Nghe Triệu Dương nói vậy, Tiểu Ngũ bị dọa cho giật mình: “Á? Nhanh như vậy sao?”
“Đúng thế, tôi cũng không ngờ lại nhanh như thế, nếu như trưởng phòng Uông bị điều đi thì phòng nhân sự chắc chắn sẽ trở thành nhà của trưởng phòng Khương, đến lúc đó đừng nói là lật đổ Tôn mập, mà ngay cả việc chúng ta muốn trở mình cũng khó nữa!”
Triệu Dương lại bổ sung thêm một câu: “Đến lúc đó cho dù Tôn mập không dám dậu đổ bìm leo, anh em chúng ta thủ ở bên trong nhà kho này còn có thể trở mình được sao?”
Từ Tam hét lên trước tiên: “Mẹ kiếp, liều với hắn!”
Tiểu Ngũ cũng bảo đảm theo: “Anh Dương yên tâm, hai ngày này em sẽ không ăn không ngủ, nhất định không khiến anh thất vọng!”
Trái tim của Triệu Dương cũng kích động theo, lần này là một trận quyết chiến.
Trở về nhà, Triệu Dương tưởng rằng nữ thần họ Tô đã ngủ, đang băn khoăn làm sao tắt được ti vi.
Kết quả chưa đợi anh rón rén đi tới phía trước, trên ghế sofa đột nhiên vang lên một câu: “Giờ mới trở về sao?”
Sau đó cả căn phòng khách sáng choang, Triệu Dương quay đầu lại nhìn, trên bàn trà đủ các loại đồ ăn vặt.
Nữ thần họ Tô nằm trên ghế sofa quấn chiếc chăn mỏng, hai chân mềm mại trắng nõn thò ra bên ngoài, quyến rũ tầm mắt của anh.
Triệu Dương không quá yêu thích đôi chân của phụ nữ nhưng mỗi lần nhìn thấy đôi chân ngọc ngà này lại không kiềm chế được muốn nhìn chằm chằm vào nó.
Anh ép bản thân rũ bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, lúc này mới nhớ ra phải trả lời: “Ừ, có vài việc phải giải quyết, sao cô còn chưa ngủ?”
Nữ thần họ Tô cứng rắn nói: “Không buồn ngủ”.
Triệu Dương kinh ngạc bước lên trước, lúc này mới phát hiện trên bàn trà có vài lon bia, vài túi hạt dẻ cười và khoai tây chiên đã bị quét sạch hơn nửa.
“Buổi tối cô ăn những thứ này sao? Sao không gọi đồ ăn ngoài?”
Trong lòng Triệu Dương dâng lên cảm giác áy náy, anh thì ăn uống no say, lại để vợ một mình ở nhà, cho dù nữ thần họ Tô không hề để tâm đến cuộc hôn nhân này nhưng chuyện này cũng là anh không đúng.
Tô Linh xoa thái dương: “Công ty nhiều việc, nuốt không trôi”.
“Tôi giúp được chuyện gì không?”
Sau khi nói xong, Triệu Dương tự cười chế giễu, trước mắt tình hình của nhà họ Tô có lẽ trong ngoài đều khó khăn, cho dù anh có lòng giúp đỡ, chẳng lẽ Tô Linh lại cần một bảo vệ nhỏ như anh sao?
Quả nhiên, Tô Linh hỏi ngược lại: “Anh có thể giúp được chuyện gì?”
Mặc dù không có ác ý nhưng cảm giác bị phụ nữ coi thường thật khó chịu.
Thấy Triệu Dương cúi đầu không đáp lại, Tô Linh biết mình lỡ lời, gượng cười nói: “Không đúng, anh vẫn có chuyện có thể giúp được”.
Tinh thần của Triệu Dương phấn chấn: “Chuyện gì?”
Tô Linh mở một lon bia: “Uống với tôi”.
Triệu Dương ngồi xuống và đưa tay ra, kết quả tay cầm của Tô Linh ngưng lại giữa không trung.
Cô nhíu mày hỏi: “Anh uống rượu ở ngoài sao?”
Vừa rồi Tô Linh vẫn chưa phát hiện được gì, khi Triệu Dương ngồi xuống, mùi rượu nồng nặng mới phả ra.
Điều khiến cô tức giận không phải cái này mà là mùi nước hoa khó chịu lẫn với mùi rượu.
Anh chưa kịp nói, Tô Linh lại lên tiếng chất vấn: “Cùng với phụ nữ sao?”
Triệu Dương sững sờ, mặc dù anh không hổ thẹn với lòng nhưng chuyện này vẫn khó giải thích, hơn nữa anh còn không biết Tô Linh đã tìm được manh mối ở đâu.
Sự do dự ngắn ngủi này khiến nỗi thất vọng trong lòng của Tô Linh lan rộng ra.
Ban đầu cô còn cho rằng bản thân không hề để ý, nhưng ngọn lửa trong lòng lại đột nhiên bùng lên, uống rượu thì đã đành, lại còn nói với cô là chuyện công việc?
Chỉ là một bảo vệ mà thôi có thể có tiệc rượu xã giao gì chứ? Hơn nữa còn là xã giao với phụ nữ?
Sự thất vọng khiến cho tâm trạng của cô rất tồi tệ, sự lừa dối và phản bội của Triệu Dương càng giống như thêm dầu vào lửa khiến cho Tô Linh hoàn toàn mất đi lý trí.
Đột nhiên cô nhớ ra một người, là nữ bác sĩ của bệnh viện Thiên Châu.
Ngoại trừ cô bạn gái cũ đã cắt đứt liên lạc với Triệu Dương, Tô Linh không nghĩ ra được bất kỳ lý do gì khiến cho anh giấu cô ra ngoài hẹn hò!
Vô cùng bực bội, cô nắm thật chặt lon bia trong tay, sau đó lon bia bị cô ném đi, rơi trúng vào lồng ngực của Triệu Dương.
Bia đổ ướt hết cả người, Triệu Dương vô cùng thảm hại nhưng không thèm thu dọn, anh vẫn muốn giải thích với cô.
Tô Linh không muốn nghe: “Không cần giải thích với tôi, tôi không có bất kỳ hứng thú nào với chuyện của anh! Bất kể anh uống rượu với cô gái nào đều không liên quan đến tôi cả, đừng vấy bẩn tai tôi!”
Nói xong cô lảo đảo đi lên lầu, chỉ để lại một tấm lưng bướng bỉnh.
Triệu Dương cười gượng, bao vất vả cả tuần qua bỗng biến mất trong chốc lát, quan hệ của hai người quay trở về điểm ban đầu.
Nhưng anh thắc mắc chỉ là uống rượu mà thôi, tại sao Tô Linh lại phản ứng mạnh đến như vậy?
Lẽ nào cô đang dần dần chấp nhận cuộc hôn nhân này rồi sao?
Bất kể là phỏng đoán nào cũng khiến Triệu Dương trăn trở.
…
Ngày hôm sau Triệu Dương cho rằng sẽ bị Tô Linh đuổi ra khỏi cửa, sau đó mỗi người một ngả.
Kết quả Tô Linh lại giống như không có chuyện gì cả, hoàn toàn không nhắc đến chuyện tối hôm qua, đương nhiên sắc mặt cô cũng không tốt lắm.
Triệu Dương chủ động mấy lần, không ngoài dự đoán, tất cả đều không có hồi âm.
Sau khi ăn sáng xong, Tô Linh không chào tiếng nào mà bước thẳng lên xe, giống như một cuộc chiến tranh lạnh.
Mặc dù Triệu Dương bất lực nhưng chỉ có thể chấp nhận kết quả này, anh dự định tối nay sẽ tìm cơ hội giải thích rõ ràng, kết quả không ngờ, liên tiếp mấy ngày nay Tô Linh lại ít khi có mặt ở nhà.
Thời gian về nhà ngày càng muộn hơn, cô cũng không động đến bữa ăn để lại trên bàn.
Nếu không phải sáng sớm còn có thể gặp một chút thì thậm chí Triệu Dương còn nghi ngờ tối hôm đó cô không ngủ ở nhà.
Hôm nay anh đến bệnh viện thăm mẹ, sau khi trở về anh thấy rất khó chịu, mặc dù trước mắt vẫn chưa nói ra mỗi người một ngả nhưng hoàn cảnh trước mắt có khác biệt gì chứ?
Chưa chờ Triệu Dương hành động, tin tức đã truyền ra ngoài.
Hai ngày trước máy tính của văn phòng quản lý tòa nhà đã bị hỏng, nhưng sổ sách kế toán của phòng tài vụ quá nhiều, muốn điều tra ra sơ hở, mặc dù không phải khó như lên trời nhưng cũng không phải chuyện nhẹ nhàng.
Triệu Dương vào trong phòng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tiểu Ngũ đưa danh sách đã in ra, bên trên có một số điểm bôi đỏ: “Anh Dương, anh xem”.
Triệu Dương không hiểu về các mục, xem nửa ngày mới tìm ra manh mối: “Cậu nói… Tôn mập biển thủ tiền của công ty sao?”
Từ Tam phối hợp: “Không sai, em và Tiểu Ngũ tìm cả ngày mới phát hiện, anh xem bốn người này đã nghỉ việc từ lâu, nhưng trên sổ sách vẫn trả lương hàng tháng!”
Tiểu Ngũ cũng giải thích theo: “Tôn mập thật xảo quyệt, báo cáo tài chính của phòng nhân sự và chi tiết của phòng tài vụ có thể khớp, nếu như không phải cẩn thận phát hiện ra điểm không đúng thì bọn em thật sự không phát hiện ra!”
Triệu Dương cảm thán: “Hắn thật xảo quyệt! Cho dù là hồ ly xảo quyệt cũng không đấu lại được với thợ săn giỏi, lần này là công lao của hai cậu!”
Mặc dù là tin tốt nhưng Triệu Dương vẫn không vui cho được bởi vì bên Khổng Nguyệt vẫn chưa giải quyết xong.
Cô ta đã nhắc riêng với trưởng phòng Uông mấy lần nhưng trưởng phòng Uông là người thật thà, tính cách ôn hòa không muốn tham gia vào các cuộc tranh đấu.
Không có sự giúp đỡ của trưởng phòng Uông, cho dù trong tay anh có cầm được chứng cứ cũng không thể phát huy được tác dụng lớn nhất.
Lẽ nào chuyện này thật sự phải thông qua cậu Hoa Tư mới giải quyết được sao?
Triệu Dương đi đi lại lại, anh không muốn dùng ân tình với cậu Hoa Tư quá sớm, nhưng nếu như không tìm cậu Hoa Tư thì làm sao để phá vỡ cục diện trước mắt đây?
Nhìn lướt qua bảng báo cáo tài chính trên tay, đột nhiên anh nhận ra điểm không ổn.