Chương 237: Môn đăng hộ đối
Khương Anh gật đầu: "Cậu đúng là người thông minh!"
Vừa nói, cô ta vừa lấy điện thoại ra.
Triệu Dương nhìn qua, trong điện thoại đang phát một đoạn video về một đôi nam nữ. Người phụ nữ đó chắc chắn là Khương Anh.
Nhưng người đàn ông kia...
Triệu Dương đưa mắt nhìn thẳng góc tường, lúc này mới phát hiện ra chỗ đó có một máy quay phim.
Chiếc máy đặt đối diện với hai người họ. Từ lúc Khương Anh cởi quần áo, cho đến lúc anh đi vào, tất cả đều được ghi hình hết vào máy.
Không hề có lời nói nào, nhưng đủ để khiến người khác hiểu nhầm mối quan hệ giữa hai người!
Triệu Dương tối sầm mặt lại: "Trưởng phòng Khương, chị có ý gì?"
"Chẳng có ý gì, cậu nói đúng, lỡ lúc tôi lật đổ Tôn Vệ Đông, cậu lại bỏ mặc tôi thì tôi phải làm thế nào?"
"Vừa nãy tôi nói rồi, giữa chúng ta nên có sự tín nhiệm".
"Đàn ông các cậu chẳng tốt đẹp gì, tôi dựa vào đâu để tin cậu?"
"Chị mà thế này thì đúng là chẳng ra sao cả".
"Tóm lại, nếu cậu tuân thủ cam kết, sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ xóa video, nếu không tôi sẽ gửi video này cho vợ cậu, hình như cô ta tên là Tô Linh, tôi nhớ không nhầm chứ?"
Thấy Triệu Dương không tin, cô ta bổ sung thêm một câu: "Sau đó, tôi gửi một bản cho Tôn Vệ Đông, đến lúc đó, tôi không chạy được, cậu cũng không thoát được!"
Triệu Dương hoàn toàn bị khuất phục. Chẳng trách cô ta có thể chịu đựng ở với Tôn Vệ Đông lâu như vậy, có thể nói chuyện này cô ta đã tính toán rõ ràng.
Từ quán bar cho đến khách sạn, mọi chuyện đều được lên kế hoạch không có chút sơ hở nào.
Góc quay của đoạn video cũng rất hoàn hảo, nếu đưa cho Tô Linh, thì anh có cố thế nào cũng không giải thích nổi.
Triệu Dương cười gượng: "Trưởng phòng Khương, chị biết Tôn Vệ Đông không phải người đơn giản, vậy tôi làm sao bảo vệ chị chu toàn đây?"
Khương Anh thuận miệng đáp: "Tôi tìm cậu, cũng là vì đã nghiên cứu kĩ rồi. Đến cả anh Năm và anh Đao cũng bị cậu dạy cho một bài học thì cậu còn khiêm tốn làm gì?"
Triệu Dương hỏi ngược lại: "Trưởng phòng Khương, sao tôi thấy chị đã sớm để ý tôi nhỉ?"
Anh càng nghĩ càng thấy hợp lí, dù bị tạm ngưng chức vụ, nhưng không hẳn hoàn toàn là lỗi của Tôn mập.
Nếu không phải là vì trưởng phòng Khương thừa cơ hãm hại, để có ngày trở mặt lại với anh em nhà họ Tôn, rồi còn lôi kéo được một người để bảo vệ mình.
Nếu như vậy thật, thì người đàn bà này thật đáng sợ.
Bảo sao trưởng phòng Uông không đánh lại được chị ta, thậm chí còn chủ động nhường chức, chị ta đúng là ghê gớm!
Ánh mắt Khương Anh lóe lên: "Ai để ý cậu? Tôi không hiểu ý cậu, cậu nói đi, cậu đồng ý không?"
Triệu Dương nén lại tâm tư: "Sao mà đồng ý được? Tôi không phải là Tôn Vệ Đông, lỡ anh ta trả thù lại thì sao, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, sao mà ngày nào tôi cũng kè kè bảo vệ chị được?"
Khương Anh nheo mắt: "Ba ngày, cho tôi ba ngày, đến lúc đó cậu đi đường cậu, tôi đi đường tôi!"
Triệu Dương hiểu ra, Khương Anh nhất định đã có sự sắp xếp khác. Mà nghe giọng cô ta, như là muốn nhân cớ này để đẩy Tôn Vệ Đông vào chỗ chết!
Nghĩ lại cũng đúng, Tôn Vệ Đông hành hạ cô ta như vậy, nếu cô ta muốn trả thù thì chắc chắn sẽ làm đến nơi đến chốn.
Mất việc có là gì? Nếu là Khương Anh, ít nhất cũng phải lấy nợ máu trả bằng máu với Tôn Vệ Đông, không chết thì cũng phải rách da rách thịt!
Mà nhìn cô ta, có khi chuyện này phải nung nấu từ lâu rồi.
Nếu không có chuyện ngày hôm nay, thì mâu thuẫn giữa cô ta và Tôn Vệ Đông cũng sớm muộn gay gắt như này.
Bây giờ thì tốt rồi, tự nhiên anh thành con tốt thí, ngu ngốc bị Khương Anh kéo về phe mình.
Cảm giác bị người ta hãm hại rất khó chịu, nhưng Triệu Dương không còn cách nào khác. Khương Anh chịu được chứ Triệu Dương thì không, Tôn Vệ Đông là chướng ngại vật anh muốn đá văng cho khuất mắt!
"Được, trong ba ngày, tôi sẽ nỗ lực bảo vệ chị".
"Đúng rồi, vậy mới là đàn ông chứ!"
Triệu Dương cười gượng: "Không phải do bị chị ép sao?”
"Này, cậu có thể giữ nguyên phong độ không?"
Triệu Dương nghiêm túc: "Chị xóa video đi, tôi sẽ giữ phong độ ngay".
"Mặc kệ cậu!"
Thương lượng xong, hai người họ về nhà.
...
Hôm sau, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường.
Cả Triệu Dương và Tô Linh đều không nhắc đến chuyện không vui ngày hôm qua.
Trước khi ra ngoài, Tô Linh nói một câu: "Hôm nay anh hãy giải quyết chuyện thuê nhà đi".
"Được, tôi sẽ tìm môi giới".
"Ừ, tôi không yêu cầu gì cao, diện tích không cần quá lớn, ba phòng, một phòng khách là được. Chỉ cần sạch sẽ, thông gió, gần công ty tôi là tốt nhất".
"Ba phòng, một phòng khách?"
Triệu Dương chậc lưỡi, yêu cầu này mà bảo không cao sao?
"Đúng, phòng ngủ quay hướng mặt trời, có ánh mặt trời là được, nam bắc thông nhau. À cho tôi một phòng đọc sách, tôi phải làm việc vào buổi tối, đừng quên chỗ để xe!"
"Phải có cả chỗ để xe?"
Thấy Triệu Dương trợn tròn mắt, cô nheo mắt: "Nhìn gì mà nhìn? Nhất định phải có chỗ để xe, tiệc xã giao đêm muộn rất nhiều, chẳng nhẽ anh muốn tôi bắt taxi về nhà?"
Triệu Dương lẩm bẩm: "Bắt taxi thì làm sao?"
"Tôi thích sạch sẽ, không chịu được mùi xe taxi".
Triệu Dương sững sờ, câu trả lời... quá hợp lí.
Anh không dám nói gì nữa, đến cả bắt taxi còn không chịu, thì bảo cô ngồi xe bus hay đi tàu điện ngầm chắc đúng là khó như bắc thang lên trời?
Quả nhiên là tiểu thư được nuông chiều từ bé, ngày trước sống ở biệt thự Đế Uyển quen rồi.
Bây giờ tự lập, sự khác biệt trong thói quen sống của hai người họ mới dần lộ ra.
Tô Linh chợt nhận ra gì đó, cô nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: "Chỉ cần đáp ứng mấy tiêu chí đó là được, còn chuyện phòng ngủ, nếu anh không ngại ngủ phòng khách thì tôi cũng không có vấn đề gì".
Triệu Dương sững sờ, cô Tô đây đúng là quen ở biệt thự rồi, đến thuê nhà trọ mà cũng yêu cầu cao vậy?
Chẳng hề giống chuyện cô bị dì Mai ép vào đường cùng, mà cứ như cô đang hưởng thụ vậy!
Theo dự tính ban đầu của anh, các chi phí linh tinh và phí nội thất sẽ trong khoảng năm nghìn tệ.
Muốn nhiều hơn thì chất lượng cuộc sống sẽ bị giảm xuống.
Nhưng để đáp ứng yêu cầu của Tô Linh, năm nghìn là không đủ.
Triệu Dương biết chỗ làm việc của Tô Linh, không phải ở trung tâm Thiên Châu, nhưng cũng ở khu kinh doanh trọng tâm.
Nhà quanh khu đó mà muốn hai phòng ngủ, một phòng khách, rồi còn chỗ để xe, thì ít nhất cũng phải trên dưới bảy nghìn.
Tuy Tô Linh nói sẽ chia đôi tiền nhà, nhưng chỉ riêng tiền thuê phòng ở đã chiếm hơn một nửa chi phí của hai người họ. Làm sao mà họ có thể sống được những ngày còn lại?
Triệu Dương không dám kêu khổ, mà lỡ có kể khổ thì chẳng biết Tô Linh sẽ nghĩ sao, chính anh còn khinh chính mình.
Nói cho cùng, Tô Linh không sai, từ nhỏ đến lớn cô đã quen cuộc sống đủ đầy như vậy.
Những điều kia cũng không phải là quá đòi hỏi.
Điều kiện kém hơn, Triệu Dương cũng thấy anh đang làm khổ Tô Linh.
Người ta vì anh mà gay gắt với gia đình, không thể sống tiếp trong biệt thự to đẹp, chẳng lẽ một nhà trọ có điều kiện khá khẩm mà anh không đáp ứng nổi?
Anh thầm gượng cười, lần đầu cảm thấy môn đăng hộ đối quan trọng đến thế.
Xem ra, sau này anh phải cố gắng kiếm tiền. Nếu không chưa cần dì Mai sỉ nhục, chính anh cũng chẳng còn mặt mũi đi gặp người khác!