[CAO H] Cạm Bẫy Thù Hận Hóa Yêu Thương (P1)

Chương 23

Trước Sau

break

Sau khi rời khỏi phòng của Thẩm Dược Phi, hắn quay trở lại thư phòng, nhìn những mảnh vỡ thủy tinh bên dưới mặt sàn, hắn chậm rãi quỳ xuống nhặt từng mảnh vỡ cho vào thùng rác bên cạnh. Khi nhặt tấm ảnh lên, nhìn thấy tấm ảnh vẫn không sao, bất giác khẽ cười. 

 

Hắn cầm tấm ảnh và đứng dậy, đi đến bàn làm việc và cho vào ngăn tủ cất gọn vào bên trong. Hắn xoay người, mở toang rèm cửa và cửa sổ ra, lấy bao thuốc lá mới đã mua ra, rút từ bên trong ra một điếu thuốc, châm lửa và rồi rít một hơi thở ra. Khói trắng bay nghi ngút trước mắt, hắn điềm tĩnh phóng tầm mắt ra xa, ánh mắt bao quát cả một khu rừng rộng lớn. 

 

Dáng đứng hiên ngang, phong thái lịch lãm của hắn, khiến nhiều người phải dè chừng. Dục Ngang Khuynh từ bên ngoài gõ cửa rồi đi vào báo cáo: “Thưa ngài, hôm nay có người phát hiện có sói Apennine hoang gần đây. Ngài có muốn đi săn không?” 

 

“Sói Apennine sao?” - Hắn lơ đễnh hỏi. 

 

“Người phát hiện đã thấy bọn chúng đi thành đàn với nhau. ” - Cậu báo cáo. 

 

“Chuẩn bị đi, phải đi săn chứ.” 

 

“Dạ rõ, thưa ngài.” 

 

 

Trong lúc đó. 

 

Người làm ở phòng của cô, ra sức vệ sinh cơ thể của cô và băng bó lại vết thương cho cô. Bọn họ xì xầm to nhỏ lười ra tiếng vào với nhau: “Cô ấy tội thật, vẫn chưa khỏi hẳn, đã bị ngài Sở tra tấn rồi.” 

 

“Nói gì thì nói, đó giờ ngài Sở chẳng bao giờ làm thế với nữ nhân cả, nếu ai phạm lỗi… mạnh tay là giết chết, xem ra cô gái này không phải dạng vừa rồi.” 

 

“Biết đâu ngài ấy giữ cô ấy lại, là vì để phục vụ.” 

 

“Không đời nào, ngài Sở tuy ăn chơi rất trác táng, nhưng không đến mức cưỡng hiếp như này đâu.” 

 

“Làm sao cô biết được.” 

 

“Nhưng cũng đáng thương thật đó, bị hành hạ đến mức vết thương chưa lành cũng phải chảy máu, bên dưới cũng chảy máu còn gì. Chắc là đau lắm.” 

 

Không biết từ bao giờ, hắn đã đứng trước cửa phòng của cô, nghe hết toàn bộ lời ra tiếng vào của người làm. Hắn không quan tâm, trực tiếp đẩy cửa đi vào trong phòng, người làm vừa nhìn thấy hắn đã vội cúi đầu lui xuống. Hắn chậm rãi đảo chân đến bên cạnh giường nằm của cô. Nhìn vết thương trên cánh tay của cô đã được băng bó lại và chêm thêm một miếng bông gạc thấm máu, ngoài ra bên dưới cũng đã không còn chảy máu nữa. 

 

Cô nằm trên giường, mặc một chiếc đầm ngủ hai dây khá mỏng, có lẽ như đang là kiểu quần áo mà cô thích. Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, không chủ thương tiếc nào, chỉ thấy thật đáng thương mà thôi. 

 

Hắn đặt nhẹ lòng bàn tay lên gò má của cô. nhẹ nhàng xoa xoa. Thẩm Dược Phi chìm trong giấc ngủ say, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, bất giác như một thói quen cọ quậy cái đầu nhỏ. Hắn nhìn thấy hành động trong vô thức của cô, thầm cười ôn nhu, trước khi rời đi… hắn nhỏ giọng thì thầm bên tai của cô: “Nghỉ ngơi đi, tôi sẽ về sớm thôi.” 

 

Khóe môi của cô khẽ cong nhẹ lên, dường như đã nghe và hiểu lời hắn nói. Cô chìm vào trong ngủ sâu, còn hắn thì rời khỏi phòng để đi săn. 

 

 

Sở Lệ Thâm rời khỏi dinh thự từ lúc trời tối, đến nửa đêm vẫn không trở về. Người làm trong dinh thự có chút lo lắng, vì vào ban đêm sói hoang Apennine rất khó đối phó. Vậy mà chỉ có mỗi hắn và Dục Ngang Khuynh đi cùng, không tránh khỏi gặp phải sự cố. 

 

Cùng lúc đó, Thẩm Dược Phi tỉnh lại, cô nhìn thấy trong phòng không có ai, thở phào nhẹ nhõm. Cô ngồi trên giường, bần thần một lúc rất lâu, cho đến khi cho người làm đi vào phòng để kiểm tra tình hình. 

 

Người làm thấy cô tỉnh lại, vội vàng hỏi: “Cô Thẩm, cô thấy trong người sao rồi ạ?” 

 

“À… tôi không sao, cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.” - Cô dịu dàng đáp. 

 

“Vậy cô có muốn dùng bữa tối không?” 

 

“Sở Lệ Thâm đâu rồi? Chú ấy dùng bữa tối chưa?” - Cô khẽ hỏi. 

 

Người làm lắc đầu, thở dài lo lắng nói: “Ngài ấy và Dục Ngang Khuynh rời khỏi dinh thự để đi săn sói hoang rồi thưa cô. Cũng khá muộn rồi, mà ngài ấy vẫn chưa về.” 

 

“Sói hoang? Ý cô là loại sói hoang Apennine sao?” 

 

“Dạ đúng rồi ạ, lúc nãy có người phát hiện ra có một đàn sói đi cùng với nhau, quẩn quanh gần khu vực dinh thự. Nên ngài ấy đã cùng với Dục Ngang Khuynh đi săn rồi ạ, tới bây giờ cũng đã gần 5 tiếng rồi.” - Người làm thở dài, lo lắng nói. 

 

Sau khi nghe người làm kể lại toàn bộ sự việc, cô vội vàng bước xuống giường bất chấp vết thương vẫn chưa lành và cơ thể vẫn còn rất đau nhức. Cô chạy một mạch xuống bên dưới sảnh lớn tòa dinh thự, chân không chạy vào trong rừng sâu thẩm tối đen. Hơn ai hết, cô ở đây từ nhỏ và hiểu rất rõ về loài sói Apennine này. Vào ban đêm, nếu chỉ đi hai người thì càng khó đối phó hơn với loài sói này. 

 

Phía sau Thẩm Dược Phi, người làm không ai dám chạy theo cô, mà có chạy cũng không cản kịp cô lại. 

 

Thẩm Dược Phi chạy vào trong rừng sâu thẳm, cô nhìn xung quanh đều tối đen như mực. Nhìn kỹ lại, cô đã vội vàng chạy mà quên mất không đem theo bất kỳ thứ gì phòng thân. Bất chợt, một cơn gió lạnh thổi qua người cô, tiếng lá cây va chạm vào nhau, âm thanh “xào xạc” pha lẫn một chút âm thanh gầm gừ của sói hoang. 

 

Bất giác cô chậm rãi lùi về sau một chút. Đứng giữa khu rừng, hét lớn gọi tên của hắn: “Sở Lệ Thâm.” 

 

“Sở Lệ Thâm.” 

 

“Sở Lệ Thâm.” 

 

Liên tiếp nhiều lần gọi tên của hắn, nhưng lại chẳng có một lời hồi âm. Cô không biết vì sao bản thân lại chạy vào đây, nhưng ngay lúc này… cô đang rất lo cho hắn. 

 

Dưới ánh trăng lờ mờ len lỏi qua tán cây, những đôi mắt phát sáng của bầy sói hoang Apennine vẫn chăm chăm nhìn cô. Thẩm Dược Phi dần lùi về phía sau, từng bước một, cho đến khi lưng chạm phải một thân cây lớn, không còn đường lui.

 

Cô ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo, đôi chân trần run nhẹ vì sợ hãi và vì cơn đau từ vết thương chưa lành. Cô cố gắng giữ hơi thở ổn định, không dám tạo ra bất kỳ cử động nào quá mạnh, tránh làm kích động bầy sói hoang đang bao vây trước mặt.

 

Bỗng dưng, trong bóng tối, một con sói lớn từ từ tiến lại gần cô. Bộ lông dày màu xám tro ánh lên dưới ánh trăng, đôi mắt vàng sắc lạnh như đang nhìn xuyên thấu con người cô. Nó chính là con sói đầu đàn. Những con sói khác lập tức dừng lại, cúi đầu lùi ra xa, nhường đường cho kẻ cầm quyền.

 

Thẩm Dược Phi siết chặt nắm tay, cả cơ thể căng cứng, tim đập dồn dập trong lồng ngực. Nhưng trái với nỗi sợ hãi tột cùng của cô, con sói đầu đàn không hề có ý định tấn công. Nó chậm rãi tiến về phía cô, từng bước vững chắc, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu bóng hình của cô trong đó.

 

Cô bất giác nín thở. Cả người đông cứng, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút. Nhưng ngay lúc cô nghĩ mình sẽ bị tấn công, con sói đầu đàn lại làm một điều khiến cô không ngờ tới, nó dịu dàng tiến đến gần hơn, chạm nhẹ vào vai cô bằng phần đầu to lớn của mình. Hơi thở ấm áp của nó phả vào làn da lạnh ngắt của cô, như thể đang trấn an cô.

 

Thẩm Dược Phi sững sờ. Cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng, cô hiếu kỳ nhìn nó, con sói hoang hung dữ muốn ăn thịt cô, bây giờ lại dịu dàng đến kinh ngạc. Trên cô của nó có một vòng dây khá cũ rồi, dường như sắp đứt ra bởi liên kết giữa những sợi chỉ đã giãn dần. Cô với tay tới vòng cổ của nó, chậm rãi cẩn thận đưa lên kiểm tra thử. Một dòng ký ức đã bị cô lãng quên, đã ùa trở lại. 

 

Cô nhận ra nó rồi, nó chính là con sói con năm đó cô cứu trong cuộc chiến đấu súng giữa ngài De Rossi và một vài băng đảng khác ở vùng phía Tây. Thẩm Dược Phi nhìn nó, ôn nhu đặt bàn tay bên bộ lông xám mềm mịn của nó. Cười tươi một cách rạng rỡ, trò chuyện với nó như những người bạn thật thụ, đã lâu năm rồi mới gặp lại. 

 

“Là Rafael đấy à. Thật may quá… mày vẫn còn sống. Thời gian qua, mày đã lưu lạc khắp nơi sao?” - Cô vuốt ve bộ lông của nó. 

 

Cùng lúc đó, Sở Lệ Thâm bước đến, hắn giương mắt nhìn cô không nói lời nào liền lên đạn chĩa súng vào con sói hoang bên cạnh cô. Theo quán tính, cô ôm chặt người bạn đầy lông lại, nhìn hắn với ánh mắt long lanh, run rẩy nói: “Chú… chú đừng bóp cò… bọn chúng vô hại.” 

 

Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào cô, khó hiểu hỏi: “Cô đang làm trò gì ở đây vậy hả?” 

 

“Chú… chú không sao chứ? Tôi lo cho chú… nên đã vào đây tìm chú…” - Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói. 

 

Tuy khoảng cách giữa cô và hắn không quá gần cũng không quá xa, nhưng vẫn với âm lượng đó… hắn vẫn đủ nghe thấy. Hắn nghiêng đầu, thu súng lại… chậm rãi bước đến bên cạnh cô, nhìn đôi chân lấm lem bùn đất của cô, và cả những vết thương nhỏ dưới lòng bàn chân. 

 

“Chậc! Sao lại ngốc thế? Cô đang bị thương, không tự lo cho mình, còn lo cho tôi làm gì? Muốn chết đến như vậy sao?” - Hắn gằn giọng nói, trong lời nói có chút mắng yêu cô. 

 

Cô lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: “Sao chú biết tôi ở đây?” 

 

“Tôi quay trở về, thì người làm nói cô đã chạy vào rừng tìm tôi.” - Hắn nói trầm giọng nói. 

 

“Chú, chú có thể cho tôi đem bọn chúng về được không? Bọn chúng sẽ canh giữ dinh thự mà… chỉ cần cho bọn chúng ăn thôi.” 

 

Sở Lệ Thâm thở dài, hắn ra lệnh cho Dục Ngang Khuynh: “Đếm số lượng đi, rồi lùa chúng về dinh thự.” 

 

“Dạ? Tất cả luôn sao?” - Dục Ngang Khuynh ngạc nhiên hỏi. 

 

“Ừ!” - Hắn đáp gọn. 

 

Dục Ngang Khuynh trố mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn bầy sói hoang bên cạnh, cậu có chút ngạc nhiên. 

 

Sở Lệ Thâm bế Thẩm Dược Phi lên, nói: “Thật phiền phức.” 

 

Cô nhìn hắn, tuy hắn nói cô “phiền” nhưng hắn vẫn lo lắng cho cô và tìm cô, khoảnh khắc đó… trái tim của cô đã dao động vì hắn. Nhịp tim đập loạn xạ, cảm giác vừa ấm áp vừa an toàn, lại còn có một chút nguy hiểm. Nhưng cô không quan tâm lắm, Thẩm Dược Phi khẽ cười dịu… cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chú.” 

 

Hắn liếc nhìn cô, không nói gì nhưng khóe môi cũng đã khẽ nhếch lên rồi. Hắn cũng không rõ bản thân đang như nào nữa, chỉ là trong giây phút đó… người làm nói rằng cô chạy bán sống bán chết vào trong rừng để tìm hắn. Trái tim của hắn đã sớm dao động mạnh mẽ, tìm kiếm cô một cách điên cuồng, đến khi nhìn thấy cô mới thở phào nhẹ nhõm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc