Chương 272: Khó chịu
Triệu Dương kiên trì nói: "Đâu có, chỉ là thấy cô thích ở đây thôi".
"Tôi thích nhiều thứ lắm, chẳng lẽ cái gì anh cũng muốn mua hết cho tôi?"
"Sẽ có một ngày như vậy".
Triệu Dương không thích giọng điệu của cô, chẳng lẽ anh cả đời mãi mãi chỉ là một con cá ướp muối, không thể trở mình?
Tô Linh đi giày xong, sau đó nhìn vào gương sửa sang lại tóc.
Ánh mắt Triệu Dương rơi lên người cô, hôm nay cô mặc một cái váy màu xám đậm, chiếc váy bó sát tôn lên đường cong nuột nà thướt tha, quần tất màu đen càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Bên trên là một chiếc áo kiểu Âu màu trắng, trông thật tinh tế và sang chảnh.
Anh chuyển dời ánh mắt lên phía trên, khuôn mặt trái xoan tinh xảo mềm mại, khóe miệng ung dung bình thản.
E là có vô số đàn ông nguyện vì người phụ nữ như vậy mà táng gia bại sản.
Tô Linh quay đầu, đón nhận ánh mắt của anh với vẻ mặt trịnh trọng nói: "Vậy chờ anh làm được rồi hẵng nói! Triệu Dương, tôi nói câu này có thể anh không thích nghe, thật ra mấy câu nói kia, tôi từng nghe nhiều lắm rồi, tôi không hi vọng anh cũng trở thành người khoe khoang khoác lác!"
Nói xong, cô xoay người: "Tôi đi làm đây, tối tôi sẽ cố gắng về sớm, không cần đợi cơm đâu, tôi không quen ăn cùng quá nhiều người, anh thay tôi giải thích với cô nhé".
Không để cho Triệu Dương có cơ hội đáp lời, cô đóng cửa lại luôn.
Biệt thự khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Triệu Dương đứng ngây ra tại chỗ.
Không quen ăn cùng người khác, đây là cái lý do chó má gì vậy?
Tuy đã sẵn sàng phục vụ cô chủ nhà họ Tô, nhưng anh vẫn không dự liệu được, mới vừa ngày đầu mà cô đã cho anh vấn đề khó giải quyết thế này!
Hôm nay là ngày đầu tiên dọn về, mẹ đã chuẩn bị bữa tối từ rất lâu.
Không những món ăn phong phú, mà chắc chắn còn hoành tráng hơn mọi khi, anh cả và chị dâu cũng về sớm.
Dù sao ở trong mắt người lớn, chuyển nhà cũng là một chuyện khá quan trọng.
Nhân vật chính chắc chắn không phải là anh, mà là Tô Linh lần đầu tiên vào ở.
Tuy lần này trở về với danh nghĩa là ở nhà, nhưng trong mắt của mẹ, e là đã coi cô ấy thành một nửa con gái từ lâu rồi.
Bây giờ một câu không thích ứng của Tô Linh là muốn cho cả nhà leo cây sao?
Còn bảo anh giải thích, anh giải thích kiểu gì chứ?
Triệu Dương hiểu rằng Tô Linh không phải kiểu người bất lịch sự, sở dĩ nói như vậy cũng do cô thật sự không thích ứng được.
Anh có thể hiểu, nhưng quan trọng là người nhà anh hiểu được sao?
Triệu Dương đau đầu, ngày đầu tiên đã gặp vấn đề khó thế này, sau này phải làm sao?
Anh tạm thời chưa nghĩ ra biện pháp tốt hơn, đành phải đợi tối nay giải thích với Tô Linh.
Ăn một chút cũng không sao, còn hơn là không ăn một miếng nào.
Mẹ luôn khoan dung rộng lượng nên sẽ không nói gì.
Anh cả là người hiền lành chắc cũng sẽ im lặng.
Nhưng với tính khí của chị dâu, chắc chắn sẽ âm thầm oán giận Tô Linh không hiểu chuyện.
Nếu để lại ấn tượng như vậy, sau này đụng mặt nhau suốt thì hai người họ ở chung kiểu gì đây?
...
Nén lại phiền muộn trong lòng, Triệu Dương chạy thẳng tới Huy Hoàng, chỗ đậu xe là một chiếc Mercedes-Benz màu đen.
Lúc bình thường dùng để đưa đón một vài vị khách quan trọng.
Anh từng nghe Vương Như Nguyệt nói rằng chiếc xe này là tài sản duy nhất mà chồng cũ cô để lại.
Những tài sản và xe cộ khác nếu không bị tình nhân vơ hết, thì cũng đứng tên cá nhân hoặc bị chủ nợ và tòa án thu giữ.
Lúc chạy về Đế Uyển, đúng lúc gặp vài người đứng ở cửa.
Một người trong đó là A Quân – vệ sĩ bên cạnh dì Mai, đằng sau là mấy vệ sĩ của nhà họ Tô.
Một người đàn ông khác mặc quần áo bảo hộ lao động với dòng chữ "Khóa thông minh nhãn hiệu xx" được in sau lưng áo.
Triệu Dương đoán được lý do họ tới, anh dừng hẳn xe rồi bước lại gần.
Anh vừa mở cửa vừa nói: "Chờ một chút, tôi lấy đồ để vào xe đã rồi mấy người có thể vào".
A Quân không nói gì, đợi Triệu Dương mở cửa rồi đi vào theo.
Triệu Dương cản lại: "Hình như tôi không mời ông vào?"
A Quân đẩy anh ra, dùng giọng giễu cợt hỏi: "Tưởng mình là người của nhà họ Tô thật rồi à?"
Một đám vệ sĩ sau lưng cũng cười theo, chuyện của Tô Linh và Triệu Dương có thể lừa được người bên ngoài chứ không thể lừa được người nhà.
Ngay cả người giúp việc của nhà họ Tô cũng biết, cô chủ đang quen một người bình thường, nghe nói là quan hệ người yêu và giờ đang ở chung.
Vì chuyện này mà Tô Linh đã chiến tranh lạnh với người nhà hơn một tháng.
Dì Mai ra thông báo bảo hai người chuyển ra khỏi biệt thự Đế Uyển để chia rẽ hai người họ.
Bọn họ nghe nói vậy, chỉ nghĩ mãi không ra, rốt cuộc tên trước mặt có bản lĩnh gì mà khiến cô chủ coi trọng đến vậy?
Vốn tưởng rằng ngàn dặm mới tìm được một người trắng trẻo đẹp trai, ai ngờ lại là một tên thế này.
Ngoại hình bình thường, da vừa thô vừa dày, ngoại trừ cơ thể rắn chắc thì chẳng nhìn ra điểm gì đặc biệt.
Cái tên này cũng là người quê mùa như bọn họ, tại sao anh ta lắc mình một cái đã trở thành một nửa chủ nhân đứng trên cao vời vợi.
Với suy nghĩ như vậy, ánh mắt những người này nhìn Triệu Dương càng thêm khinh thường, giống như nhân phẩm bị chà đạp.
Triệu Dương có thể cảm nhận được mùi vị trong ánh mắt của họ, nói thẳng ra thì là đố kỵ, nói thẳng ra tí nữa là tại sao chuyện tốt như vậy lại không rơi trúng đầu họ?
Không biết tại sao thấy bọn họ khó chịu, đột nhiên Triệu Dương lại rất thoải mái.
Anh mỉm cười: "Được thôi, mời vào".
A Quân cũng suýt bị chọc tức: "Đừng cố làm ra vẻ, đây là sản nghiệp của nhà họ Tô, cho dù là cô chủ thì cũng chỉ có quyền sử dụng thôi, tôi muốn vào cái cửa này thì không cần sự phê chuẩn của cậu!"
Ông ta nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, trong ánh mắt lóe lên vẻ tức giận.
Thật sự không biết tên này bỏ bùa mê thuốc lú gì cho cô chủ, không ngờ cô chủ lại đồng ý đến ở nơi quỷ quái như Giang Bắc!
Ở cái nơi rồng rắn lẫn lộn, chất lượng dân cư cũng không đồng đều, lỡ như cô chủ gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao?
Triệu Dương cũng không để ý, anh đi thẳng lên trên tầng và chuyển toàn bộ hành lý của Tô Linh xuống.
Hành lý của anh rất đơn giản, tổng cộng chỉ có một vali, ngoài một số quần áo và đồ dùng hằng ngày thì chẳng cần mang gì cả.
Đang muốn ra ngoài thì lại bị A Quân chặn lại.
Triệu Dương nghiêng đầu hỏi: "Ông còn chuyện gì nữa?"
A Quân lãnh đạm nói: "Trước khi đến đây, bà chủ có bảo tôi kiểm tra đồ trong nhà".
Giọng điệu phòng bị trong lời nói, dù là ai cũng đều nghe hiểu.
Triệu Dương mỉm cười không thèm để ý: "Vậy ông kiểm tra chưa?"
Ánh mắt A Quân đột nhiên âm trầm: "Còn thiếu vali của cậu!"
Triệu Dương cân nhắc rồi nói: "Muốn mở vali của tôi sao?"
"Đúng, tôi nghi ngờ bên trong có tài sản của nhà họ Tô!"
Triệu Dương từ từ ngẩng đầu: "Vậy nếu tôi không cho ông kiểm tra thì sao?"
A Quân không nói gì, ánh mắt đã từ từ xuất hiện ý cảnh cáo.
Thật ra cũng không cần phải kiểm tra.
Ông ta chỉ khó chịu khi thấy Triệu Dương nghênh ngang đi ra khỏi đây như vậy, đã thế còn lừa gạt cô chủ đi theo!
Hôm nay nếu để cho anh đi thật thì thể diện của ông ta còn đâu nữa?
Muốn đi à?
Được thôi!
Phải để lại chút đồ, như vậy ông ta mới nuốt trôi nỗi khó chịu trong lồng ngực!