Đinh Sở lật Trần Mai Đông lại và bế cô đặt lên bàn cạnh tủ.
Hai chân của Trần Mai Đông bị buộc phải mở ra và người đàn ông đứng trong đó.
Người đàn ông này rất giỏi trong việc đẩy phụ nữ vào tình huống khó xử. Trần Mai Đông cau mày, dần dần nhận ra rằng khi nguyên chủ Mai Phù ngây thơ đối mặt với sự tà ác của Đinh Sở, Mai Phù không phải là đối thủ của anh ta và chắc chắn nhiều lần rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Cho nên Mai Phù sợ Đinh Sở phải không?
...Đó là lý do tại sao anh ta luôn hỏi" Cô lại sợ à?”
Đinh Sở dành thời gian trong một giây nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang kêu lên đau đớn, quả nhiên, cô trông buồn bã và rơi nước mắt, giống như cừu non sắp vào miệng hổ, không còn đường thoát.
Anh nắm lấy đùi cô, dùng sức đẩy chúng ra hai bên và cúi xuống để nhìn âm hộ của cô kỹ hơn.
Đúng như dự đoán, vẫn là một cô gái nhỏ, nơi nào cũng là làn da kiều mịn.
Đinh Sở liếʍ môi, hỏi: “Chỗ này đau?”
Anh ta ở quá gần.
Hơi thở phả ra từ môi anh ta như một cơn gió yếu ớt trêu chọc ŧıểυ thịt đậu trong âm hộ của cô.
Bụng dưới của Trần Mai Đông run lên, dịch thể róc rách chảy, khiến Đinh Sở nheo mắt lại, cô chịu không được mà kẹp kẹp lại chân mình.
“Cô bé, cô khó chịu sao?” Đinh Sở cười xấu xa, giống như một tên lưu manh.
Một người đàn ông hỏi như thế này là sao?
Trần Mai Đông không phải là một cô gái ngây thơ chưa trãi sự đời, dù có nghe thế nào cũng có thể hiểu rằng Đinh Sở đang có ý định xấu, đoán rằng điều anh ta muốn làm là quan hệ tình dục với Mai Phù.
Nhưng cô không phải là Mai Phù.
Điều quan trọng hơn là tên phản diện chết tiệt này lại yêu nữ chính, vậy có liên quan gì đến Mai Phù đâu!
Sợ Đinh Sở hiển thị dâm uy, Trần Mai Đông chỉ có thể cắn chặt môi dưới, rút chân lại, lùi vào góc tủ quần áo rồi cuộn người lại.
Đôi mắt của Đinh Sở đỏ ngầu, Trần Mai Đông đoán ... cô chắc chắn đã xúc phạm vị chủ nhân khó tính này.
Qủa nhiên.
Như bão tố, Đinh Sở giơ tay lên, đem hết quần áo còn lại trong tủ vứt xuống sàn, sau đó đá mạnh vào tủ, mạnh đến mức gần như muốn giết ai đó. "Tôi tưởng cô cuối cùng đã thông minh hơn, lại nghĩ để cô sống một mình tôi thấy có chút thương xót... Mẹ kiếp! Người ta nói bùn không dính được tường! Cô thật sự là bùn nhão chết tiệt, dìu cô một đoạn còn rớt xuống."
Phải nói Đinh Sở sinh ra có vẻ ngoài tốt, khi vén quần lên trông như một con thú bị tinh trùng xông lên não, lộ ra vẻ đẹp tà ác.
Biết mình không thể trốn thoát, Trần Mai Đông bị giằng xé giữa hai lựa chọn hy sinh và phản kháng.
Tuy nhiên, cô không còn đoán được Đinh Sở đang nghĩ gì nữa.
Đinh Sở không có động tĩnh gì, chỉ lấy cửa tủ mở ra rồi đóng sầm lại.
Cuối cùng, anh ta đóng sầm cửa và rời đi.
Điều duy nhất chắc chắn là anh ta như một ngọn núi lửa bùng nổ đang di chuyển.
Tủ quần áo chấn động mãnh liệt, Trần Mai Đông gần như nghĩ rằng cô sắp ngã nên nhanh chóng bảo vệ đầu mình.
...Nhưng không có gì xảy ra.
Hảo thẩm bước vào và bị dọa sợ bởi sự hỗn loạn trong phòng: "ŧıểυ thư, chuyện gì xảy ra vậy, thiếu gia hắn?"
"Hảo thẩm?" Trần Mai Đông cũng sợ hãi trước sự xâm nhập đột ngột của Hảo thẩm.
Hảo thẩm ngược lại rất chuyên nghiệp, nhanh chóng trấn tĩnh lại và nói: "Vâng, ŧıểυ thư, để tôi thay quần áo cho cô trước."
Trần Mai Đông không vui khi nhớ đến Đinh Sở đã không ra tay với Mai Phù, lại bị Hảo thẩm đóng vai một người dì tốt phá hủy.
"Ra ngoài! Ra ngoài!" Trần Mai Đông xua tay.
Hảo thẩm lúc đầu còn do dự, nhưng khi Trần Mai Đông thản nhiên cầm lấy hộp trang sức, tựa hồ có ý định đi tới thì bà không tranh cãi nữa, không hỏi, vội vàng rời đi và đóng cửa lại.
Trần Mai Đông rũ vai xuống, thả lỏng và mù mịt.
Mai Phù, cô đang ở đâu thế?
Còn tôi, liệu tôi còn có thể quay lại được không?
Không có manh mối, không có câu trả lời.
Trần Mai Đông bất lực ngửa đầu, bên dưới của cô lại nổi lên phản ứng với Đinh Sở, dịch thể còn sót lại, ẩm ướt như đang cảnh báo cô rằng đây là cơ thể của Mai Phù và cơ thể của Trần Mai Đông không có cách nào trở lại.
Mà Đinh Sở khó đối phó hơn cô tưởng tượng, còn có một Hảo thẩm có ác ý...
Trong lòng còn có chút may mắn.
Bởi vì ngay từ khi xuyên qua , cô đã được định sẵn là Mai Phù.