Cả đêm hôm đó.
Thẩm Dược Phi nhốt mình trong căn phòng riêng, ở tổ chức. Cô ngồi trên bàn làm việc, bắt đầu tìm kiếm thông tin về Tư Điểu, người mà cô đã gặp tại buổi tiệc rượu hôm trước. Qua lời Sở Lệ Thâm kể, cô biết được một bí mật lớn của gã đó, chính là phụ nữ. Tuy hiện tại, Tư Điểu chính là ông trùm đứng đầu hội Phoenix Division, cũng chính là hội nắm giữ quyền lực ngầm cao nhất.
Nhưng vẫn có thứ ông không có, chính là cảng Phantom mà Sở Tổng đã cướp từ tay De Rossi ở thành Rome của Ý.
Cô ngồi xem tin tức trên mạng xã hội, có rất nhiều bài báo về Tư Điểu, nhưng mấy phần đều là tin tức phỉ báng, tin tức tội phạm, tin tức liên quan đến việc ông chơi gái rồi mua bán thuốc. Ấy thế mà, không một ai dám lật đổ hội Phoenix Division của ông ta.
Đêm đó, cô vùi đầu vào đóng thông tin nhạt nhẽo trên mạng xã hội… mấy chốc ngủ quên trên bàn lúc nào không hay.
Cho đến tận sáng. Điện thoại của cô reo lên inh ỏi, chuông điện thoại rung đến nổi muốn nổ tung. Cô giật mình, từ cơn mê man của giấc ngủ mà giật mình tỉnh giấc. Cô ngóc đầu dậy, lê thân lên giường cầm lấy điện thoại, không kịp để ý tên người gọi đến là ai.
Mắt nhắm mắt mở nói: “Alo.”
“Thẩm Dược Phi, tôi còn tưởng cô chết rồi đấy.”
Đầu dây bên kia, một giọng nói trầm và vang, gằn mạnh lên giống như đang khẳng định lời mình nói là sự thật vậy.
“Chú Sở sao? Mới sáng sớm… chú gọi tôi có chuyện gì?” - Cô ngả lưng nằm xuống giường, cái lưng cong như con tôm, đau nhói mà nằm dài.
“Tới phòng làm việc của tôi, gấp!” - Hắn nói, không đợi cô trả lời… liền tắt máy ngang.
Thẩm Dược Phi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, cô vô thức ngồi dậy… làm mọi việc một cách vô hồn, sau đó đi đến phòng làm việc của hắn.
…
Cô đứng trước cửa phòng của Sở Lệ Thâm, quần áo vẫn không mấy nghiêm chỉnh, cúc áo còn lệch đi vài cúc, phó mặc cho nó ra làm sao cũng được. Cô không gõ cửa, hoàn toàn không xem hắn ra hệ thống gì, trực tiếp mở cửa xông vào.
Vừa xông vào, mùi thuốc lá bạc hà xộc lên mũi của cô, khiến Thẩm Dược Phi mềm người, giống như đang chơi thuốc mà tiến vào trạng thái mê man.
Hắn thấy cô đứng thừ người ra, bên cạnh là Dục Ngang Khuynh, cũng chẳng hiểu cô đang làm cái quái gì. Sở Lệ Thâm ôm đầu, xoa hai bên thái dương, phủi tay nói với Dục Ngang Khuynh: “Mở cửa sổ ra đi, cho thông gió.”
Dục Ngang Khuynh cúi đầu nhận lệnh, vội vàng tắt điều hòa đi. Sau đó kéo rèm cửa ra, mở toang hết tất cả cánh cửa sổ ra. Mùi thuốc lá, và khói thuốc cũng theo đó mà bay đi mất, cô mới hoàn hồn tỉnh lại, lắc đầu cô giữ đầu óc tỉnh táo.
Chậm rãi đi đến trước bàn làm việc của hắn, tò mò hỏi: “Chú Sở gọi tôi đến?”
Hắn nhướn mày nhìn cô, bộ dạng hiện giờ… lôi thôi đến mức, khiến hắn không dám tưởng tượng ra cô và đêm hôm làʍ t̠ìиɦ với hắn, là cùng một người.
“Ra ngoài đi.” - Hắn cúi đầu, tập trung vào sổ sách trước mặt.
Dục Ngang Khuynh cúi đầu, liền ra ngoài, để lại không gian riêng cho cả hai người bọn họ.
Cô nghiêng đầu, nhìn theo bóng lưng dần khuất của Ngang Khuynh, cô không hiểu hắn đang giở trò gì, vênh mặt hỏi: “Chú Sở… tôi bận lắm, không rảnh đến đây đứng làm kiểng cho chú nhìn.”
“Lại đây.” - Hắn nói, mắt không nhìn đến cô.
Thẩm Dược Phi mím môi, cô cũng chậm rãi từng bước tiến đến bên cạnh hắn, cô nghiêng đầu ngó ra bên ngoài cửa sổ. Hôm nay, đường xá bên ngoài có vẻ khá vắng, chắc có lẽ là… do đang là ban ngày chăng.
Từ lúc cô gia nhập tổ chức cho đến giờ, hầu như chỉ nhìn được dáng vẻ tráng lệ của nó vào ban đêm, còn ban ngày… hầu như chỉ có hạn tôm tép, đi lanh quanh bên trong tòa nhà này.
Cô lơ đễnh, không để ý đến hắn. Sở Lệ Thâ xoay ghế qua, mạnh bạo nắm lấy cổ tay của cô kéo Thẩm Dược Phi ngã vào lòng mình. Hắn nhìn cô, nhướn mày đắc ý, trong tròng mắt… lóe lên tia lửa du͙© vọиɠ ham muốn.
“Chú điên à? Định làm gì tôi? Buông ra.” - Cô cáu mạnh vào mu bàn tay của hắn.
Nhưng dường như, chiêu trò đó không có chút xi nhê nào với Sở Lệ Thâm, hắn vẫn giữ một nét mặt thản nhiên đó, vòng tay càng lúc càng siết chặt eo của cô hơn. Thẩm Dược Phi ngã trong lòng hắn, mặt mày cô cau có bí xị, không hiểu hắn tính làm cái quái gì.
Cô thử vùng vẫy, thì hắn lại giữ cô chặt hơn. Cô tức giận mà lớn giọng quát hắn: “Đồ quỷ già, chú tính làm gì tôi?”
“Con nít ranh, lớn giọng giỏi thật. Trên giường, cũng chỉ biết rên vài chữ “sướиɠ quá”, “thích quá” mà thôi.” - Hắn ngấu nghiến trong miệng, nói cho cô nghe.
“Thì sao? Hôm đó là sự cố thôi… tôi bị chuốc thuốc, sẽ không có lần thứ hai như thế đâu.”
“Còn mạnh miệng được, ngồi yên đi.”
Cô cắn môi, vội ngồi ngay ngắn lại, trong lòng của hắn… có chút không thoải mái, cô hết xoay đầu qua trái rồi tới qua phải, cái đầu nhỏ hoạt động hết công suất, khiến hắn khó chịu mà vòng tay ra trước ôm chặt bụng của cô lại, ra lệnh: “Nếu còn không ngồi yên, tôi cắt cô đấy.”
“Thế thì cắt đi. Chứ chú bắt tôi ngồi trong lòng chú làm gì? Tính giở trò bỉ ổi sao?”
Hắn cắn môi, cố nhịn cơn tức trong lòng, vật nhỏ ngồi trong lòng của hắn, quả thực cái mồm nói không ngừng nghỉ, khiến hắn đau đầu đến mức chỉ có thể thở dài bất lực.
Sở Lệ Thâm siết chặt eo của cô lại, khiến cô hoàn toàn tựa lưng vào ngực hắn, trên bàn là một cuốn sổ khá dày, hắn trầm giọng nói: “Lật từng trang ra đọc đi.”
“Cái này là gì?” - Cô tò mò, lật trang đầu của cuốn sổ ra xem.
“Là quy tắc.”
“Quy tắc? Về cái gì?”
“Đêm nay, cô cùng tôi tham gia một buổi bán đấu giá, trong đó có rất nhiều phu nhân tài phiệt và các vị quan chức cấp cao tham gia, hầu như… những có mặc trong bữa tiệc tối nay, không phải là người của tổ chức ngầm. Họ chính là người của thế giới bề nổi, còn chúng ta là của thế giới ngầm. Vậy nên, luật ở trên và ở dưới khác nhau, cô học thuộc tất cả đi. Trong đó… còn có cả thông tin của những người tham gia tối nay.” - Hắn nói.
Cô gật gù cái đầu nhỏ, lật hết trang này đến trang kia… nhìn thoáng qua mọi thứ, cô thấy… có sự tham gia của Lạc Tinh Vũ và cả Tư Điểu. Lúc nãy, Sở Lệ Thâm có nói, buổi tiệc bán đấu giá tối nay là dành cho người của giới tài phiệt thượng lưu bề nổi, hai người này… sao có thể tham gia.
“Vậy… tại sao chúng ta lại được mời tham gia? Có cả Lạc Tinh Vũ và cả Tư Điểu nữa. Nhất thiết phải tham gia buổi tiệc này sao? Dù gì, cũng không phải là sân chơi của chúng ta.” - Cô cầm cuốn sách lên xem, tỉ mỉ nhìn từng tên người tham gia.
Hắn kề cằm lên bờ vai mảnh mai của cô, chỉnh lại cúc áo sơ mi cho cô, khẽ thì thầm bên tai: “Vì chiếc vòng sổ Swan Tears, sẽ được bán đấu giá tối nay.”
Cô nghe đến chiếc vòng cổ Swan Tears mà mình thích, hai mắt sáng trưng, vội hỏi lại cho chắc: “Có thật không?”
Hắn nhẹ nhàng đáp: “Ừ!”
Thẩm Dược Phi liếʍ môi, ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng hắn, không phát ra thêm bất kỳ tiếng động nào, chăm chú đọc tất tần tật từng chữ cái có trong cuốn sách dày kia.
…
Trong phòng, không gian tĩnh lặng, chỉ còn hắn và cô… Sở Lệ Thâm ngã lưng ra sau ghế, nhưng vòng tay vẫn ôm chặt eo của cô, không gian tĩnh lặng… khiến hắn cảm thấy thoải mái, mà khẽ chợp mắt đi một chút.
Thẩm Dược Phi đọc từ đầu cho đến nửa trang, cô mới chợt nhận ra… “Tại sao mình lại phải ngồi trong lòng hắn mà đọc chứ? Mình có thể về phòng mà nhỉ?”
Khi cô khẽ quay đầu lại, đã thấy hắn yên giấc ngủ say rồi. Cô thử động người một chút, ấy thế mà hắn vẫn cảnh giác, siết chặt vòng tay hơn một chút. Như thể muốn giữ cô ở lại, không muốn cô rời đi.
Thẩm Dược Phi có chút tò mò về hắn, từ lúc cô vào tổ chức cho đến giờ.
Ngoài Sở Tổng ra, thì hắn chính là kẻ thứ hai… khiến cô phải dè chừng, trong mọi hành động của mình. Vì cô dưới trướng của hắn, ngoài ra… cô cũng không hề biết rõ, hắn nghĩ gì suy tính gì.
…
Trong lúc hắn đang ngủ, hai bên chân mày cau lại hết cỡ, cô nhìn thoáng qua, còn thì thầm trong miệng chê hắn: “Ôi ông chú già, ngủ rồi mà cơ mặt vẫn cau có lại cho bằng được, đúng là tên khó tính mà.”
Nhưng không, hắn đang gặp ác mộng, từ trên đỉnh đầu… mồ hôi chảy dọc xuống hai bên thái dương. Trong miệng lẩm nhẩm vài chữ: “Mẹ à… đừng mà… mẹ à, đừng làm như vậy.”
Cô không hiểu hắn đang nói gì, nhưng vẫn nghe được vài chữ từ miệng của hắn. Thấy càng lúc, mồ hôi càng chảy nhiều, Thẩm Dược Phi có chút hoảng và lo lắng, khi cô tính đứng dậy đi tìm khăn để lau mồ hôi giúp hắn.
Thì hắn chợt tỉnh lại, vẻ mặt của hắn hoang mang và sợ hãi đến tột độ, vội kéo cô vào lòng ôm chặt không buông, hơi thở trong miệng cũng gấp gáp phả ra. Mùi hương bạc hà từ điếu thuốc lá lúc nãy, vẫn còn thoang thoảng trên người hắn.
Cô không động đậy, giữ yên tư thế để hắn ôm. Không hiểu rõ, trong cơn ác mộng hắn đã thấy gì, những nhìn vẻ mặt… cũng có thể đoán được, đó là cơn ác mộng rất khủng khiếp.
Thẩm Dược Phi nhẹ nhàng đưa tay lên, cô vuốt ve tấm lưng đang run rẩy của hắn, nhẹ nhàng xoa dịu và trấn an tinh thần của Sở Lệ Thâm.