Thẩm Dược Phi một mình ở dinh thự. Sau khi dùng bữa sáng xong thì cô đến phòng khách để chơi cùng với Rafael và đàn sói.
Người làm trong dinh thự đứng eben trong dinh thự nhìn ra, bàn tán xôm xao.
“Trời ơi! Lâu lắm rồi mới nghe thấy tiếng cười đùa đấy. Nhìn cô ấy… làm tôi nhớ đến phu nhân Maria quá.” - Lời người làm nói.
“Đúng rồi, lâu lắm rồi mới nghe thấy tiếng cười đùa nô nức đến như vậy. Nhìn cô ấy giống bản thu nhỏ của phu nhân Maria vậy.” - Lời người làm nói.
Cô đang chơi đùa cùng Rafael và bầy sói, chợt nhớ ra… đã đến thành Rome được vài ngày, nhưng vẫn chưa đến thăm mộ của cha nuôi De Rossi. Cô nhìn vội vàng chạy vào nhà, nhìn vào chiếc đồng hồ lớn trong tòa dinh thự, trong đầu bắt đầu tính toán thời gian cho chuẩn nhất, rồi xoay người nói với người làm.
“Tôi ra ngoài một chút rồi sẽ về liền, chắc sẽ mất khoảng 30 phút đấy. Tôi sẽ quay trở lại ngay khi người của đại sứ quán đến.” - Cô gấp gáp nói.
“Cô Thẩm… cô đi đâu? Chúng tôi cần phải báo cáo lại với ngài Sở.”
“Aiz… không cần đâu, tôi sẽ nhanh chóng quay trở lại mà. Các cô cứ yên tâm, tôi sẽ không để các cô nhận tội thay đâu. Tôi đi cùng Rafael mà, nên đừng lo lắng quá.”
“Cô Thẩm…”
Lời người làm chưa nói hết, cô đã ôm Rafael chạy ra ngoài rồi. Vì nơi dinh thự tọa lạc là nằm ngoài vùng ngoại ô, nên khó mà bắt được xe taxi. Nếu mà nhờ người trong dinh thự đưa đi, chắc chắn hắn sẽ biết được sự tình, nên cô đã trộm một chiếc chìa khóa xe ô tô tầm thường trong gara xe của dinh thự.
Cô vui vẻ, hí ha hí hửng đem theo Rafael đến mộ của ngài De Rossi để chào hỏi ông một tiếng.
Trớ trêu thay, cô vừa lái xe đi chưa được bao lâu, thì Sở Lệ Thâm đã quay trở về. Hắn từ trên xe bước xuống, đảo mắt xung quanh nhìn toàn dinh thự của bản thân trước và sau khi dẫn bầy sói về.
Bọn chúng nằm rải từ trong nhà ra tới bên ngoài, chạy lung tung loạn xạ hết cả lên, hắn cúi đầu đưa hai tay lên day nhẹ hai bên thái dương.
“Chậc! Người đâu… lùa bọn sói này vào trong nhà đi, bừa quá rồi.”
“Thưa ngài Sở… là cô Thẩm đã lùa bọn chúng ra ngoài. Cô ấy bảo để bọn chúng ở trong nhà, thì sẽ dần mất hết tính năng hoang dã của bọn chúng.”
“Chết tiệt! Phiền thật… Thẩm Dược Phi đâu?”
“Chuyện đó…” - Người làm ấp úng nói.
Hắn nhướn mày, có chút khó chịu, liền gằn giọng hỏi: “Tôi hỏi là Thẩm Dược Phi đâu?”
“Cô Thẩm vừa lái xe ra ngoài rồi ạ, cô ấy bảo cần ra ngoài khoảng 30 phút rồi sẽ quay lại. Chúng tôi có hỏi cô ấy đi đâu, nhưng cô ấy không trả lời… dường như đã trộm một chìa khóa xe cũ rồi chạy đi rồi ạ.”
“...”
Cơ mặt của hắn bắt đầu nhăn lại, mặt mũi tối sầm lại, tức giận như muốn bốc hỏa tới nơi. Dục Ngang Khuynh sợ xảy ra chuyện, liền vội lên tiếng: “Sắp tới giờ người của đại sứ quán đến rồi, nên ngài cưa vào trong đi ạ… Tôi sẽ chạy đi tìm cô ấy ngay, chiếc xe đó cũ rồi… sẽ không đi xa được đâu ạ.”
“Nhanh đi.” - Hắn gằn giọng đáp.
Ngay lập tức, Dục Ngang Khuynh liền chạy đi tìm cô. Hắn thì vào bên trong nhà, hướng mắt nhìn lên đồng hồ để canh từng giây từng phút, trong miệng lẩm nhẩm: “Thẩm Dược Phi… tôi cho cô 30 phút, sau 30 phút tôi không thấy cô có mặt ở đây… thì cô chết chắc rồi.”
…
Cùng lúc đó, Thẩm Dược Phi đã cùng với Rafael đến mộ của De Rossi, đã lâu rồi cô không đến đây. Xung quanh đã phủ một lớp bụi dày đặc, dường như không có ai đến trong suốt quãng thời gian vừa qua. Cô cúi người, đặt lên mộ phần của ông một cành hoa Thủy Tiên quen thuộc mà ông rất thích, khẽ mỉm cười nhìn ngôi mộ của ông.
Cô không nói gì cả, chỉ âm thầm đứng đó nhìn ngôi mộ của ông rất lâu. Đến khi Rafael cọ đầu vào chân của cô, cô mới chợt hoàn hồn lại nhìn vào màn hình điện thoại… thấy sắp gần hết 30 phút rồi, cô nhanh chóng ôm Rafael lên xe và quay trở về dinh thự.
…
Tại dinh thự.
Người của đại sứ quán đã đến.
Bọn họ bắt đầu bàn chuyện vận chuyển kiện hàng về đến cảng Châu Liên.
“Nếu vận chuyển kiện hàng không… chắc chắn đến giữa biển, sẽ bị thủy quân giữ lại và kiểm tra, tôi đề nghị phương pháp khác.” - Trợ lý của đại sứ quán nói.
“Phương pháp khác? Chuyện vận chuyển là của các người, ở đây… còn dám đề nghị đổi với tôi? Tại sao không phải là, tôi có ý kiến khác hả?” - Hắn nhướng mày hỏi.
“Sở Đại… tôi thấy cậu có chút quá đáng rồi. Tuy chúng tôi là bên thông hành vận chuyển, nhưng cậu cũng không vì thế mà không đóng góp ý kiến được.” - Trợ lý đại sứ quán tức giận, lớn giọng nói.
Sở Lệ Thâm vẫn không chút dao động, hắn ngồi trên ghế, luôn nhìn chăm chú vào đồng hồ trên tường, từng giây từng phút trôi qua đều là đang chờ Thẩm Dược Phi quay trở lại.
“Sở Đại, nếu cậu không đưa ra được bất kỳ đóng góp nào. Tôi xin phép gọi cho ngài Sở Tổng… cậu thấy như nào?”
Hắn ngồi chễm chệ trên ghế, điếu thuốc lá bạc hà trên tay đã hút được một nửa, không chút quan tâm đến lời của trợ lý đại sứ quán nói. Hắn vẫn giữ quan điểm của hắn, không thay đổi, không thêm ý kiến, cũng không phản đối bất kỳ ý kiến nào.
Ngay khi trợ lý của đại sứ quán tính gọi cho Sở Tổng, thì vừa kịp lúc cô quay trở về. Thẩm Dược Phi bế Rafael đi vào trong dinh thự, nhìn thấy người của đại sứ quán đã đến, ngoài ra còn có Sở Lệ Thâm đang ngồi đó. Cô nhìn sơ qua cũng đoán được… việc đàm phán đang có chút rắc rối.
Thẩm Dược Phi đặt Rafael lên ghế sofa, cô ngồi xuống bên cạnh Sở Lệ Thâm, tò mò hỏi: “Dường như việc đàm phán, đang gặp chút rắc rối nhỉ?”
“Cô là ai?” - Trợ lý đại sứ quán hỏi.
“À… tôi xin được giới thiệu, tôi là Serafina Moretti, một nhà ngoại giao đàm phán của tổ chức Macau.”
“Serafina? Cô… cô là người của Vegas? Hậu duệ cuối cùng…? Sao bây giờ lại ở Macau…?” - Trợ lý có chút hoảng hốt, ấp úng hỏi.
“Tôi không biết giữa các vị đang có bất hòa về điều gì, nhưng nếu muốn vận chuyển an toàn… thì nên để kiện hàng đi vòng qua cảng Panama, từ Panama đi thẳng đến cảng Sơn Hạ, từ đó chúng tôi sẽ tiếp cận kiện hàng và đưa chúng về tổ chức an toàn. Vì hiện tại, cảng Châu Liên đã không còn là cảng tư nhân nữa, mà là cảng thuộc nhà nước… bất kỳ kiện hàng nào cũng cần phải có giấy tờ. Cho dù có làm giả giấy tờ, cũng khó mà qua mặt được cảnh khuyển.”
Cô mặt lạnh như băng, đưa ra phương hướng giải quyết cho kiện hàng.
“Làm sao mà cô biết được những điều này?”
“Tôi nghĩ văn phòng đại sứ quán nên thay trợ lý khác là vừa rồi nhỉ. Anh không biết việc xảy ra tại cảng Phantom hôm qua sao? Đừng làm một kẻ bù nhìn rồi ăn tiền của dân chúng nữa, động não đi tên ngốc.”
“Cô dám?”
“Chúng tôi còn ở lại thêm 3 ngày nữa. Nếu không muốn người khác thay công việc của mình, thì làm theo lời của tôi đi. Từ hướng của cảng Panama sẽ không có thủy quân kiểm tra, và khi cập bến cũng sẽ ở cảng Sơn Hạ, nơi đó là cảng của ngư dân đánh bắt cá. Chỉ cần cho ngư dân ở đó vài thùng cá tươi ngon… thì kiện hàng đã được giao đến thành công rồi.”
“Liệu tôi có thể tin cô?”
“Lúc anh mới nhận việc ở văn phòng đại sứ quán, lúc đó tôi đã chơi đùa và nghịch ngợm ở cảng Panama như một sân chơi của tôi rồi.”
“...”
“Tôi sẽ có người làm theo lời của cô.”
Người trợ lý của đại sứ quán bị cô làm cho bẽ mặt, liền ngay lập tức rời đi sau khi đàm phán thành công. Cô liếc nhìn thấy sắc mặt của Sở Lệ Thâm không tốt, cũng biết bản thân đã lỡ miệng nói ra tên thật của mình. Cô không có gì chối cãi cả, chỉ im lặng ngồi bên cạnh hắn.
Sở Lệ Thâm không nhìn cô, nhưng lại trầm giọng nói: “Serafina Moretti, tên này… cũng đẹp thật.”
“Hả?” - Cô có chút ngạc nhiên, quay sang nhìn hắn.
Ngay lập tức, hắn xoay người đè cô nằm xuống ghế sofa, ánh mắt dao động mạnh mẽ như sóng biển vồ vập vậy. Cô nhìn chằm chằm vào mắt hắn, lần này… trong mắt hắn đã có sự hiện diện của cô, Thẩm Dược Phi có chút lo lắng, cô khẽ nuốt nước bọt, không dám phát ra bất kỳ một tiếng động nào.
“Cô đã đi đâu?”
“Tôi… tôi… tôi chỉ ra ngoài dạo quanh một vòng thôi.” - Giọng cô run rẩy đáp.
“Thật sao?”
Cô gật đầu khẳng định chắc nịch, nhưng hắn đã sớm nhận ra cô nói dối rồi, chỉ là không vạch trần lời nói dối đó thôi. Ngay cả thân phận của cô, hắn cũng biết rồi… nhưng cũng chẳng thể hiện ra cho cô biết.”