[CAO H] Cạm Bẫy Thù Hận Hóa Yêu Thương (P1)

Chương 12

Trước Sau

break

Nửa đêm. 

 

Thẩm Dược Phi không những không hạ sốt, mà còn sốt cao hơn… toàn thân chảy mồ hôi như thác nước đổ xuống từ đỉnh đầu. Toàn thân có chút co giật nhe, dọa cho người làm sợ đến tái xanh mặt, vội vàng chạy đến phòng của Sở Lệ Thâm báo cáo. 

 

“Thưa ngài, Thẩm ŧıểυ thư sốt cao và có chút co giật nhẹ… có nên đưa đến bệnh viện không ạ?” 

 

Sở Lệ Thâm nghỉ ngợi một lúc, chậm rãi đứng dậy và đi đến phòng chăm sóc của Thẩm Dược Phi, từ bên ngoài đi vào trong… có thể cảm nhận được hơi nóng bên trong phòng tăng cao. 

 

Hắn đi đến bên mép giường, khẽ cúi đầu xuống nhìn vật nhỏ nằm trên giường với sức sống yếu ớt, cùng với hơi thở có chút thoi thóp. Không nghĩ nhiều, làm theo lời của bác sĩ đã căn dặn từ trước, lấy ra ống tiêm thuốc… tiêm vào người của cô. 

 

Sau đó phó mặc cho người làm chăm sóc cô, trước khi rời đi… hắn còn lạnh lùng nói: “Sống thì mai đến thành Rome, còn chết thì mai cứ đem xác đi chôn ở nghĩa địa đi.” 

 

Dì Tư đứng bên cạnh hắn, tò mò hỏi: “Sở Đại à, dì nghĩ nên đưa vị ŧıểυ thư này đến bệnh viện.” 

 

Khóe môi khẽ nhếch lên, vội đáp: “Không cần, mạng cô ta lớn lắm… không chết được, nếu chết thì chôn thôi. Không cần phải đưa đến bệnh viện làm gì cả, tốn tiền… giới báo chí cũng sẽ lần mò theo thôi.” 

 

… 

 

Trở về phòng. 

 

Hắn lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc lá bạc hà quen thuộc, rút từ bên trong ra một điếu thuốc, châm lửa và nhâm nhi điếu thuốc trong miệng. Ngẩng đầu, phóng tầm mắt ra xa… nhìn bầu trời đêm ảm đạm với một mặt trăng sáng còn hơn ban ngày. Hắn căm ghét bức tranh xinh đẹp màu đen của bản thân, đang bị thứ mặt trăng sáng rực kia phá hỏng. Tạch lưỡi nói: “Chết tiệt, nhìn trông xấu xí thật. Ha, thật giống Thẩm Dược Phi… phá hỏng rất nhiều chuyện tốt của mình. Cô ta, rốt cuộc có thân phận thế nào nhỉ? Không sợ chết sao… hay là đã từng trải qua cái chết rồi, nên mới không sợ nhỉ?” 

 

Sở Lệ Thâm nhâm nhi điếu thuốc trong miệng, khi lấy điếu thuốc ra… một hơi thở mạnh, đẩy luồng khói thuốc từ trong khoang miệng ra ngoài, thoáng chốc… cả căn phòng tràn ngập khói thuốc, khói thuốc làm chắn tầm nhìn của hắn. 

 

Che khuất đi thứ mặt trăng sáng cả một vùng trời kia. Hắn vội cầm điện thoại lên, gọi cho Dục Ngang Khuynh. 

 

“Thưa ngài, có chuyện gì ạ?” 

 

“Ngày mai… sắp xếp cuộc gặp sớm hơn một chút.” 

 

“Đã rõ thưa ngài.” 

 

 

Ánh sáng từ mặt trăng sáng rực, len lỏi chiếu rọi qua từng khung cửa sổ… căn phòng mà Thẩm Dược Phi đang nằm dưỡng bệnh, cô chậm rãi nâng mí mắt mờ nhạt lên nhìn. Mặt trăng đêm nay, quả thực rất đẹp và rất giống với mặt lúc cô còn ở thành Rome, hay nhìn lên bầu trời đêm. Sau mỗi ngày luyện tay khắc nghiệt, đều sẽ nhìn lên bầu trời để ngắm sao và ngắm mặt trăng. 

 

Thẩm Dược Phi bồi hồi và nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, tuy thời gian có trôi qua nhanh. Nhưng cô không thể nào quên ân nghĩa của ngài De Rossi đã dành cho mình, cô đã thật sự xem ông như bố của mình, một người thân của bản thân. 

 

Nhưng chính vì sự khắc nghiệt trong chiến trường, đã cướp lấy sinh mạng của ông một cách tàn bạo. Dưới ngọn lửa sáng rực đó, cô đã tự dặn lòng mình… nhất định sẽ trả thù cho ông, nhất định sẽ lấy danh dự và những gì mà Sở Tổng đã cướp của ông. 

 

 

Sáng sớm hôm sau. 

 

Thẩm Dược Phi vẫn còn say giấc vì cơn sốt đêm qua hành hạ, thì Sở Lệ Thâm đã đến cô nhi viện lúc trước cô từng bị vứt bỏ khi còn nhỏ. 

 

Cô nhi viện Happiness Child. 

 

Sở Lệ Thâm từ sáng sớm đã có mặt tại cô nhi viện, hắn đi dạo quanh một vòng cô nhi viện xem qua. Nhìn sơ qua có thể thấy nơi này khá là tồi tàn… nhưng vẫn còn đại đa số trẻ bị bỏ rơi tại đây. 

 

Hắn đến phòng của chủ nhiệm Lưu, người năm xưa đã phát hiện Thẩm Dược Phi được đặt trước cổng cô nhi viện. 

 

“Chào bà, chủ nhiệm Lưu. Tôi là Sở Lệ Thâm, người của tổ chức Macau. Tôi muốn hỏi bà một số thông tin về đứa trẻ năm xưa có tên là Thẩm Dược Phi.”

 

Chủ nhiệm Lưu đã chuẩn bị sẵn mọi thông tin mà hắn cần, bà đưa cho hắn xem album ảnh được chụp khi xưa, chỉ vào trong bức ảnh tấm hình lúc nhỏ của cô và nói cho hắn biết: “Đứa trẻ đó, ngay từ ban đầu không có tên là Thẩm Dược Phi… khi tôi phát hiện cô bé trước cổng cô nhi viện, trong vòng tay của cô bé, có để tên là Hoa Nhiễm Nghiêng. Một cái tên vô cùng xinh đẹp, năm 3 tuổi… được một ông trùm ở Ý, nói đúng hơn là ở thành Rome nhận nuôi… chứ không phải là ở Canada. Tôi cũng không rõ vì sao ông ấy lại quyết định nhận nuôi cô bé. Vì ngay từ đầu, ông đã nhắm đến một đứa trẻ khác, nhưng ngày cuối cùng… lại đổi giấy tờ và thủ tục, để nhận lấy cô bé ấy về nuôi.” 

 

“Ý bà nói, cô bé năm đó tên là Hoa Nhiễm Nghiêng, chứ không phải là Thẩm Dược Phi… và đứa bé đó được một ông trùm ở Ý, cụ thể hơn là thành Rome nhận về nuôi, chứ không phải là ở Canada như thông tin tôi tiếp nhận được, đúng chứ?” 

 

Chủ nhiệm Lưu gật đầu xác nhận, bà chậm rãi giải thích: “Lúc đầu… thông tin nhận nuôi của cô bé, được ông trùm dặn dò rất kỹ… là không được để người ngoài biết, thậm chí còn bảo chúng tôi làm một hồ sơ giả về thông tin nhận nuôi cô bé. Nhưng nhiều năm như vậy rồi, chúng tôi cũng không thể che đậy được… khi nơi này dần trở nên tồi tàn đi, và cũng phải đến một lúc nào đó giở bỏ mà thôi. Chúng tôi đã thử liên lạc vào số điện thoại năm xưa, để xin phép dùng toàn bộ thông tin thật. Nhưng gọi mãi vẫn không thấy hồi âm, nên chúng tôi quyết định tự ý đổi về bản gốc.” 

 

“Bà còn giữ thông tin của ông trùm đấy không?” 

 

“Xin lỗi ngài, nhưng chúng tôi không còn giữ nữa… ngoài số điện thoại cũ không thể liên lạc được nữa, thì về tên và cả những thứ khác, năm đó sau khi nhận nuôi cô bé Hoa Nhiễm Nghiêng thành công, kho lưu trữ tài liệu bất ngờ bị cháy. Nên toàn bộ thông tin cũng đã bị thiêu rụi rồi.” 

 

Sở Lệ Thâm gật gù cái đầu, ngầm xác nhận mọi thông tin, trước khi rời đi… hắn cầm lấy bức ảnh lúc nhỏ của Thẩm Dược Phi lên và nói: “Vậy thì xin bà tấm ảnh này nhé, với lại… sau này có ai đến hỏi thì đừng nói chuyện ngày hôm nay, tôi đã đến tìm gặp bà để hỏi. Còn lại thì, cảm ơn nhé.” 

 

Nói xong, hắn cầm theo tấm ảnh lúc nhỏ của cô và rời đi. 

 

Về đến dinh thự Hill Phantom. 

 

Thẩm Dược Phi cũng đã tỉnh lại, cơn sốt cũng đã dịu đi khá nhiều rồi. Cô tựa lưng vào thành giường, cô như thoát chết trong gang tức. Đêm qua, cơn sốt hành hạ cô khiến cô lên cơn co giật, mồ hôi thì chảy như thác… Khó khăn lắm mới tỉnh lại, và cơn sốt cũng chịu dịu đi đôi phần. 

 

Lúc này, Sở Lệ Thâm và Dục Ngang Khuynh từ bên ngoài vừa trở về, hắn cũng đã nhận được thông báo từ bố của mình là Sở Tổng. Du thuyền đã được chuẩn bị tại cảng rồi, giờ chỉ cần hắn đến nơi… là có thể xuất phát đến thành Rome của Ý rồi. 

 

… 

 

Sở Lệ Thâm đi thẳng lên trên phòng, nơi Thẩm Dược Phi đang ở. Hắn ra lệnh cho mọi người ra khỏi phòng, còn căn dặn: “Chuẩn bị mọi thứ đi, đã có lệnh xuất phát rồi.” 

 

“Đã rõ thưa ngài.” 

 

Hắn ngồi xuống bên mép giường, hỏi han tình trạng của cô: “Thấy trong người sao rồi? Tôi còn tưởng… cô sẽ chết vì cơn sốt chứ.” 

 

“Tôi không dễ chết như vậy, chỉ là cơn sốt cỏn con thôi. Nếu có lệnh xuất phát rồi, vậy thì cũng nên đi thôi.” 

 

“Không cần vội, lần này di chuyển bằng du thuyền… cứ thong thả đi.” 

 

“Vậy chú đến tìm tôi làm gì? Chẳng phải, chỉ cần hỏi người làm là được sao?” 

 

Sở Lệ Thâm không nói lời nào, hung hăng đè cô nằm xuống giường, bóp lấy cổ của cô tra khảo: “Tôi hỏi cô, rốt cuộc… thân phận thật sự của cô là gì?” 

 

Thẩm Dược Phi tưởng thân phận mình đã bị bại lộ, cô mở to mắt nhìn hắn… cố vùng vẫy để thoát thân, nhưng hiện giờ với chút sức lực yếu ớt này, hoàn toàn không dễ gì chạy thoát được. 

 

“Chú hỏi tôi câu đó là ý gì? Nếu chú đã điều tra ra được gì rồi, vậy thì cứ xác nhận với tôi… cần gì phải hỏi tôi?”

 

“Tôi muốn chính miệng cô nói.” 

 

“Vậy chú nghĩ tôi sẽ nói ra sao?” 

 

“Ha… Thẩm Dược Phi, cô có biết lý do vì sao tôi giữ cô bên mình không? Vì tính cách của cô điên giống tôi đấy… được rồi, nếu không nói… tôi sẽ tự tìm ra, nếu để tôi tự tìm cô ra chuột, nhất định tôi sẽ giết chết cô.” 

 

“Vậy thì từ giờ, mạng sống của tôi nằm trong tay chú. Nếu chú muốn tôi chết, cũng phải là do chú giết tôi. Còn muốn tôi sống, cũng phải là do chú cứu tôi khỏi cái chết.” 

 

Sở Lệ Thâm nhếch môi cười ranh ma, cảm thấy vật nhỏ bên dưới thân mình… tuy đang khá yếu ớt, nhưng miệng lưỡi vẫn rất độc và mạnh mẽ. Hắn trực tiếp nằm lên người của cô, cắn mạnh một bên ngay vai của cô… tạo ra dấu vết bầm tím đậm, như thể đánh dấu cơ thể và mạng sống của cô, từ giờ thuộc về hắn. 

 

“Cho cô 5 phút chuẩn bị và ra xe… sau 5 phút không có mặt, vậy thì không cần đến Ý nữa.” 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc