Tầm mắt chậm rãi dời lên cao, bên chân nàng, một bóng người cao lớn té xuống. Người kia sắc mặt trắng bệch, khóe miệng vẫn chứa đựng nụ cười thản nhiên như cũ, dường như đã hoàn thành việc gì đó. Thấy rõ ràng chủy thủ trong tay cùng với máu đỏ đầm đìa, theo bản năng, nàng lui về phía sau một bước, nhìn người đã ngã xuống, tiếp theo mất khống chế thét chói tai: “A!”
Bỗng chốc cửa phòng bị người bên ngoài đá văng, Diệp Ly Tâm và Diệp Lâu Dương nhanh chóng vào cửa. Bất đồng với đám người Khuất Thiên Hàn và Vô Trần, hai người nhanh chóng đỡ thân thể Phượng Cảnh Duệ lên, một người tiến lên, một người liếc mắt nhìn Khuất Thiên Hàn và Vô Trần , nói: “Mang nàng ra ngoài!”
Hai người vừa muốn tiến lên chạm vào Lưu Mật Nhi, lại bị nàng kêu to, né tránh: “Không!” Nàng gào thét đẩy tay Khuất Thiên Hàn và Vô Trần đang muốn tiến lên, lại bị Diệp Ly Tâm ngăn lại
“Đi ra ngoài!” Nàng gầm nhẹ.
Toàn thân Lưu Mật Nhi cứng đờ. Đưa tay muốn chạm vào Diệp Ly Tâm: “Ly Tâm…”
Diệp Ly Tâm bất ngờ hung ác rống lên: “Đi ra ngoài!”
Lưu Mật Nhi sững sờ, nhìn ra kiên trì trong mắt nàng, hạ mắt nhìn thấy máu đỏ tươi cùng với dáng vẻ Phượng Cảnh Duệ hơi thở mong manh nằm trên giường. Giống như phân thành mười động tác chậm chạp giống nhau, nàng chậm rãi xoay người, từng bước trống rỗng nhu nhược đi tới cửa.
Vô Ngân vội vàng đuổi theo muốn đõ thân thể của nàng, lại bị Lưu Mật Nhi đẩy ra. Lúc bước qua ngưỡng cửa, cả người Lưu Mật Nhi trong nháy mắt ngã ra ngoài, té xuống. Tiếp đó, nàng không còn bất kì động tác gì nữa, chỉ làm chậm rãi nhắm mắt lại.
Diệp Ly Tâm thấy thế, không nhịn được hít hít mũi, nhìn Vô Trần: “Nếu như Mật Nhi tỷ tỷ thiếu một cọng lông tơ, cẩn thận Phượng Cảnh Duệ dọn dẹp ngươi!”
“Không, chủ tử không chỉ dọn dẹp ta! Người sẽ làm ta biến mất trong không khí!” Vô Trần nói tiếp.
“Hả?” Diệp Ly Tâm nhướn mày.
“Chủ tử đã nói trước!” Vô Trần vội vã nói xong câu đó, xoay người đi ra cửa, khom người ôm lấy thân thể Lưu Mật Nhi đang ngất đi, nhanh chóng rời đi.
Diệp Ly Tâm hồi hồn liếc mắt nhìn Vô Ngân và Khuất Thiên Hàn, sau đó đưa mắt đến trên người Phượng Cảnh Duệ: “Rốt cuộc người này an bài bao nhiêu chuyện ?”
“Lời này có ý gì?”Khuất Thiên Hàn đột nhiên mở miệng hỏi.
Diệp Ly Tâm nhún nhún vai: “Lát nữa giải thích sau!”
Sau khi bị thương, Phượng Cảnh Duệ lại bị thương lần nữa, lần này cũng không may mắn như lần trước. Nếu như nói lần trước còn có thể khiến người khác tới kéo dài tính mạng cho hắn, còn lần này, thực sự chỉ có thể để cho Phượng Dưỡng xuống núi thôi. Nhưng hiện tại, không có ai dám can đảm đi quấy rầy hai người Phượng Dương và Cơ Hoàn Hoàn.
Ngày hôm sau Lưu Mật Nhi cũng đã tỉnh lại. Chỉ có khác là nàng không hề xuất hiện bên người Phượng Cảnh Duệ, ngược lại sau khi tỉnh lại liền đi đến nơi Phượng Dương và Cơ Hoàn Hoàn đang ở tạm.
Đợi đến khi mọi người tìm được Lưu Mật Nhi, Phượng Dương và Cơ Hoàn Hoàn, không biết ba người đang nói gì ở đây.
Cơ Hoàn Hoàn thận trọng đứng giữa hai người, dùng sức khóa chặt thân thể Phượng Dương, phòng ngừa hắn bất chợt ra tay.
Căn bản Phượng Dương không định động thủ, hắn lạnh lùng vô tình kiêu ngạo không hiểu thói đời, nhưng hắn biết nữ nhân trước mắt này là nữ nhân của đứa con bất hiếu kia! Nếu như nữ nhân này chết rồi, đứa con bất hiếu đó có thể đến quấy rầy hắn. Vì một điểm này, hắn sẽ không động thủ.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn cứ như vậy mà bỏ qua cho nàng.
Lưu Mật Nhi đón lấy ánh mắt của hắn, kiên định nói: “Cứu Phượng Cảnh Duệ!” Bây giờ bọn họ còn chưa biết chuyện Phượng Cảnh Duệ bị nàng đâm bị thương, Lưu Mật Nhi nhìn ra từ trong biểu hiện của bọn họ.
“Tại sao?” Phượng Dương cười lạnh: “Sau khi ngươi bắt cóc thê tử ta, hiện tại, ngươi muốn bảo ta đi cứu người? Ngươi có tư cách sao?”
Ánh mắt Lưu Mật Nhi hơi trầm xuống: “Muốn điều kiện gì ngươi mới có thể đồng ý?”
“Ta giết chết ngươi thì sao?” Phượng Dương không chút để ý nói.
Cơ Hoàn Hoàn trợn to hai mắt, vừa muốn ngăn cản, ai ngờ thế nhưng Lưu Mật Nhi vui vẻ gật đầu: “Được!”
“Mật Nhi!” Cơ Hoàn Hoàn hét lớn một tiếng: “Ngươi ở đây đang nói lời ngu ngốc gì đó?”
Dường như hoàn toàn không nghe lọt tai lời nói của Cơ Hoàn Hoàn, sóng mắt Lưu Mật Nhi không lay động, nhìn Phượng Dương: “Cứu Phượng Cảnh Duệ, ta để cho ngươi giết chết ta!” Giọng nói của nàng trong trẻo lạnh lùng, không có nửa điểm do dự.
Phượng Dương tiếp tục cười lạnh, đưa tay ôm cả cơ thể Cơ Hoàn Hoàn, chậm rãi đi tới trước mặt Lưu Mật Nhi, cúi đầu nguy hiểm nâng khóe môi: “Ta muốn giết ngươi, nhưng ta cũng không muốn cứu hắn!”
Con ngươi Lưu Mật Nhi chuyển động, buồn bã cười một tiếng: “Đúng!” Nàng chậm rãi xoay người. Sau khi tỉnh lại, đối với chuyện khác nàng mơ hồ, nhưng duy nhất chỉ có giây phút đâm Phượng Cảnh Duệ giống như mọc rễ trong đầu nàng, hung hăng nhổ cũng không đi được.
Cơ Hoàn Hoàn chậm rãi đẩy thân thể Phượng Dương ra, chậm rãi đi về phía Lưu Mật Nhi, trong nháy mắt, Lưu Mật Nhi đột nhiên giữ lấy Cơ Hoàn Hoàn, không biết từ lúc nào trong tay có thêm một cây chủy thủ, nàng uy hiếp nói: “Như vậy ngươi sẽ cứu chứ?!”
“Lưu Mật Nhi!” Trong nháy mắt, trong mắt Phượng Dương ngưng tụ mưa to gió lớn, hắn gằn từng chữ kêu tên nàng