Chương 223: Bắt đầu hành động (2)
Trên đường về nhà, Triệu Dương đã bắt đầu nghĩ cách đối phó.
Muốn nghĩ kế đối phó với Tôn mập, chắc chắn phải hiểu rõ điểm yếu của anh ta, như vậy mới có thể đánh bại trong vòng một nốt nhạc!
Ví như bản thân anh có điểm yếu lớn nhất là trọng tình nghĩa, Tôn mập cũng lợi dụng điểm này mới thành công đẩy anh vào bùn lầy.
Nếu không bình thường anh vẫn hay nhắc nhở Từ Tam đừng xúc động, sao đến lúc Tôn mập ức hiếp Mạnh Kiều, anh bỗng trở nên xúc động vậy chứ?
Nhưng điểm yếu của Tôn mập là gì?
Tham ăn? Nhát gan? Háo sắc?
Triệu Dương nghĩ tới nghĩ lui, dần dần cũng có kế sách.
Anh gửi tin nhắn cho Từ Tam và Tiểu Ngũ, sau đó đi thẳng về nhà.
Bây giờ Tô Linh còn đang đợi ở nhà, kế hoạch gì đó đành phải nói sau.
Vừa mở cửa, anh đã nghe thấy trong phòng khách vang lên giọng nói và tiếng cười khẽ.
Lẽ nào có khách đến sao?
Lúc anh bước vào nhà, còn chưa kịp lên tiếng thì thấy Tô Linh vừa cúp điện thoại.
Triệu Dương hỏi: “Ai gọi đến vậy?”
Tô Linh bình tĩnh nói: “Chuyện công việc, à đúng rồi, cô gái đó không sao chứ?”
Triệu Dương nghĩ rằng có lẽ vừa rồi Từ Hoa Dương gọi đến nhưng nếu Tô Linh đã không muốn nói chuyện này thì bây giờ anh có truy hỏi cũng chỉ khiến hai người xảy ra hiềm khích.
Thật ra trong lòng anh cũng hiểu, nếu so với Từ Hoa Dương, anh chỉ có một ưu thế là đã trở thành vợ chồng trên danh nghĩa với Tô Linh, cũng được ở gần bên Tô Linh và được hưởng “phúc lợi” trước.
Nhưng nếu nói đến những thứ từ bên trong, e rằng vừa gặp mặt anh đã bị Từ Hoa Dương đánh bại ngay tức khắc.
Đừng nói những cái khác, chỉ riêng tình cảm ba năm của hai người họ đã khiến anh khó chịu rồi.
Cũng may Tô Linh là một cô gái biết giữ mình, không làm ra bất kỳ hành động vượt quá nào với người đàn ông đó trước khi kết hôn. Điều này khiến tâm trạng anh bình tĩnh lại.
Gạt bỏ hết mấy suy nghĩ hỗn loạn đó ra khỏi đầu, Triệu Dương nói sơ qua về tình hình của Liễu Nhiên.
Gương mặt Tô Linh hiện lên vẻ thương cảm: “Thật đáng thương, tôi quen với một bác sĩ tâm lý khá giỏi, có cần tôi giới thiệu giúp cô ấy không?”
“Cô quen?”
Triệu Dương không phải nghi ngờ động cơ của Tô Linh, chỉ là với địa vị của cô ấy, liệu bác sĩ tâm lý mà cô ấy biết sẽ là người bình thường ư?
Hoàn cảnh của Liễu Nhiên rất bình thường, có thể đủ khả năng chi trả sao?
Tô Linh thấy được sự lo lắng của Triệu Dương: “Yên tâm đi, là một người bạn của tôi, tôi sẽ bảo cô ấy lấy giá hữu nghị thôi!”
Lúc này Triệu Dương mới gật đầu: “Vậy tôi thay cô ấy cảm ơn cô”.
Tô Linh đứng dậy nói: “Được rồi, ngày mai tôi gửi số điện thoại qua Zalo cho anh. Tôi đi ngủ trước đây, mệt cả ngày rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa”.
Triệu Dương thấy hơi thất vọng, anh vội trở về cũng là muốn ở cùng với Tô Linh thêm một chút trước khi ngủ.
Không cần cứ dính lấy nhau giống mấy cặp người yêu bình thường, ít nhất có thể nói chuyện, xem tivi.
Nhưng anh nhận ra giữa hai người ngoài danh phận người yêu, những cái khác vẫn chưa có gì thay đổi cả.
Anh có cảm giác lúc ở ngôi nhà cũ, Tô Linh vẫn là cô gái hàng xóm dịu dàng.
Nhưng quay lại đây, cô lại trở thành giám đốc xinh đẹp cao ngạo, cần phải đứng trên bậc thềm mới có thể ngước nhìn.
Tô Linh đi được một nửa, bỗng quay đầu lại: “Đúng rồi, vừa nãy tôi pha thêm một ly nước chanh, nếu anh muốn uống thì tự mình rót đi nhé, nhân tiện giúp tôi rửa cốc luôn, ngủ ngon!”
Triệu Dương sửng sốt một lát mới hoàn hồn lại. Mặc dù Tô Linh nói không sao nhưng anh vẫn bắt gặp bộ dạng không được tự nhiên và e dè từ bóng lưng bình tĩnh đó.
Xem ra Tô Linh nói không sai, cô ấy đang cố gắng thích ứng với thân phận này, chỉ cần cho cô ấy thời gian.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Triệu Dương bỗng trở nên nhẹ nhõm.
Đợi lúc anh đến chỗ quầy bar xem, có nước chanh trong bình thủy tinh, bên cạnh là một cái cốc rỗng.
Anh lười đi lấy cốc mới nên dứt khoát đổ nước chanh vào cốc rỗng đó.
Triệu Dương không thích đồ chua, trước đây những thứ như nước chanh anh cũng không đụng đến.
Hôm nay không biết thế nào, vị chua của nước chanh trượt qua giữa môi và răng, thế mà còn thoang thoảng hương thơm.
Không đợi anh suy nghĩ nhiều, đằng sau vang lên giọng nói: “Ngon không?”
Triệu Dương gật đầu không cần suy nghĩ, nhưng anh suýt bị nghẹn khi nhận ra là giọng của Tô Linh.
Anh kho khù khụ, lau khóe miệng mới vội xoay người lại, vừa lúc thấy Tô Linh đứng cách đó không xa đang nhìn mình.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Sợ anh uống không quen nên muốn bảo anh cho thêm ít đường vào. Nhưng không ngờ anh lại có thói quen này?”
Tô Linh nhìn cái cốc trong tay anh, nếu không nhầm thì đó chắc hẳn là cái lúc nãy mình vừa dùng.
Cô không biết Triệu Dương cảm thấy thế nào nhưng sắc mặt cô lại không được tự nhiên lắm.
Triệu Dương nhìn theo ánh mắt của cô, sau đó lúng túng: “À ừm, tôi thấy cốc này khá sạch nên…”
Tô Linh xua tay, trêu chọc nói: “Không cần giải thích, tôi hiểu. Nếu anh thích thì sau này tôi có thể để lại những thứ tôi dùng rồi cho anh”.
Triệu Dương ngẩn ra: “Thật sao?”
Tô Linh trợn mắt: “Biến thái!”
…
Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Triệu Dương lại ra ngoài.
Đúng mười giờ tối, Từ Tam và Tiểu Ngũ đã đến trước theo dặn dò của anh.
Triệu Dương nói ngắn gọn chuyện mình đánh Tôn mập.
Từ Tam vỗ tay: “Đánh hay lắm anh Dương, nhưng em phải nói anh đánh còn nhẹ đấy, nên đánh cho hắn sống dở chết dở luôn!”
Triệu Dương cười gượng: “Chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu!”
Anh nói ra những suy nghĩ và phán đoán của mình, bao gồm cả việc văn phòng công ty quản lý tòa nhà muốn phạt anh.
Trong nhà kho bỗng trở nên yên lặng hồi lâu.
Từ Tam xoay cánh tay nói: “Anh Dương, sợ cái gì, chẳng phải là bảo vệ thôi sao? Em đã không muốn chịu đựng nỗi uất ức này lâu rồi, dù anh đi đâu, anh em cũng sẽ đi theo anh!”
Tiểu Ngũ không nói gì, chỉ vội gật đầu.
Triệu Dương vỗ vai hai người: “Anh em tốt! Các cậu nói không sai, chỉ là bảo vệ thôi có gì đâu nhưng nếu bị Tôn mập đuổi ra khỏi cửa thì uất ức!”
Tiểu Ngũ vội hỏi: “Anh Dương, anh muốn làm thế nào?”
Từ Tam cũng nêu ý kiến: “Hay là phục trước nhà Tôn mập, đánh cho hắn một trận nữa?”
“Đánh hắn cũng không giải quyết vấn đề”.
Triệu Dương nói suy nghĩ của mình, nghe xong mắt hai người kia sáng lên.
Từ Tam cười ha ha: “Anh Dương, cuối cùng anh cũng thông suốt rồi”.
Triệu Dương nhìn Tiểu Ngũ hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu có ý gì không?”
Tiểu Ngũ nghiêm túc suy nghĩ: “À đúng rồi, em thấy Tôn mập có một cái laptop thường được hắn mang theo, em đoán bên trong chắc chắn có thể tìm được thứ gì đó!”
“Laptop?”
Triệu Dương nghĩ một lúc, hình như có chuyện này thật.
Tiểu Ngũ nói tiếp: “Nhưng Tôn mập rất cẩn thận, hắn chưa bao giờ kết nối với mạng ở đây bằng cái laptop đó”.
Từ Tam bật cười: “Tiểu Ngũ, cách tốt như vậy sao cậu không nói sớm hơn? Nếu có thể tìm được một ít ảnh đen tối trong đó, có phải có trò vui rồi không?”
Triệu Dương cũng nói: “Có người phụ nữ nào có thể thích cái đầu heo Tôn mập đó, lại còn ảnh đen tối? Cậu nghĩ nhiều quá rồi!”
Ba người bàn bạc một lúc, sau đó bắt đầu hành động.
Tiểu Ngũ tìm được địa chỉ nhà Tôn mập từ máy tính.
Triệu Dương lái xe trở về, nhóm ba người rời khỏi Đế Uyên ngay trong đêm, chạy thẳng đến nhà Tôn mập!