Chương 228: Ăn một đòn đau
Thấy Triệu Dương không nói gì, Từ Tam cũng hơi mất tự tin: "Anh Dương, anh sẽ không phản đối chứ?”
"Nước sông không phạm nước giếng, nhưng dù chúng ta buông tay, xảy ra chuyện gì thì chúng ta lại phải gánh chịu!"
Triệu Dương cười gượng, không phản đối nổi, mà cũng chẳng tán thành được.
Nếu được lựa chọn, anh không đồng ý dùng phương thức như thế để đối đầu với một người phụ nữ, đúng là nhục nhã, nhưng làm gì còn cách nào khác?
Anh muốn dựa vào bản lĩnh, dựa vào năng lực để thực hiện, nhưng người ta đâu cho anh cơ hội như vậy?
Tôn mập ỷ vào mối quan hệ với anh họ, diễu võ giương oai ở Đế Uyển, làm rối tung cả đội bảo vệ.
Dù Triệu Dương vào công ty chưa lâu lắm nhưng cũng giúp công ty cứu vãn được một khoản tổn thất kếch sù.
Ai ngờ chức vụ đội phó chưa làm được bao lâu, đã bị thứ bằng chứng giả dối mờ mịt của Tôn mập hãm hại, bị lật ngược thế cờ.
Trưởng phòng Khương thì sao?
Đổ lỗi cho người khác, lập bè lập phái, lợi dụng người khác, bắt nạt người mới, có chỗ nào giống tư cách một lãnh đạo không?
Nên chuyện hôm nay của cô ta, cũng là do cô ta gánh, không đổ tội cho người khác được!
Sắp xếp xong xuôi.
Từ Tam đến văn phòng công ty quản lý tòa nhà, nhìn chằm chằm Tôn Vệ Đông để ngăn không phát sinh chuyện gì.
Triệu Dương đưa Tiểu Ngũ chạy vội đến nhà trưởng phòng Khương.
Tiểu Ngũ ngồi trong xe theo dõi, một mình anh đi vào.
Khu chung cư Dương Phòng có bảy tầng, Khương Anh sống ở tầng một, bên ngoài có một vườn hoa.
Anh vào đây cũng là đề phòng rủi ro.
Mục đích chủ yếu của hôm nay là muốn dùng Khương Anh khiến hai anh em nhà họ Tôn xích mích, càng gay gắt càng tốt.
Nếu Tôn Vệ Đông bị trì hoãn ở trên đường, thì anh cũng không thể trơ mắt nhìn Tôn mập làm chuyện xấu, đây cũng xem như giới hạn cuối cùng của anh.
...
Phía bên kia, Tôn mập dừng xe lại.
Anh ta xách hai con ba ba đến, không phải do anh ta câu được, mà là mua từ chợ hải sản về.
Ban đầu nói thế cũng là vì muốn mượn cớ đến gần Khương Anh.
Anh ta vỗ một con ba ba, cười ha ha: "Tối nay ăn thịt mày trước, để giúp tao thêm sức lực!"
Tôn mập không phải lần đầu tới, nên anh ta đã quen với đường sá ở đây, nhưng trước kia Tôn Vệ Đông ở nhà, còn hôm nay chỉ có mình chị dâu họ một thân một mình.
Lo lắng có sơ suất, nên trước khi đi anh ta xác nhận lại, đúng là Tôn Vệ Đông tăng ca thật, nên mới yên tâm tới.
Là em họ nên chuyện của Tôn Vệ Đông và trưởng phòng tài vụ Lý không qua mắt được anh ta.
Hắn biết thói quen của Tôn Vệ Đông, chưa đến mười hai giờ thì Tôn Vệ Đông sẽ không về nhà.
Tôn mập đứng trước cửa, chỉnh sửa lại trang phục rồi mới gõ cửa.
Mãi lâu sau, bên trong mới vang lên tiếng dép đi lại.
Khương Anh kinh ngạc, hôm nay Tôn Vệ Đông trực, sao lại trở về?
Cô ta vừa tắm xong, vừa lau tóc, vừa ra mở cửa.
Cửa vừa mở đã thấy khuôn mặt béo múp của Tôn mập: "Chị dâu, có nóng lòng không?"
Khương Anh nhìn anh ta không mấy thiện cảm: "Sao cậu tới đây?"
Ánh mắt của Tôn mập đã sớm trợn lên, đảo mắt quan sát.
"Không chỉ em tới, mà bọn em cùng tới!"
Vừa nói, anh ta vừa nhấc hai con ba ba trong tay lên.
Khương Anh chán ghét: "Anh họ cậu không có ở nhà, muộn rồi, phiền cậu về cho!"
"Vì anh họ không ở đây nên em mới tới mà? Sao chị còn phải xấu hổ?"
Tôn mập vừa nói, vừa dùng cơ thể mập mạp mở tung cửa.
Khương Anh hạ thấp giọng: "Cậu làm gì thế, mau ra ngoài cho tôi!"
Tôn mập chăm chú: "Chị dâu, chị ăn ba ba trước, hay là ăn em?"
Càng nghe Tôn mập nói càng thấy lộ liễu, Khương Anh siết chặt tay: "Cút, có tin tôi nói lại cho Tôn Vệ Đông không?"
Tôn mập bị sắc dục làm cho lu mờ tâm trí: "Ha ha, anh họ em đang vui vẻ thoải mái như vậy, làm gì có tâm trạng về nhà?"
Sắc mặt Khương Anh tối sầm: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì!"
Tôn mập tiện tay đóng cửa: "Chị dâu họ, cần gì chị phải buồn. Anh họ không thương chị, em thương chị, phù sa không nên chảy ra ruộng ngoài".
Triệu Dương nhìn đồng hồ, nếu Tôn Vệ Đông không về, thì anh sẽ xông vào.
Lúc này, cửa phòng bên kia bị người khác mở ra.
Tôn Vệ Đông cũng nhận được một tin nhắn kỳ lạ, lúc này mới vội vàng về nhà, ai ngờ bắt gặp cảnh tượng này.
"Mấy người làm gì vậy?"
Tôn Vệ Đông quát lớn, khiến Tôn mập sợ hãi ngây người tại chỗ.
Anh ta không dám ngẩng đầu lên: "Anh họ, sao anh lại về nhà?"
Tôn Vệ Đông tiến lên vung tay tát: "Mẹ nó, nếu tao không về, thì đã không bắt quả tang chúng mày làm chuyện này!"
Tôn mập từ nhỏ chỉ sợ mỗi anh họ, lúc này bị ăn một cái tát nên càng sợ hãi.
Anh ta bày ra vẻ mặt đưa đám: "Anh họ, em không liên quan gì, là chị dâu, đúng rồi... là chị dâu tán tỉnh em!"
Khương Anh tức giận: "Tôn mập, cậu đừng có ngậm máu phun người!"
Dù cô ta cũng muốn vụng trộm, nhưng mới chỉ là trong suy nghĩ, bỗng dưng bị Tôn mập đổ lỗi, không thể để Tôn mập bêu xấu thế này được.
"Bằng chứng, em có bằng chứng, chị dâu nhắn tin cho em!"
Tôn mập vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
Tôn Vệ Đông nhìn một cái, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Hắn không nói nhiều, không hỏi nhiều, tát thẳng Khương Anh một cái: "Con mẹ nó, thứ đàn bà lăng loàn, đến cả em họ tao mày cũng muốn xâm phạm, mày ghét tao thế à?"
Khương Anh bị đánh đến ngây ngốc, tay ôm gò má một lúc không nói nên lời.
"Anh... anh đánh tôi?"
"Đánh mày là còn nhẹ, mẹ nó, tao phải đánh chết mày!"
Khương Anh càng nghĩ càng thấy oan ức, khóc lóc om sòm: "Tôn Vệ Đông, kể cả tôi có gian dối sau lưng anh, thì anh có tư cách gì dạy dỗ tôi?"
Nếu tình cảm đã tan tành, cô ta cũng dứt khoát nói: "Anh và con hồ ly Lý Lệ Mai gian díu sau lưng tôi, nhưng tôi vẫn luôn nhắm mắt cho qua, anh nghĩ tôi không biết sao?"
"Mày nói bậy bạ gì đấy?"
"Tôi không nói linh tinh, tự anh biết điều đó!"
Tôn Vệ Đông cười khẩy: "Đàn ông ngủ với đàn bà là lẽ thường rồi, hôm nay tao nói cho mày biết, ông đây chơi đàn bà được, còn nếu mày dám phản bội tao, thì tao giết chết mày!"
Triệu Dương nghe tiếng ồn ào ở trong thì vô cùng vui mừng.
Trưởng phòng Khương à, cái này gọi là luật nhân quả, báo ứng không chừa một ai đấy.
Bị người khác ném bùn vào mặt, thấy thế nào?
Đang nghĩ ngợi, bên trong vang lên tiếng đóng cửa, sau đó yên lặng hẳn.
Trong phòng yên tĩnh, anh em nhà họ Tôn rời đi.
Anh ngó đầu nhìn, cơ thể lập tức căng thẳng.
Triệu Dương không nghĩ ngợi nhiều mà vội nhảy qua cửa sổ vào, giật lấy con dao trong tay Khương Anh.
"Vì loại đàn ông đó mà tự tử sao?"
Khương Anh mãi sau mới định thần lại, nhận ra người trước mặt là Triệu Dương, cô ta mới sững sờ: "Là cậu? Sao cậu lại ở đây?"
Không chờ anh trả lời, cô ta đã hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra: " Là cậu, cậu gửi tin nhắn đó đến máy Tôn mập?"
Triệu Dương thẳng thắn: "Không sai, là tôi!"
Dù ngoài miệng dứt khoát như vậy, nhưng nhìn dấu bàn tay hằn đỏ trên mặt cô ta, trong lòng anh cũng hơi áy náy.
Chuyện hôm nay, ý định của anh là khiến anh em nhà họ Tôn bất hòa.
Ai ngờ anh em nhà họ Tôn chẳng sao, còn khiến Khương Anh bị ăn đòn, đây là chuyện ngoài dự đoán của anh.