Mai Phù chậm rãi mở mắt ra, trong lúc nhất thời không biết mình đang ở đâu, cô nhìn vào ánh sáng lộ ra từ khe hở nhỏ giữa tấm rèm đen xám và cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhà.
Trời đã sáng a.
Đồng hồ báo thức mà khách thuê phòng lần trước để lại ở đầu giường còn chưa kêu, vậy thì cũng không đến sáu giờ, đánh răng rửa mặt cũng không mất nhiều thời gian, vài phút để đạp xe đến khách sạn nơi cô làm việc, lại híp mắt một lúc cũng không quá nhiều. Nghĩ đến đây, khóe miệng cô hiện lên một nụ cười, hài lòng kéo chăn bông lật người lại.
Chỉ là tấm rèm trong căn phòng nhỏ của cô từ đâu ra
Giật mình, cô chợt đứng dậy, mông cô vừa nhỏm dậy, cảm giác cực kỳ khó chịu, một chất lỏng đặc quánh chảy ra từ ŧıểυ huyệt, bên dưới tê tê và đau đau.
Vừa cúi đầu xuống, cô đã không thể cười được nữa.
Giữa hai chân cô rõ ràng có một vệt nước, trên đó còn có vài tia máu chói mắt.
Đúng vậy a, Mai Phù trong sách không có gì tốt cả.
Ở đây, cô chỉ là một nhân vật phụ, bị một tên tâm thần chuyên hành hạ người lúc nửa đêm và chỉ quan tâm đến thú vui của bản thân.
Mai Phù quay đầu lại và thấy người đàn ông đó không còn ở trong phòng nữa.
Cô không biết anh đã rời đi lúc nào, khi đó Đinh Sở sau khi làm cô và bắn vào bên trong, cô thì đã sớm đau choáng đi, cô đã ngất đi vì đau, chìm vào giấc ngủ sâu.
Mà tên điên này thậm chí còn không có lau dọn đơn giản cho cô, chẳng trách hắn không thể trở thành anh hùng trong truyện.
A... Mai Phù cười tự giễu, có lẽ không thể trách Đinh Sở, dù sao cô cũng không phải nữ anh hùng mà anh muốn ôm vào lòng.
Mai Phù xuống giường, vào phòng tắm cọ rửa sạch sẽ, nhặt chiếc váy ngủ trên sàn lên và mặc vào, ŧıểυ huyệt của cô trống rỗng, nơi mềm mại cọ xát khi cô bước đi, trở lại bên giường, cô tìm được cái quần lót bị Đinh Sở xé nát, cầm chiếc quần lót trong tay, cô không muốn người làm đang dọn dẹp nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ như vậy.
Khóa cửa vừa được đè xuống, kéo ra một chút khe hở, bên ngoài truyền đến giọng nói của dì Hảo: "ŧıểυ thư, cô muốn lên phòng à? Hay cô về phòng rửa mặt trước đi."
Mai Phù đáp ứng và theo bà trở lại phòng, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, cô không nhớ Mai Phù ở phòng nào.
Mai Phù không hề xem nhẹ ánh mắt dò xét của dì Hảo, nhưng cô vẫn muốn hành động dáng vẻ như nguyên chủ, bộ dáng ngốc nghếch của cô khiến người ta bớt cảnh giác hơn, hiện tại cô chỉ có thể bước tới đâu hay tới đó.
Lúc bôi thuốc, Ti Ti vui vẻ nói với Mai Phù rằng đêm hôm trước, Đinh Sở yêu cầu mọi người mang quần áo ra ngoài và lấy không chừa một bộ quần áo nào, trong miệng Ti Ti, Đinh Sở giống như hoàng tử cưỡi một con ngựa bạch mã cứu công chúa.
Mai Phù trợn mắt sau lưng Ti Ti, trong truyện cổ tích, hoàng tử hầu như luôn xuất hiện ở cuối, chưa kể Đinh Sở vô lý đến mức chẳng khác gì một kẻ lập dị đến từ địa ngục.
Tuy nhiên, Ti Ti cũng giúp đỡ Mai Phù một tay, vì cô ta nói rằng cách đây vài ngày khi cô ta đi mua sắm, cô ta nhìn thấy rất nhiều quần áo đẹp và món tráng miệng nào phải xếp hàng dài ở Đại Cai Long, điều này khiến Mai Phù cũng ồn ào muốn đi, náo loạn giận dữ, giống như một đứa trẻ phiền phức...
Dì Hảo không chống nổi nên gọi cho trợ lý của Đinh Sở để xin chỉ thị.
Không ngờ Đinh Sở lại rất vui vẻ, nói sẽ cho Mai Phù ra ngoài, muốn mua gì thì mua, muốn ăn món gì thì ăn món nấy.
Khi nghe sự hào phóng của Đinh Sở, Mai Phù có thể thấy trong mắt Ti Ti rằng cô ấy muốn được thay thế Mai Phù đến mức nào, xét cho cùng thì mọi thứ cô thích đều không phải là điều khó khăn gì đối với Đinh Sở.
Sự khao khát của Ti Ti đối với Đinh Sở vẫn chưa phải là điều Mai Phù suy nghĩ nhiều, chỉ có điều cô không muốn chia sẻ một người đàn ông với người khác, bất quá, điều này chắc chắn không phải vì tình yêu... mà chính là bẩn!
Chỉ là đi ra ngoài lần này, Mai Phù không ngờ gặp được “nữ chính” Phí Văn