Chương 263: Hai chơi một
Không phải Triệu Dương không tức giận, mà là từ khi sống chung với Tô Linh, anh đã cố gắng kìm nén cơn giận xuống mức thấp nhất.
Ví dụ như dì Mai, anh nhường nhịn hết lần này tới lần khác là vì nể bà ta là bậc bề trên của Tô Linh.
Nhưng câu nói vừa nãy của bà ta đã chạm tới chỗ đau của Triệu Dương.
Dì Mai chẳng hề bận tâm: “Sao, bị tôi chọc trúng chỗ đau à?”
Triệu Dương hít sâu một hơi: “Dì Mai, cháu nghĩ chắc dì hiểu lầm một chuyện rồi!”
Dì Mai thắc mắc: “Chuyện gì?”
Bà ta thấy được tâm trạng của Triệu Dương có sự dao động.
Nhưng tên bảo vệ nhỏ bé luôn sợ bà ta, trước giờ không dám phân bua, dù có châm chọc anh thật thì đã sao?
Chẳng lẽ anh dám ra tay với dì Mai ư? Bà ta không tin.
Nếu Triệu Dương dám ra tay, bà ta dám bảo đảm rằng đội ngũ luật sư phía sau bà ta nhất định sẽ khiến Triệu Dương gánh chịu hậu quả!
Như vậy cũng sẽ không có nhiều rắc rối thế nữa.
Một tia sáng sắc bén thoáng hiện lên trong mắt Triệu Dương: “Tô Linh và cháu là vợ chồng hợp pháp đã được pháp luật công nhận, cháu đối xử tốt với cô ấy là điều đương nhiên, cũng là chuyện mà cháu sẽ làm được!”
“Tôi nghe nhiều lời hoa mỹ lắm rồi, chỉ dựa vào cậu thì lấy đâu ra tự tin mà nói với tôi những lời này?”
Khí chất của dì Mai yếu hơn chút, có lẽ do bà ta không quen với dáng vẻ này của anh.
“Đúng, bây giờ cháu không giỏi giang gì, nhưng dù cháu có khiến cô ấy chịu uất ức, cô ấy muốn đánh muốn chửi, muốn giết muốn róc thịt chặt xương cháu thì cháu cũng không đánh lại, thậm chí nếu cô ấy muốn ly hôn cháu cũng đồng ý”.
Anh dừng lại một chút rồi lại nghiêm túc nói: “Nhưng cháu không sợ bị uy hiếp đâu!”
Rất ít khi Tô Linh thấy anh quả quyết ở trước mặt dì Mai như thế, trong lòng cô bỗng thấy vui vẻ đến khó tả.
Sắc mặt dì Mai hơi khó coi: “Ôi trời, nóng tính ghê nhỉ! Nếu tôi cứ muốn uy hiếp cậu thì sao?”
Giọng Triệu Dương lạnh lùng: “Dì Mai, dì cảm thấy kẻ chân đất sẽ sợ người đi giày sao?”
Tuy giọng điệu tùy ý, nhưng nếu nghe cẩn thận thì không khó để nghe ra được lời cảnh cáo cũng như nhắc nhở trong đó.
Dì Mai sững sờ một lúc, cảm giác như bà ta đang bị ảo giác vậy, Triệu Dương trước mặt này hơi khác so với một tên bảo vệ nhỏ bé trong ấn tượng của bà ta trước đây.
Không thể nói rõ cụ thể, nhưng nói chung là khiến người ta ảo giác đến lo sợ.
Bà ta sống trong nhung lụa, dù nhà họ Tô có chuyện gì mất mặt thì đều giao hết cho A Quân xử lý.
Cảm giác sợ hãi lạ lùng kia khiến bà ta bỗng thấy hoang mang.
Suy nghĩ cẩn thận thì lại đột nhiên biến mất.
Giọng điệu Triệu Dương vẫn vậy, thái độ cung kính, khác hoàn toàn so với vừa nãy: “Đương nhiên cháu cũng chỉ đùa thôi, dì đừng bận tâm, dù cháu có trăm lá gan cũng không dám để Tô Linh phải chịu uất ức đâu”.
Dì Mai không tìm được cái cớ để tức giận, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đây là tên đàn ông tốt mà mày tìm đó, đến khi ấy mày mà gặp phải uất ức gì ở bên đó thì đừng có mà hối hận!”
Nói xong bà ta xoay người rời đi.
“Rầm” một tiếng, cửa nhà đóng lại.
Tô Linh tấm tắc khen: “Lần đầu tiên tôi thấy bà ta tức giận như thế đó, sao anh làm được vậy?”
“Sao lại làm được cái gì?”
“Còn giả vờ với tôi? Thôi, tôi đi thu dọn đồ đạc, sau này mà còn cãi nhau với bà ta tôi cứ giao cho anh là xong”.
Nghĩ ngợi một lúc cô sửa lại: “Không đúng, sau này chuyển nhà rồi, bà ta sẽ chẳng tới gây sự với anh nữa đâu”.
Triệu Dương nhìn cô đi lên tầng nhưng áp lực trong anh vẫn không giảm đi, một loạt những nghi vấn hiện lên trong lòng anh.
Tuy tạm thời đã xử lý xong dì Mai, nhưng căn nhà cũ lại không yên bình mấy.
Mặc dù mẹ không hỏi nhiều, nhưng chuyện gì bà ấy cũng để trong lòng.
Trước kia ở xa thì còn có thể giấu được mối quan hệ của anh với Tô Linh, một khi ở cạnh thì chẳng mấy mà bị lộ.
Nếu mẹ hỏi chuyện, đến khi đó biết giải thích sao đây?
Cầm giấy chứng nhận kết hôn nhưng không ngủ chung phòng, chuyện này anh nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy hoang đường, không biết mẹ chấp nhận kiểu gì.
Với lại, người nhà anh vẫn không biết thái độ của dì Mai đối với anh, ngộ nhỡ hai bên gặp mặt thì chẳng biết sẽ có kết cục như nào?
Điều anh lo nhất chính là tính cách của chị dâu hơi chua ngoa, Tô Linh lại có tính cách tiểu thư.
Trước kia chỉ gặp mặt bình thường, quan hệ giữa đôi bên vẫn được coi là hòa hợp, nhưng sau này sống chung với nhau, liệu có nảy sinh mâu thuẫn không?
Khi đó mà xích mích không vui, giữa hai bên anh nên giúp ai?
Một điểm quan trọng nhất là nếu gia đình chú Hai biết anh dọn về sống, liệu có tới gây sự tiếp không?
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, tuy biết rõ đạo lý, nhưng đến khi gặp phải cảnh người thân vì lợi ích mà làm ầm lên, đó chính là rắc rối lớn, càng gỡ càng loạn!
Triệu Dương bỗng cảm thấy với tình trạng của anh và Tô Linh hiện giờ thì dường như quay về nhà cũ không phải quyết định sáng suốt.
Nhưng bây giờ hối hận cũng muộn rồi, đành đi bước nào hay bước đó thôi.
Đang suy nghĩ thì Zalo anh có tin nhắn, là Khương Anh gửi tới.
Từ sau cuộc nói chuyện lần trước, Triệu Dương luôn chờ tin của cô ta, cũng không biết người phụ nữ này định khi nào thì vạch trần bộ mặt của Tôn Vệ Đông.
Bị tạm thời cách chức mấy ngày rồi, nếu cứ không giải quyết được rắc rối này, tuy không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nghỉ việc.
Hết cách rồi, tạm thời cách chức cũng không có lương.
Từ Tam và Tiểu Ngũ đều là côn đồ, gồng gánh tạm cũng không vấn đề gì.
Nhưng anh còn phải nuôi gia đình, không đem tiền về nhà thì sao được?
Khi về nhà cũ, tuy tiết kiệm được khoản tiền thuê nhà, nhưng tiền sinh hoạt mà anh hứa với chị dâu cũng không thể nợ mãi được, năm nghìn tệ nói nghe dễ, nhưng để mà lôi ra thì không phải khoản tiền nhỏ.
Tuy ý của mẹ không muốn để anh chi tiền, nhưng trong lòng lại không tài nào tả nổi.
Kìm nén nỗi lo lắng trong lòng, anh cúi đầu nhìn.
Tin nhắn của Khương Anh được gửi ở trong phòng vệ sinh, nội dung chỉ vỏn vẹn vài câu, rồi không có động tĩnh gì nữa.
Triệu Dương xem xong bỗng trở nên buồn bực.
Cảm giác như hai ngày nay Khương Anh đang đấu tranh tư tưởng, cô ta vẫn chưa biết có nên vạch trần Tôn Vệ Đông hay không.
Cho tới chuyện hôm nay mới khiến cô ta hoàn toàn từ bỏ.
Theo lý do từ chối của Tôn Vệ Đông, tối nay hắn mời Tôn mập tới nhà, cô chỉ nói lại vài câu đã bị hắn đánh tơi tả một trận.
Triệu Dương nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy anh phải xen vào chuyện này.
Nếu để anh em Tôn Vệ Đông đạt được mục đích, Khương Anh mà bị bẽ mặt thì chắc chắn cô ta sẽ liều chết với hai người bọn họ.
Kết quả như này hiển nhiên không liên lụy tới anh, nhưng dùng phụ nữ làm bàn đạp ư?
Như nào đi nữa thì anh cũng không thấy yên tâm thoải mái.
Anh em nhà họ Tôn muốn trừng trị, Khương Anh cũng không thể bỏ mặc, có thể kết quả cuối cùng sẽ liên lụy tới anh, nhưng tình hình trước mắt cũng không thể nghĩ ngợi được nhiều.
Báo với Tô Linh một tiếng rồi anh lao thẳng ra ngoài.
…
Bên kia, Tôn mập cũng mở cờ trong bụng.
Chuyện tốt với Khương Anh lần trước vẫn chưa xong, còn bị anh họ bắt gặp, mấy ngày nay anh ta đờ người ra, cũng chẳng dám đi làm, chỉ sợ bị anh họ xử lý.
Anh ta biết rõ và cũng sợ thủ đoạn của Tôn Vệ Đông.
Ai ngờ hôm nay anh họ gọi điện thoại tới.
Tuy ẩn ý không rõ ràng, nhưng anh ta lại hiểu, hai chơi một!
Không thể ngờ được rằng anh họ lại có sở thích như này.
Tôn mập thích bình thường, anh ta không bài xích chuyện này, nhưng cũng không hẳn là hưởng thụ.
Đặc biệt là ở cùng với anh họ, nghĩ như nào thì anh ta cũng cảm thấy kỳ quặc.
Nhưng cứ nghĩ tới dáng vẻ mê người của chị dâu thì đâu nghĩ ngợi được gì nữa?
Tắm rửa xong, anh ta huýt sáo rồi vội vàng ra ngoài.