[CAO H] Cạm Bẫy Thù Hận Hóa Yêu Thương

Chương 63

Trước Sau

break

Thẩm Dược Phi co ro nằm trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, nhưng lại thiếu vắng đi cảm giác thân thuộc và ấm áp. Trong cơn mơ ngủ, cô lại một lần nữa mơ thấy giấc mơ không nên mơ thấy. 

Giấc mơ kỳ lạ, cùng với những diễn biến bí ẩn. Cô nhìn thấy Sở Lệ Thâm vì cứu mạng cô, mà trúng một viên đạn từ Lạc Tinh Vũ, trong trận chiến giữa các băng đảng sắp tới. 

Cô giật mình thót tim trong sự hoảng loạn và sợ hãi. Thẩm Dược Phi dòm ngó xung quanh, không nhìn thấy hắn đâu, cô vội vàng bước xuống giường, mồ hôi chảy nhễ nhại mặc dù bên ngoài trời đang rất rét lạnh. 

Cô loạng choạng với tay lấy chiếc áo khoác măng tô của hắn choàng lên người, song đó vội chạy một mạch xuống dưới nhà. Khi nhìn thấy hắn ngồi trên ghế sofa dưới phòng khách, cô thở phào nhẹ nhõm. 

Toàn thân mềm nhũn, rủ rưỡi ngã quỵ xuống. Sở Lệ Thâm ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, chăm chú nói chuyện với Thương Viêm thông qua ứng dụng gọi trực tuyến. 

Hắn với gương mặt nghiêm túc, lên kế hoạch chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra. Chợt, hắn thấy một cái bóng ngã quỵ xuống, liền nghiêng đầu xoay sang nhìn. 

Thấy Thẩm Dược Phi thở hồng hộc, với đôi mắt đỏ hoen hơi ngấn lệ, hắn liền cắt lời của Thương Viêm, đáp: “Tôi sẽ gọi lại sau.” - Nói xong hắn dứt khoát tắt máy mà không chờ Thương Viêm đáp lời. 

Sở Lệ Thâm đưa tay lên, kéo chiếc kính xuống, gắp gọn lại và đặt lên bàn. Hắn chậm rãi đứng dậy, từng bước đi đến chỗ của cô. Nhưng hắn vẫn không tài nào chấp nhận được, Thẩm Dược Phi mà hắn trót dại yêu… lại thay đổi nhanh chóng như vậy. Chỉ mới rời xa một chút, mà cô đã thay đổi nhiều đến như thế. Màu tóc, tính cách, giọng điệu, điều hoàn toàn xa lạ. 

Hắn bước đến bên cạnh cô, lạnh lùng đứng trước mặt cô hỏi: “Sao lại ở đây? Không đi ngủ đi… còn không mặc được quần áo đàng hoàng, thì đừng chạy lung tung.”

Cô chậm chạp chống tay đứng dậy, đôi vai trần khẽ run nhẹ vì gió rét từ bên ngoài lùa vào. Cô nắm lấy một góc chiếc áo măng tô, khéo léo che chắn lại cơ thể để giữ ấm, nhỏ giọng hỏi: “Chú Sở… chú đến đây từ khi nào vậy? Là chú đưa em đi sao?” 

Hắn không đáp, giương mắt nhìn cô, tròng mắt đen huyền sâu thẳm, không đón nhận câu hỏi từ cô. Hắn làm lơ, không đáp lời… im lặng xoay mặt ra bên ngoài. 

“Chú Sở… chú giận em sao? Giận em vì em bỏ đi sao?” - Cô cố gắng gặng hỏi lại một lần nữa. 

“Nhiều lời quá rồi, em về phòng đi.” - Mặt của hắn lạnh như băng, lời nói cũng vô cùng xa lạ và lạnh lùng. 

Trái ngược hoàn toàn với lúc ở trong xe, hắn cưng chiều dỗ dành cô nguội cơn phát dục từ thuốc. 

Thẩm Dược Phi hơi lùi lại một vài bước. Cô cúi mặt xuống, cái đầu nhỏ khẽ lắc lư qua lại, từng giọt nước mắt ấm bắt đầu rơi xuống lả chả. Cô nức nghẹn ở cổ họng, nói: “Chú Sở… nếu chú đến không phải vì em… vậy thì đừng đưa em rời khỏi đó chứ. Chú trước mặt em bây giờ, sao lại lạnh lùng xa lạ như thế hả?” - Cô ngẩng đầu, lớn tiếng mắng hắn. 

Sở Lệ Thâm chỉ nhìn thoáng co một cái, hắn lạnh giọng nói: “Tôi hiểu em đang nói gì cả. Tôi chỉ là không thích người của mình đi dao du bên ngoài, tự ý rời đi khi không có sự cho phép của tôi.” 

“Sở Lệ Thâm! Chú đừng dối lòng… rốt cuộc chú đến đây là vì cái gì hả? Vì chú yêu em, cần em… hay chỉ vì chú xem em là nhà ngoại giao của chú?” 

Hắn không đáp lời, không muốn đôi co với cô. Liền đảo chân rời đi. 

Đi được một đoạn, hắn dừng lại… không xoay người lại, lạnh lùng căn dặn: “Em cứ thoải mái ở căn phòng đó, tôi sẽ không ở đó. Từ giờ trở đi, em muốn đi đâu làm gì phải báo cáo lại với Dục Ngang Khuynh.” 

Không đợi cô đáp lời, hắn nhanh chóng rời đi. Thẩm Dược Phi mãi không hiểu được tâm tư của hắn, cô nhìn theo bóng lưng dần khuất của hắn, hét lớn: “Tên khốn Sở Lệ Thâm, tôi ghét chú, tôi hận chú. Tôi không muốn nhìn thấy mặt của chú nữa.” 

Sau khi lời nói ấy được thốt ra. Quả thực… kể từ ngày mai, hắn không còn xuất hiện trước mặt cô nữa, nơi nào có cô, nơi đó hắn tránh mặt. 

Thẩm Dược Phi tức giận quay trở về phòng ngủ, cô hậm hực nằm trên giường. Tuy vẻ bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trong đang mang uỷ khuất rất lớn. 

Cô chợt nhớ lại những lời mà Thương Viêm đã nói lúc cô đột nhập vào phòng làm việc của Lạc Tinh Vũ. Thẩm Dược Phi bật ngồi dậy, khoác hờ cái áo của hắn, rồi cong chân lên chạy xuống dưới nhà, phóng cái vèo ra bên ngoài sân, ngay chỗ chiếc xe Volga  C40 đang đậu. 

Sở Lệ Thâm cũng vừa hay đang đứng bên ngoài ban công hút thuốc, hắn cau mày nghiêng đầu. Nhìn sâu lông của hắn đi chân trần chạy ra ngoài sân, cô mở cửa xe băng ghế phía sau ra. Lục lọi tìm kiếm trong xe, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc điện thoại của bản thân bị rơi bên trong xe. 

Thẩm Dược Phi vui vẻ cầm lấy chiếc điện thoại, mà không hề để ý đến chóp mũi cũng như lòng bàn chân đang đỏ ửng lên vì cái lạnh bên ngoài trời. Cô luống cuống, chân này đạp lên chân kia để làm ấm chân, nhưng càng làm thế lại càng trông giống đang diễn hề cho hắn xem. 

Hắn ở trên tầng, nhìn thấy hết toàn bộ, cảm thấy người phụ nữ này quá ngốc, muốn nhịn nhưng cũng không nhịn được. Hắn rít một hơi điếu thuốc thật dài, liền lên tiếng: “Còn không mau bước vào trong? Đứng diễn hề cho ai xem?” 

Cô thoáng giật mình, xoay người lại nhìn lên tầng thì thấy hắn đang phì phèo với điếu thuốc. Cô lườm hắn một cái, trước khi đi vào còn xả cơn giận lên chiếc xe của hắn, cô đá mạnh một cái vào đầu chiếc xe, nhưng xe thì không sao… còn cô thì có. 

Quay trở về phòng, Thẩm Dược Phi liền soạn tin nhắn gửi cho Sở Tổng, cảnh báo ông về kiện hàng sắp tới. 

<< Kiện hàng đó là bẫy, có Tư Điểu tham gia. Hai người họ thông đồng, ngài cần cẩn thận. >>

Tin nhắn vừa gửi đi, nhanh chóng sau đó liền nhận được phản hồi. 

<< 2 ngày nữa, trận chiến Bắc Âu sẽ diễn ra. Bằng mọi giá phải san bằng được tổ chức cầm quyền của các băng đảng, cùng với Lạc Tinh Vũ. >>

Cô đọc xong tin nhắn, liền quăng nó sang một góc, nhốt bản thân cả một ngày sau đó ở trong phòng để tỉ mỉ lên kế hoạch cũng như tính toán các đường đi nước bước sắp tới. 

… 

Sáng sớm ngày hôm sau. 

Từ rạng sáng tinh mơ, khi mặt trời mới ló dạng, cô đã nhìn thấy Sở Lệ Thâm cùng Rafael lái ô tô ra ngoài. Trong dinh thự hiện giờ chỉ còn có cô và Dục Ngang Khuynh. 

Thẩm Dược Phi nghĩ ngợi một chút, liền nảy ra ý tưởng. 

Cô nhốt mình trong phòng, dùng những loại quần áo cùng với chăn ga gối, toàn bộ mọi thứ có thể cột và nối lại được. Sau khi làm xong, còn đứng khoanh tay tự hào với bản thân. 

Cô quăng công trình vĩ đại của bản thân vừa làm ra bên ngoài cửa sổ. Với cơ thể nhỏ nhắn, cùng với những ngày tháng khổ luyện ở thành Rome, cô sớm đã thuần thuật việc leo trèo này rồi. 

Ngay khi vừa đặt chân xuống mặt sân xi măng cứng cáp, Thương Viêm liền ló đầu ra và nói: “Xin chào, cô em gái tinh nghịch.” 

Cô giật bắn người, loạng choạng bám víu công trình của mình, lùi về sau. Trên gương mặt vẫn còn nét sửng sốt và hoảng hốt khi thấy Thương Viêm xuất hiện. 

“Ôi mẹ ơi, giật cả mình. Này, sao anh lại ở đây hả?” - Cô lớn tiếng quát. 

“Em tính, dĩ nhiên không bằng Sở Lệ Thâm tính. Hắn biết rõ, em thế nào cũng giờ trò trốn thoát, nên sớm đã căn dặn gọi anh đến trông chừng em. Dục Ngang Khuynh gì đấy, dĩ nhiên là không tài nào hiểu em bằng anh rồi.” - Cậu nói, gương mặt hiện rõ nét tự hào, vì bắt quả tang trò nghịch ngợm lén lút của cô em gái. 

“Thương Viêm, xin anh đó… cho em ra ngoài đi. Em cần đến một số nơi, em đi nhanh rồi về. Năn nỉ anh đó, Thương Viêm à…” - Cô làm vẻ mặt nũng nịu cầu xin cậu, nắm lấy tay của Thương Viêm, nhẹ nhàng xoa nắn. 

“Không, anh đã hứa với Sở Lệ Thâm rồi. Em phải ở yên trong dinh thự. Đừng tưởng anh không biết, em lén lút ra ngoài, là vì muốn đến thung lũng Qilak phải không?” - Cậu thẳng thừng từ chối lời cầu xin của cô, ngoài ra nói trúng tim đen của cô. 

Dược Phi phồng má, cô vẫn tiếp tục cầu xin Thương Viêm: “Anh biết rõ mà, thung lũng Qilak sắp tới là nơi xảy ra các cuộc chiến. Em muốn tới đó để xem địa hình như nào… em đi nhanh rồi sẽ về mà.” 

“Không được. Bộ em nghĩ… chỉ có mình em đến đó khảo sát địa hình à? CIA, FBI, các nhóm trinh sát đặc nhiệm của các băng đảng cũng đang quanh quẩn khu đó để tìm vị trí thích hợp. Tốt nhất, em nên ở yên trong dinh thự cho anh nhờ.” 

Thấy không thể thuyết phục được Thương Viêm, cô đành quay trở vào trong nhà, chờ thời cơ thích hợp khác để lẻn ra bên ngoài. 

Nhưng nhanh chóng, thời cơ ấy đã đến với cô. 

Khi mà Thương Viêm phải quay về Trạm K2 để báo cáo tình hình, cũng như hợp đội để lên kế hoạch tác chiến. Dục Ngang Khuynh thì đang mải mê làm những công việc khác mà Sở Lệ Thâm giao, nên lần này… cô dễ dàng rời khỏi dinh thự mà không ai biết. 

Nhưng vấn đề lớn ở đây là cô không có xe. Thẩm Dược Phi đã phải đi một quãng đường xa để ra được đường lớn, để đón xe taxi đến thung lũng Qilak. 

Cô rời khỏi dinh thự cũng là tầm 4 giờ chiều rồi. 

Từ chỗ cô đến thung lũng Qilak cũng mất hơn 1 tiếng rưỡi, đến gần 2 tiếng. Nếu không nhanh chóng trở về, Sở Lệ Thâm trước sau gì cũng sẽ phát điên mà tìm kiếm cô như lúc còn ở Ý. Nhưng dù có thế nào, cô nhất định cũng phải đến đó cho bằng được. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc