Mai Phù dừng mắt ở nơi có tầm nhìn tốt, tình cờ đối mặt với Đinh Sở và Phí Văn.
Nhìn vào trung tâm sảnh mua sắm để các nhân viên cùng mấy cái cột bao quanh thành vòng. Người bên ngoài vòng tròn tới đây đều để ngắm ngôi sao, mấy chiếc máy ảnh trong vòng tròn đều đang quay chụp về phía Phí Văn nhưng cô không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn từ bên ngoài.
Thật trùng hợp khi nguyên chủ Mai Phù giống như một bông hoa trong nhà kính, với vẻ ngoài ngây thơ chưa từng dính bụi trần, cùng với Phí Văn cũng có một số nét tương đồng.
Chiếc váy màu đỏ tươi mà cô ấy đang mặc lúc này không hề khiến Phí Văn trông lôi thôi mà thay vào đó, chiếc váy màu đỏ tươi càng tạo thêm cho cô ấy như toát ra tiên khí, nếu đã từng lăn lộn trong làng giải trí, thì có thể nhận ra rằng đây là sản phẩm được cố ý tạo ra, nhưng có thể nói khí chất của Phí Văn thực sự rất ấn tượng, mà đa số người xem muốn xem nhất chỉ là hình tượng bên ngoài.
Một tiếng hô vang lên, Phí Văn hai tay nâng gấu váy dài lên, đi đến đứng cạnh đa͙σ diễn, cùng nhau xem thành quả quay phim.
Mai Phù nhìn qua Ti Ti, cô không biết Ti Ti đang nghĩ gì, nhưng cô có thể thấy rõ rằng Phí Văn, với tư cách là "nữ chính", lúc này thực sự đang ở bên cạnh khoác tay "nhân vật phản diện nam hai" Đinh Sở.
Ti Ti ở một bên không nghĩ vậy, cô ta chỉ ghen tị với Phí Văn mà thôi, cô biết, đa số những người đến gần Đinh Sở nhất định sẽ bị đá ra xa, chỉ có Phí Văn mới dễ dàng lọt vào mắt của Đinh Sở.
“ŧıểυ thư, thật ra dù có hiểu hay không thì cô cũng phải biết, tình cảm của Đinh Sở dành cho cô… không phải là yêu hay thích, mà chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ đối với nhà họ Đinh và nhà họ Mai mà thôi.” Ti Ti thở dài nặng nề, như thể cô nói điều này vì Mai Phù.
Mai Phù quay lại nhìn Ti Ti.
Ti Ti cho rằng Mai Phù đã hiểu, liền nói: “Nhìn vị kia đi, cô ấy là người duy nhất được thiếu gia thực sự nắm giữ trong tay, bất quá cô cũng đừng đau lòng, cô còn có Mai gia để trở về..." Thật sự, nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ thoát ra khỏi Thiếu gia khi còn trẻ, dù sao, cô có sự hỗ trợ của Mai gia, nên không khó để tìm được người yêu cô."
Mai Phù chớp mắt, hàng mi mảnh mai rung rinh như cánh bướm, khiến Ti Ti hoảng hốt, bởi vì đôi mắt của Mai Phù giống như nước mùa thu, trong trẻo đến mức không tìm thấy chút cảm xúc nào, những gì cô ta vừa nói giống như một viên sỏi ném vào mặt hồ yên tĩnh, chỉ có tiếng lộp bộp chứ không tạo ra gợn song nào.
Ti Ti ngậm miệng lại, Mai Phù hài lòng đem tầm nhìn trở lại Đinh Sở.
Đinh Sở và Phí Văn hơi dịch chuyển vị trí, trò chuyện và cười đùa, một trợ lý trẻ tuổi trên tay cầm vài chai nước khoáng, Đinh Sở lấy một chai, Mai Phù tưởng anh khát, nhưng cô lại nhìn thấy anh không chút để ý mở nắp chai và đưa nước cho Phí Văn đang dậm lại lớp trang điểm. Giây tiếp theo, chuyên gia trang điểm thức thời và rời đi, Phí Văn mím môi nói lời cảm ơn, anh cúi xuống nói gì đó vào tai Phí Văn, Phí Văn che miệng cười, đôi vai trần trắng nõn rung lên khiến phần lớn bộ ngực trắng như tuyết lộ ra ngoài váy phập phồng lên xuống.
Trong lúc nhất thời, Mai Phù muốn vỗ tay cho Ti Ti, nếu gạt một ít tư tâm của cô ta sang một bên thì những lời cô ta nói thực ra là sự thật.
À... hình như cô đã hiểu cảm giác của một người đàn ông khi bị cắm sừng!
Người vừa mới quan hệ đêm hôm trước, Mai Phù cảm thấy hơi khó chịu.
Đinh Sở, cái tên đào hoa này, đáng chết.
Đinh Sở có chỗ xúc động trước ánh mắt lăng trì của Mai Phù.
Đừng nói tại hiện trường quay chụp, tầng hai và tầng ba phía trên cũng chật kín người xem, tuy nhiên, khi Đinh Sở ngẩng đầu lên, bất kỳ người nào, bất kỳ lời nói và tiếng cười nào đều thành dư thừa, và thứ duy nhất anh có thể nhìn thấy bóng dáng trắng đứng im lặng đằng xa xa.
Phí Văn ở một bên vẫn đang đắm chìm trong câu nói đùa mà Đinh Sở vừa kể, cô dựa thẳng vào người Đinh Sở, để bộ ngực sữa đâm vào cánh tay anh.
Bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể tưởng tượng được cảm giác của bộ ngực đầy cảm xúc này khi cầm trên tay, đàn hồi và mềm mại.
Bên tai Đinh Sở vang lên tiếng Phí Văn nũng nịu trả lời lời mời ăn tối trước đó của anh.