[CAO H] Cạm Bẫy Thù Hận Hóa Yêu Thương (P1)

Chương 40

Trước Sau

break

Thành phố Châu Liên.

 

Sòng bạc Macau. Tầng 25. 

 

“Thưa ngài, đã kiểm tra xong kiện hàng rồi ạ.” - Trợ lý của ông báo cáo. 

 

“Khi nào thì Sở Đại về?” 

 

“Tối nay thưa ngài.” 

 

“Nghe cho kĩ những lời tôi sắp nói.” 

 

“Dạ được thưa ngài, xin ngài đưa ra mệnh lệnh.” 

 

“Phi vụ hợp tác kiện hàng với bên Lạc Tinh Vũ, cậu âm thầm điều tra… xem cậu ta có giở trò gì không, nếu có thì ngay lập tức dừng hợp tác lại. Còn nữa, tin tức ở Bắc Âu vừa được đăng trên trang báo. Cậu cử vài người đến đó, thăm dò mỏ vàng của De Rossi đi.” 

 

“Đã rõ thưa ngài. Nhưng tôi xin phép mạo muội hỏi.” 

 

“Ừ! Hỏi đi.” 

 

“Nếu chúng ta dừng hợp tác với bên cậu Lạc… sẽ tốn thất rất nhiều, ngài thật sự muốn dừng sao?” 

 

“Cậu không cần lo, tên nhóc đó vẫn chưa đủ khôn đâu. Để vận hành kiện hàng lớn như vậy, chắc chắn cần sự giúp sức của kẻ lớn hơn. Rủi ro chúng ta dừng hợp cũng chỉ vài phần trăm. Còn nếu để kẻ khác nhúng tay vào, thì rủi ro sẽ là 100%, lúc đó sẽ rất khó khăn để bù lại vốn. Chưa kể, hiện giờ… chỉ có chúng ta nắm được mỏ vàng ở Bắc Âu, nếu đánh chiếm được… vậy thì không kẻ nào dám đụng đến ta nữa.” 

 

Trợ lý của ông nghe xong, liền gật gù đồng ý. Liền cúi đầu xin phép rời đi. Sở Tổng ngồi trên chiếc ghế mà ông đang cai trị, lòng bàn tay nắm chặt và siết lại, trên bàn làm việc vẫn còn di ảnh của người vợ quá cố. 

 

“Maria à, thằng nhóc Sở Đại đấy… dường như nó đang toan tính điều gì đó. Em nói xem, có phải thằng con này của em, đang muốn phản tôi không?” - Ông nhìn di ảnh của người vợ quá cố, thều thào nói trong miệng. 

 

 

Thành Rome, 7 giờ tối. 

 

Thẩm Dược Phi vừa tắm xong, cô bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm mỏng manh. Những giọt nước ấm vẫn còn đọng trên cơ thể trắng nõn của cô. 

 

Bất chợt, điện thoại của cô rung lên, là cuộc gọi đến. Cô bước đến tủ đầu giường, cầm điện thoại lên để xem ai là người gọi đến. Không ngờ, người gọi đến là Lạc Tinh Vũ, cô ngó nghiêng nhìn xung quanh trong phòng, không thấy Sở Lệ Thâm đâu, yên tâm mà nhấn nút nghe cuộc gọi. 

 

- Alo.

 

- Cô Thẩm, tối nay cô có rảnh không?

 

- Có chuyện gì sao?

 

- Tôi muốn gặp cô một chút, mời cô ăn tối.

 

- Tôi e rằng hôm nay không được rồi.

 

- Một chút thôi được không? Tôi có một số thứ muốn trao đổi với cô, về chuyện của tổ chức.

 

- Có quan trọng không? 

 

- Chắc chắn là một thông tin thú vị đấy, tôi hẹn cô ở Janiculum Hill được không? Chỉ vài tiếng thôi. 

 

- Được, tôi sẽ gọi lại khi đến đó. 

 

Cô vừa nói dứt lời và tắt điện thoại. Liền cảm nhận được phía sau có một luồng sát khí mạnh mẽ bao trùm lấy sống lưng của cô. 

 

Không biết từ bao giờ Sở Lệ Thâm đã đứng phía sau lưng của cô, hắn khoanh tay tựa lưng vào bức tường trắng phía sau, trầm giọng hỏi: “Em sẽ gọi lại cho ai? Đến đó là đến đâu?” 

 

Thẩm Dược Phi vội xoay người lại, tim của cô chợt đứng lại một nhịp, có chút sợ hãi trước người đàn ông này. Cô khẽ lùi một bước, buông điện thoại lên trên tủ đầu giường, lơ đễnh đáp: “Không có gì.” 

 

Hắn không thích việc cô không trung thực với hắn, liền hung hăng tiến tới, ôm chặt eo của cô, ánh mắt và sắc mặt của hắn lạnh như băng. Nhìn trông rất đáng sợ, cô khẽ nuốt nước bọt. 

 

“Tôi không thích em nói dối đâu.” 

 

“Em… là Lạc Tinh Vũ gọi, anh ấy bảo rằng có chuyện muốn nói cho em nghe về tổ chức.” - Giọng cô run rẩy, lắp bắp nói. 

 

“Nếu tôi không nghe được cuộc gọi, vậy em sẽ tính đi mà không báo cáo lại sao?” - Hắn gằn giọng hỏi. 

 

“Em tính thay đồ với làm tóc xong sẽ đến báo anh biết. Dù sao… 12 giờ mới rời đi mà. Nên em nghĩ không có vấn đề gì.” 

 

“Gặp ở đâu?” - Hắn hỏi. 

 

“Janiculum Hill.” 

 

“Vậy để Dục Ngang Khuynh đi cùng em.” 

 

“Hả? Không… không cần đâu. Lạc Tinh Vũ… vô hại mà, anh ấy sẽ không làm gì em đâu.” 

 

“Em nghĩ như thế, nhưng tôi thì không.” 

 

Hắn cau mày, buông lỏng cánh tay, nói xong liền xoay người rời đi. 

 

Thẩm Dược Phi cũng không làm trái lời của hắn nói. Cô thay đồ và làm tóc xong thì xuất hiện ở sảnh dinh thự. Dục Ngang Khuynh đã chuẩn bị xe và chờ cô từ nãy giờ, cô cũng đành lên xe và đi cùng Dục Ngang Khuynh đến điểm hẹn. 

 

 

Trong lúc đó, Sở Lệ Thâm vẫn ở thư phòng. Hắn nhìn lại một số đồ vật mà mẹ của hắn để lại, cùng với tấm ảnh của bà. Những ký ức đó, dường như đang bị chôn vùi bởi Thẩm Dược Phi. 

 

Hắn thở dài một hơi, tiếp xúc lâu với cô như vậy, lâu rồi hắn vẫn chưa hút lại thuốc lá. Nhân cơ hội cô không có ở bên cạnh, lục tìm bao thuốc lá trong tủ bàn làm việc, lấy ra một điếu thuốc lá bạc hà quen thuộc. Khi hắn nhấn nút bật lửa, ánh lửa đỏ châm lên điếu thuốc lá, mùi thuốc phảng phất khiến hắn cảm thấy dễ chịu. 

 

Rít một hơi thật sâu, rồi lại phả ra. Khói thuốc lá và mùi hương bạc hà đã lâu không ngửi thấy. Đầu óc của hắn dần trở nên tỉnh táo hơn, sắp xếp lại các dữ liệu trong đầu, cảm thấy thời gian bên cạnh Thẩm Dược Phi ở thành Rome trôi qua quá nhanh, mới đó mà đêm nay hắn và cô quay trở về Châu Liên rồi. 

 

Sở Lệ Thâm đang trầm mặc hút điếu thuốc và ngắm nhìn mặt trăng trên bầu trời tối đen. Bất chợt, điện thoại của hắn có thông báo tin nhắn gửi đến. Hắn theo quán tính mở lên xem, người gửi tin nhắn là một kẻ lạ mặt, không quen không thân, vậy mà lại cung cấp tin tức cho hắn. 

 

<< Phoenix Division và Crimson Covenant liên minh, một kiện hàng lớn sẽ được vận chuyển. Cẩn thận, sẽ sập bẫy. >>

 

Tin nhắn chỉ vỏn vẹn vài chữ. Tuy không biết người gửi đến là ai, nhưng đây cũng là một tin tức thú vị đối với hắn. Sở Lệ Thâm nhếch môi khẽ cười, thầm nói: “Nực cười thật, ván cờ này… đang bị phá rồi.” 

 

 

Janiculum Hill. 

 

Dục Ngang Khuynh bên trong xe đợi Thẩm Dược Phi. 

 

Cô bước xuống xe một mình và đi đến chỗ của Lạc Tinh Vũ đang đứng. 

 

“Xin chào, tôi đến hơi muộn nhỉ?” 

 

Cậu xoay người lại nhìn cô, có chút ngạc nhiên nói: “Ngạc nhiên thật đó, hôm qua… trông cô rất xinh đẹp và quyến rũ, hôm nay thì lại trông như một sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp.” 

 

Quả thực, lời của Lạc Tinh Vũ nói không sai. Vì chuẩn bị quay trở về Châu Liên, cô đã dọn hết đồ đạc vào trong vali hết rồi, chưa kể… những chiếc đầm quyến rũ mà cô mang theo, hầu như đã bị Sở Lệ Thâm xé nét gần hết rồi. Cô thở dài, chỉ còn cách lựa chọn những bộ đồ đơn giản để đến gặp mặt cậu. 

 

Cô mặc một chiếc quần jeans đen bó loại của nữ, và một chiếc áo cổ lọ màu đen tay dài. Thẩm Dược Phi búi tóc gọn bởi một cây trâm búi tóc. Tuy không phải những chiếc váy lộng lẫy và quyến rũ, nhưng đối với vóc dáng của cô, việc mặc những bộ như vậy cũng rất quyến rũ và tạo nên những đường cong khó cưỡng. 

 

“Anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” - Cô nghiêng đầu hỏi. 

 

“Cô đến chỗ của tôi đi.” 

 

“Ý anh là sao?” 

 

Lạc Tinh Vũ chậm rãi lùi về sau, sau đó ôm chặt lấy cơ thể của cô, khiến Dục Ngang Khuynh trố mắt lên nhìn, Ngang Khuynh cẩn thận chụp ảnh lại gửi cho Sở Lệ Thâm, kèm dòng tin nhắn: “Ngài có muốn tôi lao ra không?” 

 

Sở Lệ Thâm nhận được tin nhắn, sắc mặt tối sầm lại, hắn lại ghen rồi. Nhưng lần này hắn không manh động, vội nhắn lại: “Nếu tên khốn đó còn làm gì hơn, thì lập tức bắn chết tên khốn đó.” 

 

Chỉ một dòng tin nhắn ngắn gọn như vậy, nhưng Dục Ngang Khuynh đã sớm thủ sẵn súng bên cạnh rồi. Chỉ cần cậu ta vượt mức, ngay lập tức sẽ nổ súng. 

 

Lạc Tinh Vũ ôm cô bất chợt như vậy, Thẩm Dược Phi cũng có chút bất ngờ mà rụt người lại, nhưng vì cậu ôm cô quá chặt nên không thể đẩy ra được. 

 

“Lạc Tinh Vũ, ý của anh là sao?” - Cô nhỏ giọng hỏi. 

 

Giọng của cậu trầm ấm, phả vào tai của cô: “Đến Bắc Âu với tôi đi, chỗ đó là nơi tôi cai trị. Ở bên cạnh tôi tốt hơn, ở bên cạnh Sở Lệ Thâm… chỉ khiến cô gặp nguy hiểm thôi.”

 

“Bắc Âu? Nơi đó là nơi anh cai trị sao?” - Cô tò mò hỏi. 

 

“Ừ! Bắc Âu là nhà của tôi. Cô đến đấy… thuộc về tổ chức của tôi, tôi sẽ bảo toàn tính mạng của cô, khỏi những kẻ trị quyền khác.” 

 

Thẩm Dược Phi có chút dao động khi nghe cậu nói đến Bắc Âu, dù sao… ở nơi đó cũng hợp với cô hơn. Nhưng có điều, hiện tại cô đang bên cạnh Sở Lệ Thâm, nếu cứ thế rời đi… chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc chiến lớn ở Châu Liên. Tốt nhất là nên đợi thêm một thời gian nữa. 

 

“Lời đề nghị hơi vội, nên là tôi cần thêm thời gian suy nghĩ.” - Cô đáp khéo. 

 

“Nếu cô đưa ra được quyết định, thì đến sòng bạc của tổ chức tôi. Tôi sẽ luôn chờ gặp cô ở đó.” - Tinh Vũ hôn nhẹ lên đôi vai của cô. 

 

“Vậy… còn chuyện anh nói về tổ chức, là chuyện gì?” 

 

“Cũng không có gì. Chỉ là sắp tới… nếu tổ chức của cô có gặp khó khăn gì thì đến tìm tôi. Tôi sẽ để trống một chỗ cho cô.” 

 

“Được, cảm ơn lòng tốt của anh.”

 

Thẩm Dược Phi thấy cũng không còn gì để nói nữa, cô vội chào Lạc Tinh Vũ rồi lên xe quay trở về dinh thự. Trên đường đi, cô luôn nghĩ về lời của Lạc Tinh Vũ nói, chuyện ở Bắc Âu… nếu đã thuận thế là nơi cai trị của cậu, vậy thì cứ đến đó. Nếu đánh chiếm được thì còn có cái để đưa ra đàm phán với Sở Tổng. 

 

Cô suy nghĩ rất nhiều, nhiều đến mức… không biết từ bao giờ, xe của Dục Ngang Khuynh đã chạy về tới dinh thự. 

 

Thẩm Dược Phi lơ đãng, cô bước vào trong dinh thự như một người vô hồn. Đầu óc của cô rối loạn lên, không biết nên bắt đầu từ đâu, đột nhiên mọi thứ quá thuận lợi. Bắc Âu vừa có một cuộc chiến lớn, những kẻ ngu ngốc thì trị quyền ở đó, may mắn nữa là có Lạc Tinh Vũ ở đấy. Vừa đúng lúc cô từ thành Rome quay trở về Châu Liên. 

 

Là ông trời đang mở đường cho cô, hay là đang cảnh báo cho cô biết… sắp tới sẽ có một cuộc chiến vô cùng hỗn loạn xảy ra. 

 

Sở Lệ Thâm đứng từ tầng trên nhìn xuống, ánh mắt khép hờ hững nhìn cô. Thấy cô như một kẻ ngốc bước vào trong dinh thự, mặt đăm chiêu toan tính. Hắn tạch lưỡi một cái rồi cất giọng: “Thẩm Dược Phi.”

 

Cô vội ngẩng đầu lên nhìn anh. Ánh mắt quen thuộc đó, mỗi khi cô nhìn vào… có một chút gì đó luyến tiếc không muốn rời xa. Thẩm Dược Phi cố trấn tỉnh lại bản thân, cô chậm rãi bước lên từng bậc thang, đi đến chỗ của hắn. 

 

Nhỏ giọng nói: “Chú, ôm một chút được không?” 

 

Thật kỳ lạ. Trước mặt hắn, cô thật sự rất yếu đuối, rất cần được che chở. Là một thỏ con nhỏ, trông rất vô hại. 

 

Hắn khẽ ôm cô vào lòng, trầm giọng hỏi: “Lạc Tinh Vũ nói gì với em?” 

 

Cô không đáp, chỉ vùi đầu vào lòng ngực của hắn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc