Quay trở về dinh thự, Thẩm Dược Phi trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, hơi thở yếu ớt, máu loang đỏ cả lớp áo mỏng manh. Sở Lệ Thâm không chút do dự, bế cô lên, từng bước nặng nề tiến vào phòng ngủ chính. Hắn đặt cô xuống giường, khuôn mặt vẫn lạnh tanh, chẳng để lộ chút cảm xúc nào, chỉ hờ hững giao phó tính mạng cô cho bác sĩ.
“Cứu được thì cứu.” - Giọng hắn trầm thấp, tựa như chẳng hề lo lắng đến sự sống chết của cô.
Sau đó, hắn không thèm ngoảnh lại, rời khỏi căn phòng, để lại một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Bên trong thư phòng, mặt trăng tròn vành vạnh hắt qua ô cửa sổ, rọi lên bóng dáng cao lớn của hắn. Sở Lệ Thâm nhíu chặt mày, nghiến răng đến mức quai hàm căng lên. Hắn ghét ánh sáng dịu dàng này, ghét sự tròn trịa của mặt trăng, vì nó khiến hắn nhớ đến cái chết của mẹ hắn. Hắn khẽ buông một tiếng cười khẩy đầy mỉa mai, ngón tay thon dài rút ra một điếu thuốc từ trong bao, châm lửa, kéo một hơi sâu, để làn khói trắng mờ che đi ánh mắt sắc bén của mình.
“Dục Ngang Khuynh, chuyện ngày hôm nay xảy ra… đừng báo cáo lại với bố tôi. Để ông ta biết thì rắc rối với phiền phức lắm.” - Hắn nói, chậm rãi rít nhẹ điếu thuốc.
“Đã rõ thưa ngài. Vậy còn kiện hàng thì sao?” - Dục Ngang Khuynh hỏi.
“Hôm nay cậu vất vả rồi, ngày mai tôi sẽ đích thân đi kiểm tra. Hôm nay tới đây là đủ rồi.”
“Đã rõ thưa ngài.”
Dục Ngang Khuynh cúi chào hắn, song sau đó xoay người rời đi.
…
Khoảng một tiếng sau.
Sở Lệ Thâm rời khỏi thư phòng, hắn cầm theo khẩu súng của mình và đi đến phòng của cô.
Đến trước cửa phòng, không nhân nhượng mà vội bước vào, người làm bên trong đang chăm sóc cô, vừa thấy hắn liền nép sang hai bên cúi đầu chào hắn một cách cung kính: “Thưa ngài.”
Mặt hắn lạnh như băng, bóng tối đêm nay dường như muốn nuốt chửng tất cả. Sở Lệ Thâm lạnh giọng nói: “Ra ngoài hết đi.”
Nhận được mệnh lệnh từ hắn, tất cả người làm trong phòng đều cúi người khom lưng rời đi. Khi cánh cửa phòng dần khép lại, bóng tối và khoảng lặng bao trùm cả một căn phòng lớn.
Hắn nhướn mày nhìn “vật nhỏ” Thẩm Dược Phi nằm trên giường, một mùi máu tanh xộc lên mũi hắn. Sở Lệ Thâm khẽ cắn chặt môi, chĩa nòng súng vào người của cô.
Khi những đám mây màu xám xịt trên bầu trời trôi qua, thứ ánh sáng chết tiệt từ mặt trăng sáng rực, len lỏi qua ban công phòng của cô, hắt lên bóng lưng cao to vạm vỡ của hắn. Thẩm Dược Phi khẽ động mí mắt, trong tròng mắt đen huyền, lại xuất hiện một bóng người mờ nhạt, không xác định rõ đó là ai.
Thẩm Dược Phi khẽ chớp mắt nhẹ một chút, miệng nhỏ thầm gọi một tiếng: “Sở Lệ Thâm.”
Trái tim của Sở Lệ Thâm như đập lệch một nhịp, ngón tay nơi cò súng dần buông lỏng, khi khẩu súng dần được hạ xuống. Hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh mép giường, để ánh sáng của ánh mặt trăng rọi lên khuôn mặt nhỏ xinh của cô.
Ánh mắt của ôn nhu không dao động, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên gò má của cô, thì thầm hỏi: “Thẩm Dược Phi, cô muốn trả thù sao?”
Thẩm Dược Phi nằm trên giường, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, cái đầu nhỏ cựa quậy trong lòng bàn tay ấm áp của hắn. Sở Lệ Thâm cũng không vội rời đi, cả đêm… đều ngồi bên cạnh mép giường trông chừng cô.
…
Sáng sớm hôm sau.
Sở Lệ Thâm trở về thư phòng để làm việc, để lại căn phòng cho bác sĩ và người giúp việc trông chừng.
…
Thành phố Châu Liên.
Sòng bạc Casino, thuộc hội Phoenix Division.
Tư Điểu đập phá đồ đạc trong phòng, những chai rượu quý đều bị gã đập phá tan nát. Bên dưới sàn nhà, vương vãi đầy những mảnh thủy tinh vụn vỡ ra thành từng mảnh. Gã ôm đầu, la hét như một tên điên: “Khốn khiếp! Con mẹ nó! Tên khốn Sở Lệ Thâm và con nhỏ đó… bọn chúng nhất định phải chết. Tao sẽ không nương tay với chúng mày nữa đâu.”
“Thưa ngài, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo? Lính đánh thuê tại cảng Phantom, tất cả điều đã thiệt mạng hết rồi.” - Thuộc hạ gã nói.”
“Đúng là một lũ ăn hại mà. Ngay bây giờ… lập tức chuẩn bị thuyền đi, đích thân ta sẽ đến thành Rome, để bắt con nhỏ đó… và giết chết thằng khốn kiêu ngạo đó.” - Gã nói, nghiến chặt hàm răng.
“Đã rõ thưa ngài.”
…
Từ sáng đến chiều tối, Sở Lệ Thâm chỉ làm việc trong thư phòng, sau đó hắn đến kho hàng phía sau dinh thự để kiểm tra các kiện hàng đêm qua đã được vận chuyển đến.
Thật chất, những kiện hàng được chất lên xe tải tại bến cảng Phantom… tất cả đều là những thùng cá được ướp lạnh, đã được chuẩn bị từ trước. Kiện hàng thật sự, đã đến một bến cảng khác nằm ở phía Tây và được vận chuyển đến dinh thự sớm trước một tiếng, giờ đã dự đoán.
Sở Lệ Thâm với dáng đứng hiên ngang, khóe môi nhếch cong lên, nở ra nụ cười đắc ý: “Ha, Tư Điểu… ông ngu thật.”
“Thưa ngài, số hàng đã được kiểm định hoàn tất, đây toàn bộ là giấy tờ cho phép vận chuyển hàng về cảng Châu Liên.” - Người kiểm định nói.
“Cầm lấy cái này, đưa đến đại sứ quán và nhận tiền đi.” - Hắn nói, với tay lấy một túi thuốc ma túy nặng 5kg, đưa cho tên kiểm định.
“Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài rất nhiều. Chúng tôi xin đảm bảo, sẽ vận chuyển kiện hàng về tới cảng Châu Liên, an toàn.” - Người kiếm định cúi đầu, rối rít nói lời “cảm ơn” hắn.
…
Trong lúc Sở Lệ Thâm ở kho hàng, Thẩm Dược Phi đã tỉnh lại.
Mí mắt cô nặng trĩu, cố gắng lắm mới có thể nâng lên và mở ra hoàn toàn, nhìn trần nhà với họa tiết cổ điển sang trọng quen thuộc. Thẩm Dược Phi thầm hỏi: “Mình vẫn còn sống sao?”
Người làm từ bên ngoài đi vào trong, trên tay cầm theo chậu nước. Vừa thấy cô tỉnh lại, vui mừng chạy đến hỏi thăm: “Thưa cô, cô tỉnh lại rồi sao? Cô cảm thấy trong người thế nào rồi?”
Cô chậm rãi nâng cơ thể đau nhói của mình ngồi dậy, dưới sự giúp đỡ của người làm, cô tựa lưng vào thành giường, giọng khẽ rung hỏi: “Đêm qua… làm sao tôi về được đây vậy?”
“Thưa cô, ngài Sở đã đưa cô về. Đêm qua, tình trạng của cô rất tệ… ngài ấy đã gọi bác sĩ đến để khâu lại các vết thương cho cô.” - Người làm dịu dàng giải đáp thắc mắc của cô.
“Sở Lệ Thâm đâu rồi?” - Cô hỏi.
“Ngài ấy hiện đang bên ngoài, chắc tầm tối muộn mới về.”
“À… đừng báo lại với chú ấy là tôi đã tỉnh lại.”
“Không báo lại sao?” - Người làm tò mò hỏi.
“Không cần đâu…” - Cô mím nhẹ đôi môi.
…
Dưới sự giúp đỡ của người làm, cô được tắm rửa và thay đồ mới cho sạch sẽ. Sau khi tắm xong, Thẩm Dược Phi dùng bữa tối bên dưới phòng khách… cô co chân ngồi trên ghế sofa, nhớ lại những hình ảnh mờ nhạt trước khi ngất.
Lúc ở bến cảng và cả lúc ở trong phòng: “Bóng đen đó… rốt cuộc là ai chứ? Không lẽ nào là…” - Cô lẩm nhẩm trong miệng vài tiếng.
Khi mặt trời lặn dần đi, cô đảo chân bước dạo trên dọc hành lang lớn trong dinh thự xa hoa. Không biết từ khi nào, vô thức bước tới trước thư phòng làm việc của Sở Lệ Thâm.
Cô đặt nhẹ bàn tay nhỏ lên tay nắm cửa, khẽ đẩy vào trong. Thấy không có hắn ở đây, cô có chút tò mò nên đi vào xem qua một vòng. Đến trước bàn làm việc của hắn, có một tấm hình gây sự chú ý của cô.
Thẩm Dược Phi dừng chân trước bàn làm việc của hắn, cô cầm khung ảnh để trên bàn lên. Trong hình là một đứa nhóc tầm 4 tuổi, và bên cạnh là một người phụ nữ rất xinh đẹp, cô ấy có đôi mắt màu xanh biển nhạt. Không khỏi khiến cô thốt lên: “Cô ấy thật xinh đẹp.”
Trên tấm ảnh, một góc nhỏ bên phải có dòng chữ: “Maria Scarlet.”
“Người này là ai chứ? Còn cậu bé bên cạnh… là Sở Lệ Thâm sao?” - Cô tò mò, tự nói với chính bản thân.
…
“Thẩm Dược Phi.” - Giọng trầm ấm được cất lên.
Cô chợt thoáng giật mình, làm rơi khung hình xuống. Mảnh vỡ thủy tinh từ tấm kính khung hình vỡ vụn ra thành từng mảnh, một vài mảnh nhỏ bắn lên chân của cô, gây trầy xước nhẹ.
“Hức!”
“Tôi cho phép cô vào đây sao?” - Sở Lệ Thâm nghiến răng, trầm giọng hỏi.
Cô mím chặt môi, không biết từ khi nào mà hắn đã quay trở về và ở phía sau lưng của cô.
“Tôi… tôi xin lỗi… tôi không biết đây là phòng làm việc của anh… tôi…” - Giọng cô run rẩy nói, môi cắn chặt đến mức muốn rỉ máu.
Hắn nhìn với ánh mắt hình viên đạn, viên đạn đó dường như muốn bắn xuyên trái tim của cô. Thẩm Dược Phi sợ luồng sát khí này từ hắn, bất giác cô lùi nhẹ về sau vài bước. Nhưng không ngờ, phía sau lại lại là bức tường lớn… cô không còn đường thoát thân được nữa.
Sở Lệ Thâm nhìn khung ảnh đã bị vỡ nát, hắn chỉ cười nhạt một cái, rồi nắm lấy cánh tay của cô… nơi mà vết thương vẫn còn chưa lành. Hắn kéo cô về căn phòng lớn, không nói lời nào quăng mạnh cô lên giường. Khóa chặt cánh cửa lại.
Mặc cho người làm bên ngoài gõ cửa, xin tha cho cô.
“Thưa ngài! Vết thương của cô Thẩm vẫn chưa lành… bác sĩ nói không thể vận động mạnh được thưa ngài.” - Người làm lo lắng cho cô, vội nói.
“Nếu còn đứng trước cửa phòng, đừng trách tôi xử lý luôn các người.”
Sau câu nói này, không một người làm nào dám đứng trước cửa phòng. Mặc dù lo lắng cho cô, nhưng tính mạng của bọn họ… không thể cứ thể mà chết được.