
Kệ sách cuối cùng ở tầng thứ hai, trong mớ gáy sách nhấp nhô lên xuống bị thiếu mất một ô, chính là vị trí cuốn sách cô đã trả lại.
Cuốn sách đó bị người ta mượn rồi?
Ninh Ngôn nhón chân lên nhìn, xuyên qua kẽ hở trên giá sách, cô bắt gặp một đôi mắt đen sâu thẳm.
Đôi mắt ấy lặng lẽ ôn nhuận tựa dòng mực vận chuyển trong nghiên. Thanh nhã điềm đạm, lại lộ ra nét trầm ổn của dòng dõi thư hương.
Đàm Chá. Người đàn ông mà cô vẫn luôn lặng lẽ dõi theo kể từ đầu đông. Hôm nay anh thay một chiếc áo gió dài, trông thật xa cách thanh lãnh, khiến anh càng thêm thần bí.
Ninh Ngôn đỏ mặt, muốn xoay người rời đi như bao lần trước.
Nhưng lần này thì không được.
Cuốn sách buổi sáng cô đã trả kia, đang nằm trong tay Đàm Chá.
“Chào anh, xin hỏi anh có thể cho tôi mượn cuốn sách đó được không?”
Ninh Ngôn khóc không ra nước mắt. Cô nghĩ đến rất nhiều cách để bắt chuyện với anh, còn chưa luyện tập xong, đã buộc phải nói chuyện với anh rồi.
“Không được.”
Đàm Chá nhận ra mặt cô đỏ bừng, không khỏi cười khẽ nói: “Bởi vì trong này có một số thứ không phù hợp với trẻ em.”
Ngón tay thon dài của anh mở sách, lấy ra một tờ giấy note màu vàng nhạt có hình chú mèo.
Âm thanh trong trẻo đọc to đoạn văn bên trên: “Ninh Ngôn bị hôn đến động tình, hoa huyệt ướt đẫm không chịu nổi, chỉ muốn Đàm Chá hung hăng cắm vào bên trong cô. Đàm Chá nắm lấy eo nhỏ, dươиɠ ѵậŧ vừa to vừa nóng hung hăng cắm mạnh vào …”
“A a a, đừng đọc!”
Ninh Ngôn suýt nữa muốn ngất đi, miễn cưỡng vịn vào tường mới đứng vững được.
Đàm Chá vẫn giữ bộ dáng trong trẻo lạnh lùng như cũ, quan tâm hỏi: “Sắc mặt em trông không được tốt lắm, có bệnh tuột huyết áp sao? Cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Anh gấp sách lại, như thể muốn giải quyết dứt khoát, “Em không cảm thấy, chúng ta nên nói nói chuyện sao?”
Làm chuyện xấu bị phát hiện, Ninh Ngôn mặt xám như tro tàn.
“Tôi mời em.” Đàm Chá lấy thẻ hội viên ra, gõ nhẹ lên vầng trán trơn bóng của cô khiến cô hoàn hồn, “Món tráng miệng của nhà hàng này rất tuyệt.”
Nhà hàng dành cho hội viên. Ninh Ngôn từng nghe chị gái mình khoe đã đến đó được hai lần.
…
Im lặng đi vào nhà hàng. Trong phòng, sau khi gọi món xong, Đàm Chá bảo bồi bàn đóng cửa lại, nhấp một ngụm trà rồi hỏi: “Em để ý đến tôi khi nào? Chỉ viết trên giấy note thôi sao?”
“Thực xin lỗi!”
Ninh Ngôn vùi đầu xuống thấp. Cô ấp úng thẳng thắn khai: “Vào ba tháng trước, lần đầu tiên anh đến thư viện đã ngồi bên cửa sổ đọc cuốn《 Cô Tô 》.”
Khi đó tuyết rơi đầy bên ngoài, bầu trời u ám đã rất lâu.
Đàm Chá đi lướt qua cô, trên người thoan thoảng mùi mực, trong cái lạnh lẽo ẩm ướt của mùa đông đặc biệt trong trẻo.
Chiếc nhẫn ở ngón áp út vụt lóe lên trong mắt cô khi anh cầm lấy cuốn sách.
Hấp dẫn mê người hơn cả chiếc nhẫn bạch kim kia, chính là dáng vẻ đọc sách của anh.
Khi anh ngẩng đầu lên, đúng vào khoảnh khắc trời quang mây tạnh lần đầu tiên sau ba ngày.
Một tia nắng chiếu xuống rọi vào gương mặt anh, tuấn mỹ phi phàm, tựa như một nhân vật bước ra khỏi trang sách.
“Em đã lén tra tư liệu mượn sách của anh, sau đó tìm được tên, tuổi và địa chỉ của anh.” Giọng Ninh Ngôn nhỏ dần: “Em đoán anh giáo viên của trường đại học bên cạnh. Dạy tiếng Trung.”
Hầu hết lịch sử mượn sách của anh đều là sách văn học. Lúc anh lấy thẻ ra mượn, Ninh Ngôn có lén nhìn thấy trong ví đựng thẻ có thẻ giáo viên trường Gia Đại.
“Độc thân.”
Một tuần trước, anh mượn một cuốn sách có tựa 《 180 chiêu thổ lộ 》.
Ninh Ngôn nói xong, lỗ tai đỏ bừng. Cô căng thẳng đến nỗi ăn một miếng trái cây mà lại hy vọng nó có thể làm cô nghẹn chết cho rồi.
Nhưng Đàm Chá không hề tức giận.
Anh giống như một người thầy giỏi trong việc dạy dỗ giáo dục học sinh, đầy kiên nhẫn và bao dung, dẫn dắt từng bước mà hỏi cô: “Còn tờ giấy note kia thì sao?”
“Là, là viết khi đọc sách ạ.”
Lầu 3 trong thư viện chỉ cho người trưởng thành vào.
“Truyện của Thạch Mộc thật sự rất cảm động. Khi em đọc đến chương mười ba của《 Cô Tô 》, Phong Mộc và Mạc Thần đã bị chia cách từ thuở niên thiếu, trong một bức ảnh ở góc tờ báo, anh nhìn thấy Mạc Thần vẫn đang đợi mình dưới gốc cây đó thì đã bất chấp chiến hỏa thiên tai, bôn ba ngàn dặm quay về tìm cô ấy.”
Khi nhắc đến nhà văn mình thích nhất, Ninh Ngôn không còn là đứa trẻ hướng nội trong mắt người lớn nữa.
“Khi em đọc đến đoạn hai người sắp lên giường, làm… Ách, chuyện mây mưa, đã viết ra.” Ninh Ngôn nhắm mắt lại, “Thực xin lỗi! Em sai rồi, em không nên nghĩ về anh! Sau này…”
Môi cô ấy bất ngờ bị chặn lại.
Ngón tay mát lạnh của Đàm Chá lướt qua, khiến lòng người ngứa ngáy.
Anh lau đi lớp đường trắng dính trên khóe miệng cô, giọng nói cũng dần trở nên rõ ràng, “Em có đọc đến đoạn sau chưa?”
“Em chỉ đọc đến đoạn họ hôn nhau, là câu ‘ anh liếʍ hôn cánh môi cô, nhẹ nhàng chui vào trong cái miệng nhỏ của cô ’ .” Ninh Ngôn thề với trời cô không xem bất cứ thứ gì không phù hợp với trẻ em cả.
“Thật đáng tiếc.” Khó trách cô chỉ có thể viết ra những ảo tưởng khô khan như vậy.
Đôi môi hoang mang chợt bị chặn lại.
Môi Đàm Chá còn ấm áp và mềm mại hơn cả trong tưởng tượng của cô. Hơi thở của anh phả lên chóp mũi, chạm vào da thịt cô.
Môi bị anh nhẹ nhàng gặm cắn, vì hơi đau mà cô hé miệng ra làm đầu lưỡi anh nhân cơ hội chui vào bên trong. Hàm trên bị liếʍ một cái, Ninh Ngôn không ngăn được hừ một tiếng, lưỡi nhỏ cũng bị quấn lấy.
Cô ngây người không biết đáp lại như thế nào, để mặc anh liếʍ qua từng tấc trong khoang miệng, thậm chí cả cổ họng cô.
Khi tách ra, một sợi chỉ bạc treo bên khóe miệng, Đàm Chá thay cô lau đi.
Nhưng càng lau, cô lại càng đần người ra.
“Là thế này sao?” Đàm Chá ngồi trở lại vị trí, vươn tay nhéo nhéo mặt cô, “Chỉ đọc đến đoạn hôn nhau?”
“A, vâng.”
Ninh Ngôn vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn đầu tiên vừa rồi.
“Em nên đọc tiếp.” Đàm Chá vuốt ve cánh môi hồng nộn bị hôn đến mức sóng sánh ánh nước của cô, đôi mắt in hình bóng cô càng thêm sâu thẳm, “Ninh Ngôn, em sẽ thấy ‘ anh yêu em ’ như thế nào.”