Ngay lúc Lý Tinh Truyền xuất hiện, Trần Chi Nghị đã lặng lẽ núp đi. Không ai ngờ nửa đường anh lại đánh ra, giờ phút này sắc mặt của anh xanh xạm, mắt long lên, tựa như muốn Lý Tinh Truyền ‘thiên đao vạn quả’, không hề để ý tới viên đạn của đối phương đang phóng tới nơi này.
Sức bắn xa của súng lục không bằng súng trường, Lý Tinh Truyền kéo Trần Nhã Ân lui về phía sau. Ba tên tuỳ tùng còn lại, hai người ngã xuống đất, một người che chở hắn. Trần Nhã Ân ra sức giãy dụa, Lý Tinh Truyền nhanh chóng ném cô ra, quay người ra sau bỏ chạy. Tiếng đấu súng ở sau lưng càng ngày càng vang, đạn tựa như dùng không hết. Trần Chi Nghị đuổi theo phía trước, từng phát súng rồi lại từng phát súng, bức Lý Tinh Truyền lui vào trong rừng rậm. Đạn của Lý Tinh Truyền đã dùng hết, đạn ở sau lưng bắn xẹt qua hai má của hắn ta. Hắn ta sợ tới mức tè ra quần, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, hoàn toàn không biết mình đã chạy vào bên trong làn khói dày đặc.
Rừng rậm gần ngay trước mắt, Trần Chi Nghị đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Dư Y ở xa xa, tầm mắt cùng chạm vào với Dư Y.
Cô gái này, mắt trừng lớn nhìn về nơi đây, rốt cuộc cũng biết khẩn trương và sợ hãi vì anh, trong mắt không hề chỉ có Nguỵ Tông Thao, sẽ không chỉ nhìn Nguỵ Tông Thao mà đẩy anh ra. Anh không cho phép cô bị tổn thương, ai cũng không thể vũ nhục cô, khinh bạc cô. Anh yêu cô còn hơn chính mạng sống của mình, từ lúc hai mươi mốt tuổi cho đến ba mươi hai tuổi, anh luôn sống vì cô.
Trong đời của mỗi người đều có một sự cố chấp nào đó, mà sự cố chấp của anh gọi là Dư Y.
“Ầm…Ầm…” Cả rừng cây giống như bị nổ banh ra, khói dày đặc nổi lên, ùn ùn kéo đến, mặt đất đều chấn động, mây đen bao phủ khắp bầu trời, mưa như trút nước.
Dư Y không dám tin nhìn luồng khói dày đặc ở phía kia, há hốc miệng, toàn thân đều run rẩy. Cô nghe thấy mình đang niệm: “Trần Chi Nghị… Trần Chi Nghị…”
Trần Chi Nghị không thấy nữa, biến mất trong làn khói dày đặc. Ngọn núi này giống như muốn sụp xuống, cô không nhìn thấy cái gì cả, không nghe thấy cái gì cả, trong mắt rốt cuộc chỉ còn lại Trần Chi Nghị. Cô hoàn toàn không biết đất đá ở trên đầu đang rơi xuống, bên cạnh có người hô to: “Nhất Nhất…”
Trong nháy mắt, trời đất mịt mù, cô bất tỉnh nhân sự.
Không khí loãng, trên người rất nặng, Dư Y giống như bị tảng đá lớn đè, có chút không thở nổi. Cô dường như có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tầm tã, bên tai còn có một ít tiếng gầm rú, có người nhỏ giọng nói: “Nhất Nhất, Nhất Nhất.”
Dư Y chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là một mảnh tối đen. Nhận thấy được động tĩnh của cô, đối phương nói tiếp: “Nhất Nhất, em tỉnh rồi?”
Dư Y giật giật, phát hiện thân thể không thể động đậy, cô vô tri vô giác nói: “A… Tông?”
“Ừ.” Đúng là giọng nói của Nguỵ Tông Thao, gần trong gang tấc, anh đang nằm trên người cô.
Dư Y không biết đã xảy ra chuyện gì, cô không lấy cánh tay ra được, cũng không thể động đậy chân. Nguỵ Tông Thao thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, bị lở đất khiến cho đất đá trôi, hiện giờ chúng ta ở trong khe nứt, có hai thân cây bị ngã, vừa khéo chặn tảng đá lại.”
Dư Y nhớ lại, bọn họ đang đứng ở dốc núi, sau lưng chính là vách núi, phía trước núi đang chấn động, cô nhìn thấy mây đen đầy trời và khói dày đặc.
Dư Y nghẹn giọng hỏi: “Anh có sao hay không?”
“Không sao.” Nguỵ Tông Thao chống phía trên người cô, nói: “Anh có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài, em có nghe thấy không?”
Dư Y tĩnh tâm lại, tập trung lắng nghe, quả nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng người đang nói chuyện, nhất định là có người đang cứu hộ.
Cô nói: “Em có thể nghe thấy.”
Đầu cô choáng váng nặng nề, nói một câu như vậy lại hơi khó mở miệng, mê man muốn ngủ, cô vừa muốn nhắm mắt lại thì trên môi mềm nhũn. Nguỵ Tông Thao đưa lưỡi vào, hô hấp nhợt nhạt đưa vào cổ họng cô. Dư Y kêu lên một tiếng đau đớn, tỉnh táo lại. Nguỵ Tông Thao nhỏ giọng nói: “Đừng ngủ nữa, anh rất sợ.”
Dư Y sửng sốt: “Hả?”
Nguỵ Tông Thao tựa như dán vào hai má cô, cọ xát nói: “Đừng ngủ, đừng nhắm mắt lại ở trong này, anh muốn nghe thấy giọng nói của em, muốn nghe thấy tiếng hít thở của em.”
Hốc mắt Dư Y nóng lên, cố gắng duy trì ý thức: “Em không ngủ.” Dừng một chút, cô đột nhiên nhớ tới Nguỵ Tông Thao bị thương: “Vết thương của anh… Bây giờ anh…”
“Anh không sao.” Nguỵ Tông Thao cắt ngang cô: “Em đừng ngủ, anh sẽ không sao.”
Nhưng giọng nói của anh nghe thật suy yếu, lúc này Dư Y mới phát hiện, từ khi cô tỉnh lại, giọng nói của Nguỵ Tông Thao vẫn luôn suy yếu như thế.
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Nguỵ Tông Thao muốn Dư Y mở miệng, không muốn cô giữ yên lặng.
Dư Y há miệng thở dốc, trong đầu là một mảnh trống rỗng. Trong bóng tối cô nhìn không thấy mặt của Nguỵ Tông Thao, chỉ có thể nghe được giọng nói của anh, cô trả lời: “Nghĩ tới anh.”
Nguỵ Tông Thao cười một tiếng: “Nhất Nhất, em thật xinh đẹp.”
Lần đầu tiên anh bị Dư Y hấp dẫn chính là bởi vì diện mạo của cô. Ở trong mưa, quần áo của cô trong suốt, thuần khiết không nhiễm một hạt bụi nào. Lâu rồi anh không có thấy qua thứ gì xinh đẹp như vậy, không ngờ trong một ngày dông tố ở một nơi như thế này, anh lại có thể nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp thế này.
“Lần thứ hai nhìn thấy em, em đã thay đổi, lạnh như băng. Anh suy nghĩ, nếu ôm em vào trong xe thì có phải anh không cần mở máy lạnh hay không?” Nguỵ Tông Thao dường như bắt đầu nói hưu nói vượn: “Lần thứ ba, anh nghĩ muốn em, có chút không khống chế được muốn em. Có biết là ngày đó anh có được em, có bao nhiêu hưng phấn hay không?”
Anh vốn không biết mình muốn có được cô đến như thế. Khi anh đi vào cô, đặt cô ở dưới thân tiến vào, mỗi một tế bào trên toàn thân đều đang kêu gào, thì ra anh lại muốn cô lâu như vậy.
Dư Y sợ hãi, khoé mắt dần dần chảy lệ: “A Tông, anh làm sao vậy?”
Nguỵ Tông Thao không có trả lời, chỉ nói: “Anh muốn mang em về nhà, mang em đi gặp bố già. Anh sẽ cho em mọi thứ tốt nhất, sẽ không để cho em chịu một chút uất ức nào. Anh lớn tuổi hơn em nhiều, nhất định sẽ rời đi sớm hơn em…”
Dư Y vội vàng cắt ngang anh: “Em về nhà với anh, chúng ta kết hôn, em và anh đi gặp bố già. Năm đó em không có nhìn thấy anh, về sau, mỗi ngày em đều muốn nhìn thấy anh. Em muốn xem anh đối tốt với em, nếu anh dám để cho em chịu một chút uất ức nào thì em nhất định sẽ không để cho anh sống tốt.”
“Vừa rồi đất đá trôi, anh lớn tiếng gọi em, em không có nghe thấy, cũng không có nhìn anh.”
Nguỵ Tông Thao đột nhiên chen vào nói, Dư Y sửng sốt, trong lòng giống như bị khoét một lỗ: “Em nhìn anh, em muốn nhìn anh.”
Nguỵ Tông Thao cười nhẹ một tiếng, hơi thở càng ngày càng yếu: “Nhất Nhất, bỗng nhiên anh không biết, nếu anh chết, là muốn em tiếp tục sống hay là chết theo với anh.” Anh không để cho Dư Y trả lời, đột nhiên hôn lấy cô, truyền một chút dưỡng khí cho Dư Y. Giọng nói của anh không thể nghe mấy, nhưng Dư Y lại nghe rất rõ ràng.
“Anh yêu em, anh đi đâu đều muốn mang theo em.”
Dưỡng khí vẫn cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong miệng Dư Y. Đến tột cùng là anh muốn đi đâu? Anh lại muốn mang Dư Y đi nơi nào? Anh không muốn hít thở tiếp tục sao? Không phải anh đã nói, anh đi đâu đều muốn mang cô đi sao?
Dư Y giãy khỏi cái hôn của anh, nước mắt đầy mặt: “Em yêu anh, Nguỵ Tông Thao, em yêu anh!” Cô không cần anh hôn cô, dùng sức lắc đầu né tránh. Không khí càng ngày càng loãng, giống như ngay sau đó sẽ bị ngạt thở. Cô rốt cuộc biết Nguỵ Tông Thao đã xảy ra cái gì, trên người anh là một thân cây ngã, tất cả chung quanh đều là nước bùn cùng đá. Anh đang dùng mạng mình giữ lại một chút không gian cho cô, trên đùi anh còn đang chảy máu, anh vừa mới đi ra từ trong cơn nổ mạnh.
Anh kêu cô chờ ở trên sườn núi, anh nói anh sẽ lập tức quay lại, anh sẽ không để mặc cô ở lại trong hiểm nguy. Anh nói với Dư Y, cứu chú Tuyền anh sẽ mất bốn mươi phút, nhưng cứu cô, anh sẽ không chùn bước. Khi tảng đá rơi xuống, nước bùn cuộn trào mãnh liệt, anh thét lên ở bên tai Dư Y, dắt cô chạy ra ngoài, nhưng mà chân anh đang bị thương, thể lực cạn kiệt, rốt cuộc vẫn bị đất đá áp đảo. Thế nhưng anh đã bảo vệ Dư Y trước tiên, dùng lưng của anh, chống lên một mảnh trời cho cô.
Nguỵ Tông Thao lại hôn lấy cô, lần này Dư Y không có kháng cự. Cô cố gắng nâng tay, muốn ôm anh một cái, nhưng một chút cũng không nâng lên được, hơi thở càng ngày càng yếu. Hơi thở lần này yếu đi, không nhận của Nguỵ Tông Thao, Dư Y chuyển khí cho anh, cố gắng hôn lấy miệng của anh. Nhưng Nguỵ Tông Thao giống như mất đi ý thức, không đáp lại chút nào.
Dư Y run giọng, khe khẽ, giống như nói mê: “Anh muốn dẫn em…”
Mưa đột nhiên tưới vào khe đất đá, xa xa có máy bay trực thăng, quân đội Campuchia đứng ở trên sườn núi bị sụp, có người hô to: “Tìm được rồi!”
Nửa năm sau, vào đầu mùa hè.
Rừng rậm hoàn toàn bị phong toả, đem thành cổ trở thành truyền thuyết. Căn cứ theo nguyện vọng của Quách Quảng Huy khi còn sống, khu giải trí Kim Huy sẽ được đưa vào dưới cờ của Thế giới giải trí. Lại có tin tức từ Campuchia truyền đến, Dư Y cúp điện thoại, đứng đó một lúc lâu rồi mới đi về phía giường bệnh, vừa mới tới gần đã bị ngừoi nào đó nhanh chóng kéo vào trong ngực.
Sáng sớm Nguỵ Tông Thao mới vừa cạo râu, cố ý giữ lại râu lởm chởm, cọ trên mặt Dư Y. Dư Y nhắm mắt lại tránh né, nằm lên giường, nói: “Thi thể của mọi người đều được tìm thấy rồim chỉ còn lại một người…”
Nguỵ Tông Thao hôn cô một ngụm: “Đừng nghĩ đến những người khác, anh dưỡng thêm nửa tháng nữa là có thể xuất viện, chúng ta lập tức kết hôn.”
Dư Y lườm anh một cái: “Ai muốn gả cho anh!”
“Mấy người chú Tuyền đã chuẩn bị cả rồi, trì hoãn nữa thì sẽ để cho A Trang giành trước một bước.” Nguỵ Tông Thao vuốt vuốt tóc cô, cười nói: “Nửa tháng sau anh đi giáo đường, là ai nói muốn anh dẫn em theo?”
Anh muốn dẫn em theo, không bao giờ xa rời.
A Thành tốt nghiệp trung học, lần đầu tiên nhìn thấy thông báo tuyển dụng của Thế giới giải trí ở trên báo.
Bảng in của thông báo tuyển dụng rất nhỏ. Chính phủ Singapore không để ý tới lời phản đối của dân chúng, giải trừ lệnh cấm đánh bài. Thế giới giải trí trở thành sòng bài đầu tiên của Singapore, người chủ chính là bố già tiếng tăm lừng lẫy. Cậu ta muốn đến xin làm chia bài, nhưng lại vướng vào phản đối mãnh liệt của mẹ và chị.
“Bố già kia là ai? Ông ta là xã hội đen, tiền vào cũng không sạch sẽ, cái Thế giới giải trí kia cũng không phải là nơi tốt, mẹ không đồng ý cho con đi!”
Cuối cùng cậu ta vẫn đi. Cậu chưa từng thấy qua trường hợp thông báo tuyển dụng mấy ngàn người. Tại một toà nhà sáu mươi tầng còn chưa có kinh doanh, nơi nơi đều là người tới xin việc và viên chức bận rộn, cậu cũng không có cơ hội nhìn thấy bố già trong truyền thuyết. Cậu chỉ là một gã chia bài nho nhỏ, tầm thường, không có tiếng tăm gì.
Người chia bài không được phép tham gia đánh bài. A Thành học không giỏi, nhưng đối với đánh bài thì rất có hiểu biết. Thấy phần nhiều là vung tiền như rác, hơi một tí là cờ bạc ngàn vạn, cậu ta bật lên ý nghĩ, lén cùng bạn bè đi sòng bạc ngầm một lần. Từ đó về sau càng không thể vãn hồi, mỗi ngày cậu ta đều nghiên cứu thuật cờ bạc, trong thời gian nửa năm đã đem người thân dọn ra khỏi căn nhà rẻ tiền, vào ở căn nhà xinh đẹp. Cũng vì vậy mà cậu ta gặp phải tai hoạ bất ngờ, bọn tay chân của sòng bạc ngầm đã giơ mã tấu lên với cậu ta. Cậu ta nhắm mắt lại, nghĩ tới mình sẽ bị đầu rơi xuống đất, đột nhiên chợt nghe thấy có người nói: “Tôi tên là Trang Hữu Bách, đây là danh thiếp của tôi.”
A Thành mở mắt ra, chỉ thấy một người đàn ông đứng trong con hẻm. Tên du côn sau khi hết sửng sốt thì lập tức chạy lên tiếp nhận danh thiếp, rất cung kính đối với anh ta, mà sau khi người đàn ông này nhìn cậu một cái liền xoay người ngồi vào một chiếc xe hơi.
Thật lâu về sau, A Thành hỏi Trang Hữu Bách, Trang Hữu Bách nói với cậu ta: “Lúc ấy tổng giám đốc Nguỵ đang ngồi ở phía sau, anh ấy vốn đã sớm thấy cậu bị người ta đánh, chờ đến khi bọn họ sắp muốn chém cậu thì anh ấy mới bảo tôi xuống xe.” Anh ta quan sát A Thành: “Tổng giám đốc Nguỵ nói phải kềm chế lòng hăng hái của cậu, người trẻ tuổi không thể quá cuồng vọng.”
Thật ra, khi đó Nguỵ Tông Thao cũng mới hai mươi lăm tuổi, anh cũng là một người trẻ tuổi. Nhưng lần đầu tiên A Thành nhìn thấy anh thì ngay cả hai mắt cũng không dám nâng lên, tiếng nói cũng không dám phát ra. Cậu ta chưa bao giờ gặp qua một người đàn ông như vậy, còn trẻ như thế mà đã có sự bình tĩnh vượt xa cả người cùng lứa tuổi, ánh mắt nham hiểm lạnh lùng, cho tới bây giờ, trên mặt cũng không có vẻ cười.
Cậu ta cũng là lần đầu tiên biết, hoá ra người chủ thật sự của Thế giới giải trí là một người đàn ông chỉ lớn hơn cậu ta có vài tuổi.
Cậu ta bị giới giải trí khai trừ, Trang Hữu Bách đưa cậu ta cùng người nhà đến Malaysia, dẫn cậu đến trước sòng bài lớn nhất ở Malaysia, nói: “Vào trong đó làm việc, học tập kinh nghiệm của người khác thật tốt, khi nào học xong thì lại quay về Singapore.”
A Thành không biết sau đó người của sòng bạc ngầm ra sao, từ đó cậu ta sinh hoạt ở Malaysia. Một lần ở chính là hai năm, hai năm sau, cậu ta ghi danh tham gia đại hội vua bài, thẳng một đường vào vòng trong, nhưng khi sắp tới trận chung kết thì bị Trang Hữu Bách kêu dừng lại.
Lần thứ hai cậu ta gặp được Nguỵ Tông Thao, đứng ở bên cạnh anh, không lên tiếng, nhìn ti vi trực tiếp trận thi đấu vô cùng long trọng ở Las Vegas. Đang trong lúc hồi hộp thì Nguỵ Tông Thao trầm giọng nói: “Người đang thi đấu kia tên là Lý Tinh Truyền, cậu đấu tay đôi với hắn ta cũng không thắng được.” Dừng một chút, anh lại nói: “Dừng thi đấu lại, tôi dạy cho cậu.”
Lần đầu tiên A Thành chân chính hiểu biết thuật đánh bài. Bài tây giống như có sinh mệnh, biến đổi linh hoạt ở trong tay Nguỵ Tông Thao. Cũng là lần đầu tiên cậu ta thật sự bị nhục, cậu ta còn chưa có ra bài, Nguỵ Tông Thao đã nói ra lá bài mà ngón tay cậu ta chỉ.
Từ đó về sau, A Thành có một đối tượng nguyện trung thành với. Người đàn ông này đã cứu cậu ta từ hố lửa ra, không để cho cậu ta tiếp tục bị tiền bạc che mờ hai mắt, bị khí phách hăng hái của tuổi trẻ huỷ diệt nửa đời sau. Cậu ta trung thành và tận tâm đối với Nguỵ Tông Thao, cùng A Tán và Trang Hữu Bách xưng anh em, đối với chú Tuyền là bậc trên thì kính trọng lễ phép. Bốn người bọn họ đi theo Nguỵ Tông Thao, đứng ở hậu trường của Thế giới giải trí.
A Tán làm phân tích kỹ thuật, lấy tư liệu của khách đánh bài quan trọng. Trang Hữu Bách đại diện bàn bạc thương lượng, đem vào từng cái từng cái hợp đồng làm ăn hạng nhất. Chú Tuyền thì mỗi tháng đều phải lái máy bay đưa đón khách quý. Còn cậu thì chăm chỉ nghiên cứu thuật cờ bạc, đứng trước màn hình theo dõi, tóm gọn những tay giở trò gian lận.
Thế Giới giải trí giống như lớn mạnh trong một đêm, khiến kẻ khác nghe tiếng đã sợ vỡ mật.
A Thành vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, ngoài đánh bài và nấu nướng, thì cậu ta cũng thích xem phim truyền hình. Người nam diễn viên trong phim truyền hình có sự nghiệp thành công, đồng thời bên người cũng thu hoạch được một người vợ, nhưng mà qua nhiều cái tết như vậy, cậu ta chưa bao giờ thấy phụ nữ ở bên cạnh Nguỵ Tông Thao.
À, không đúng, dì Hoa coi như là phụ nữ.
Lại suy nghĩ một chút, rốt cuộc A Thành nghĩ tới Trần Nhã Ân. Ngoại trừ dì Hoa, Trần Nhã Ân là người phụ nữ duy nhất dám kêu Nguỵ Tông Thao “A Tông”, cũng là người phụ nữ duy nhất biết rõ cuộc sống của Nguỵ Tông Thao.
Trước kia Trần Nhã Ân là ngôi sao, sau đó thì trở thành phụ tá đắc lực của bố già, mặc dù chức vụ thấp, nhưng quyền lực cũng không nhỏ. Anh nghe được một ít lời đồn đãi vô căn cứ – nhân viên sòng bạc nói Trần Nhã Ân là vị hôn thê của ông chủ, cũng có người nói thật ra là cô ta bò lên giường của bố già. A Thành biết rõ chân tướng, bao nhiêu lần đều muốn nói với người khác – Trần Nhã Ân chính là có năng lực xuất sắc mới được bố già nhìn trúng. Nhưng cậu sợ càng bôi càng đen, cuối cùng cậu vẫn thật vất vả nhịn xuống.
Cậu cảm thấy rằng Trần Nhã Ân rất thích hợp làm Nguỵ phu nhân. Trần Nhã Ân có tài có mạo, tốt nghiệp trường nổi tiếng, sinh hoạt cá nhân có ý tứ chừng mực, cách cư xử đoan trang khéo léo, làm việc thưởng phạt công bằng. Một người phụ nữ như vậy tựa như không có khuyết điểm gì, và quan trọng nhất là, cô ta tòan tâm toàn ý với Nguỵ Tông Thao, trung thành đồng thời sùng bái.
Có đôi khi A Thành cũng muốn nói chuyện yêu đương. Cậu không hiểu, một người phụ nữ như vậy hiện ra ở trước mặt Nguỵ Tông Thao, thế nhưng Nguỵ Tông Thao cũng không thèm nhìn tới? Cậu biết rằng tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, Thế giới giải trí cần phải củng cố nền móng vào giai đoạn đầu, giai đoạn giữa thì phải mở rộng kinh doanh, giai đoạn cuối thì muốn đánh đổ đối thủ. Vài năm nay, tất cả mọi người không có thời gian nhìn tới phụ nữ, không riêng Ngụy Tông Thao, ngay cả Trang Hữu Bách và A Tán cũng không có đi hẹn hò, thậm chí ngay cả chú Tuyền cũng không có thời gian đi tìm mùa xuân thứ hai. Nhưng mà Trần Nhã Ân thì khỏi cần phải tìm kiếm, cô ta rõ ràng luôn luôn bên cạnh Nguỵ Tông Thao, chẳng lẽ Nguỵ Tông Thao không cần giải quyết nhu cầu sinh lý?
A Thành vừa dọn dẹp căn nhà lớn ở đảo Sentosa, vừa không ngừng suy nghĩ, ánh mắt không khỏi nhìn về phía tủ ti vi, không biết bên trong có thế cất giấu đĩa phim gì hay không?
A Thành lắc lắc đầu, ra lệnh bản thân mình không thể bất kính với Nguỵ Tông Thao, kết quả là trong tủ ti vi không có phát hiện cái gì bất thường. Ngược lại, cậu phát hiện máy tính trong phòng làm việc lòi ra một đĩa CD.
Một gian phòng lớn như thế, đây là đĩa phim duy nhất hiện ra, A Thành cảm thấy rất kỳ lạ. Trước kia rõ ràng không có nhìn thấy đĩa CD nào cả, cái đĩa này xuất hiện khi nào? Cậu ta nhớ rõ trước đó không lâu, Nguỵ Tông Thao mới đi Campuchia đón bố già về, cánh tay của bố già bị súng bắn bị thương, chắc là Nguỵ Tông Thao không có rảnh rỗi đi mua đĩa phim xem. A Thành thu dọn sạch sẽ bàn làm việc, đem đĩa phim và tài liệu cùng để sang một bên.
Kết quả là bàn làm việc ngăn nắp không được nghênh đón khen ngợi của Nguỵ Tông Thao, mà A Thành suýt nữa bị Nguỵ Tông Thao doạ cho vỡ mật.
Nửa đêm, A Thành còn đang ngủ ở trong nhà thì nhận được điện thoại của Nguỵ Tông Thao. Xém chút nữa là cậu ta té xuống giường, quần áo cũng không kịp mặc chỉnh tề, cậu liền đến căn nhà lớn, nghênh đón cậu chính là khuôn mặt lạnh lùng của Nguỵ Tông Thao.
Nguỵ Tông Thao chỉ vào đĩa CD ở bên cạnh tài liệu, lạnh lùng nói: “Đã động qua?”
A Thành gật gật đầu: “Vâng.”
Cậu thành thật như thế, cũng không ngờ sắc mặt của Nguỵ Tông Thao trầm xuống, ánh mắt hung ác đáng sợ. Lần đầu tiên ở bên ngoài bàn đánh bài, A Thành phản ứng nhanh nhẹn, lập tức dè dặt giải thích: “Tôi đem nó từ bên cạnh máy tính tới bên cạnh xấp tài liệu…Không có xem…”
Vẻ hung dữ biến mất trong nháy mắt, Nguỵ Tông Thao nới nới cà vạt, lúc này mới lộ ra mềm mỏng, phất phất tay kêu cậu trở về. A Thành thở ra, tay chân cứng ngắc rốt cuộc có thể nhúc nhích.Lúc đóng cửa phòng lại, cậu nhìn thấy Nguỵ Tông Thao mở máy tính lên, nhét đĩa vào. Bên trong đến tột cùng là cái gì mà nửa đêm rồi anh ta vẫn còn muốn xem?
Đĩa CD này đã quấy nhiễu lòng A Thành ngứa ngáy. Vài năm sau đó, mấy người bọn họ chạy ngược chạy xuôi khắp nơi trên thế giới, mỗi lần trở lại Singapore là A Thành lại có thể nhìn thấy đĩa CD kia. Chỉ bất quá về sau này, đĩa CD đó bị bỏ vào trong ngăn kéo, vị trí không hề thay đổi, tựa như bị người ta quên đi.