Đinh Sở xé tờ giấy ly hôn thành từng mảnh trước mắt Mai Phù, ném lên không trung rồi ấn cô vào tường, dù cô có giãy giụa thế nào, cũng chỉ có thể để anh nắm chặt cổ tay cô và đóng chặt.
Mai Phù mím môi, không quá chào đón.
Đinh Sở bật cười, có rất nhiều nơi để chơi đùa, không chỉ có đôi môi đỏ mọng đang trễ xuống của cô.
Trong tiếng kinh hô của cô, anh cúi xuống ngậm lấy dái tai nhỏ vào miệng, để múi thịt nhỏ hòa vào cái miệng ướt và nóng của anh.
Nhìn những mảnh vỡ rơi xuống như bông tuyết, giống như số phận của cô ở đây, chỉ có khả năng rơi xuống phía dưới.
Đinh Sở vén váy Mai Phù lên, đưa tay vào trong chiếc quần lót nhỏ, đầu ngón tay cọ xát vào ngay khe hở ŧıểυ huyệt, cảm giác ẩm ướt ập đến rất nhanh, cơ thể Mai Phù mềm nhũn ra, rõ ràng là cô muốn đứng vững lên, nhưng lại vô tình để cho Đinh Sở thuận thế mà tìm đến bên trong ŧıểυ huyệt, Đinh Sở đưa ngón tay vào trong lỗ nhỏ, chỗ thịt nhỏ mềm mại bị hai ngón tay nhéo nhéo, sung huyết, cảm giác thoải mái, ham muốn dâng lên.
Một tiếng rên rỉ bất ngờ vang lên, khiến Đinh Sở khàn giọng nói bên tai cô: "Bà Đinh, hình như em rất thích tôi làm em!"
Mai Phù bướng bỉnh quay mặt đi, không muốn thừa nhận rằng âm thanh phóng túng lại thoát ra từ miệng mình.
Chinh phục giống như bản năng, trong con ngươi đen của Đinh Sở ẩn chứa một ngọn lửa hừng hực.
Thời khắc này, Mai Phù trở thành kẻ bại tướng dưới tay anh, anh vác cô lên vai và ném xuống ghế sofa.
Cơ thể Mai Phù không trãi qua nhiều đụng chạm, Đinh Sở không có việc gì cũng ném cô lên giường hoặc trên ghế sofa khiến cô choáng váng và mất thăng bằng.
Chỉ trong chốc lát, anh đã gọn gàng trói tay Mai Phù kéo đặt lên trên đầu cô bằng một chiếc cà vạt.
Mai Phù nửa ngồi nửa nằm, chiếc váy một mảnh bị đẩy lên đến ngực, làn da ẩn dưới lớp quần áo tiếp xúc với không khí lạnh khiến cô thanh tỉnh dậy ngay lập tức, da đầu tê dại, lo lắng nuốt một ngụm nước bọt: “Đinh Sở, anh bị bệnh rồi!”
Đinh Sở sửng sốt một giây, sau đó như có chuyện gì đó nói: “Cô bé, em chính là người luôn có bệnh mà! A, chắc chắn em sẽ không tin, nếu không để tôi giúp em kiểm tra.”
Ghế sofa quá nhỏ, Mai Phù không có chỗ để xoay người, Đinh Sở áp chế cô còn thoải mái hơn trên giường.
Đinh Sở cởi áo khoác, một tay cởi nút áo sơ mi.
Chiếc áo sơ mi trắng buông xõa trên người khiến cơ bắp rắn chắc của anh như ẩn như hiện.
Đinh Chu cao gầy, thể lực tốt.
Mặc dù anh trên danh nghĩa có công việc kinh doanh riêng nhưng lại có cha mình phụ trách và anh thì không đóng góp nhiều, ngược lại, khách sạn, hộp đêm và trung tâm thể hình mà anh ấy sở hữu mới là trọng tâm của anh, nhìn như đầu tư nhưng bên trong có rất nhiều thứ rất bẩn, hắc bạch đều muốn, cho nên hắn yêu cầu khá cao ở bản thân, không chỉ phải mạnh mẽ mà còn phải có kỹ năng tốt.
Nhưng đáng thương cho Mai Phù, người không có thể lực tốt.
Đinh Sở tóm lấy bắp chân của Mai Phù và kéo về phía anh.
Cơ thể Mai Phù trượt xuống, gáy cô đập mạnh vào tay vịn ghế sofa.
"Ây da──" vết khâu trên trán và một vết sưng tấy ở sau gáy, Mai Phù, tên bia đỡ đạn nhỏ bé này có biết bao nhiêu là xấu số!