Chương 212: Được cưng chiều như đứa trẻ
Lúc Tô Linh nghe thấy những điều này thì ngọn lửa giận trong lòng cô cũng dần tan biến.
Nỗi oán hận đối với Triệu Dương đương nhiên là có, nhưng nếu như nói không thể tha thứ thì cũng không đến mức đó.
Chuyện tình cảm là khó lý giải nhất, bản thân cô vẫn còn một chút vấn vương với Từ Hoa Dương, vậy thì phải làm sao để Triệu Dương hoàn toàn buông bỏ tình cảm này chứ?
Lúc này, bà Triệu sợ cô chịu ấm ức nên mới mắng hai người con trai của mình một trận.
Kể cả cô có cảm thấy ấm ức thì ngay lập tức tâm trạng cũng sẽ cân bằng trở lại.
Tô Linh bước lên trước, cất tiếng giảng hòa: “Cô à, thôi bỏ đi, bỏ qua chuyện của quá khứ”.
Bà Triệu hừ nhẹ: “Cháu không cần phải nói đỡ cho bọn nó!”
Bà ấy vừa nói vừa trừng mắt nhìn Triệu Dương: “Còn ngây ngốc ở đấy làm gì?”
Triệu Dương hơi bối rối.
Bà Triệu dứt khoát nói: “Đi đi, đi nói rõ với cái cô Thư Tình kia!”
“Hả?”
“Hả gì mà hả? Con đi nói với cô ta con và cô ta sau này tuyệt đối không có khả năng để cô ta đừng có mong chờ gì thêm nữa, nếu như sau này cô ta còn dám ức hiếp Tiểu Linh thì đừng trách mẹ chưa nhắc nhở con!”
Triệu Dương ủ rũ đứng dậy: “Vâng, vâng ạ, con đi bây giờ đây!”
Bà Triệu thấy anh cả vẫn đang quỳ tại chỗ thì quát: “Ngẩn ngơ cái gì thế? Đi cùng với nó mà nói rõ với mấy người nhà họ Thư đi. Nếu như bà Thư đã không coi nhà họ Triệu chúng ta ra gì thì hai đứa cũng phải thể hiện được mình là trụ cột của nhà họ Triệu cho mẹ!”
Anh cả vội vã đi ra theo.
Tô Linh đứng bên vẫn đang kinh ngạc không thôi, cô biết tính cách của Triệu Dương, không ngờ rằng khi ở trước mặt bà Triệu anh lại chẳng còn chút khí thế nào nữa.
Thật khó mà nhìn ra một người có tính cách khó ưa như anh lại trở nên ngoan ngoãn như thế trước mặt mẹ.
Bà Triệu kéo Tô Linh lại gần: “Trước kia cô không hiểu rõ mọi chuyện nên đã để cháu phải chịu ấm ức rồi”.
Tô Linh vội vàng lắc đầu: “Cô à, cháu không chịu ấm ức…”
Bà Triệu nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Cô hiểu con trai mình, nhất định nó không bắt cá hai tay đâu, sau này nếu nó còn dám để cháu phải chịu ấm ức thì cô nhất định sẽ đánh gãy chân nó!”
Mắt Tô Linh hơi ươn ướt. Từ sau khi mẹ cô qua đời, đã rất lâu rồi cô không cảm nhận được tình yêu thương từ người mẹ giống như thế này.
Khi nhìn vào ánh mắt của bà Triệu, cô lại không tránh được những cảm xúc phức tạp trong đầu.
Bà Triệu như cảm nhận được gì đó, liền ôm cô vào lòng: “Cô biết hồi bé con cũng không hề hạnh phúc, sau này dù con với Triệu Dương có ở bên nhau hay không thì cô vẫn sẽ xem con như con gái của mình”.
Chiếc mặt nạ lạnh lùng mà Tô Linh đã mang mười mấy năm nay cuối cùng cũng được gỡ xuống trong vòng tay ấm áp của bà Triệu.
…
Triệu Dương rời khỏi phòng bệnh mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Anh cả đi phía sau trách cứ: “Thằng ranh này, phiền phức tự mình gây ra lại liên lụy tới cả anh, khiến anh cũng bị mắng cho một trận!”
Triệu Dương cười gượng, vừa xin lỗi vừa nhớ lại những lời mẹ nói.
Chuyện giữa anh và Thư Tình phải kết thúc ở đây thôi.
Nếu không, cứ để cô ta tiếp tục náo loạn như vậy thì sớm muộn gì cũng có lúc làm lớn chuyện.
Ngay đến cả vướng mắc giữa Tô Linh với Từ Hoa Dương, bản thân anh vẫn còn chưa giải quyết rõ ràng được thì dựa vào đâu để mà yêu cầu người khác?
Nghĩ thông suốt điều này, Triệu Dương liền không ngừng sải bước, đi thẳng đến phòng làm việc của Thư Tình.
…
Trong phòng làm việc, bà Thư thấy con gái trở về liền tò mò hỏi: “Con gái ngoan, sao rồi?”
“Sao cái gì mà sao?”
Thư Tình buồn bực, thật ra ban nãy cô ta đến phòng bệnh của bà Triệu cũng là do bị mẹ xúi giục.
Theo cách nói của bà ta, dù là Triệu Dương hay Thôi Kiếm thì cũng không được để tuột mất, tránh cho sau này trắng tay chẳng thu lại được gì.
Thế nhưng đến lúc trở về thì cô ta đột nhiên lại cảm thấy hơi hối hận, ban nãy ở đó náo loạn một hồi, bản thân cô ta vui vẻ nhưng sợ là sẽ khiến Triệu Dương phải khó xử.
Bà Thư nhìn thấy lo lắng của con gái, bèn kéo cô ta lại nói: “Con gái ngốc, con lại đang nghĩ linh tinh cái gì thế?”
Thư Tình không chắc chắn nói: “Mẹ, con cảm thấy nếu như con đã chia tay với Triệu Dương rồi thì có lẽ không nên quấy rầy anh ấy nữa…”
Bà Triệu sớm đã có chuẩn bị: “Vậy thì mẹ hỏi con, con còn thích nó không?”
Thư Tình ngây người, sau đó dứt khoát gật đầu, đương nhiên là thích.
Thật ra không thể nói được cụ thể bản thân cô ta thích Triệu Dương ở điểm gì, chỉ là khi ở bên cạnh anh thì luôn rất hạnh phúc.
Từ góc nhìn của cô ta, Triệu Dương vô cùng chu đáo, mặc dù anh không biết nói mấy lời ngọt ngào để dỗ dành cô ta vui vẻ nhưng lại rất biết cách chăm sóc người khác, cũng rất cẩn thận tỉ mỉ.
Trong khoảng thời gian hai người yêu nhau, mấy việc như nấu cơm, giặt quần áo, làm việc nhà, chỉ cần có Triệu Dương ở bên cạnh thì cô ta chẳng bao giờ phải đụng tay tới.
Trước đây cô ta cảm thấy kiểu đàn ông như thế chẳng có tiền đồ gì cả, nhưng tới bây giờ thì cô ta mới hiểu, chỉ có người đàn ông thật sự yêu thương mình mới có thể cưng chiều mình giống như trẻ con.
Cô ta không có cách nào cảm nhận được cảm giác được cưng chiều này khi ở bên Thôi Kiếm.
Bà Thư lại nói: “Thế mẹ lại hỏi con, con với cái cô Tô Linh kia ai mới là người đến trước?”
Thư Tình cũng không biết nên trả lời ra sao, nếu dựa vào thời gian thì đương nhiên là cô ta quen biết với Triệu Dương trước.
Nhưng mà chuyện tình cảm có thể dùng việc đến trước đến sau để làm thước đo hay sao?
Bà Thư lại cương quyết nói: “Nếu đã là con quen biết với Triệu Dương trước, hơn nữa không thể quên được nó, thế thì sao mà phải buông tay?”
Thật ra bà Thư vẫn còn một điều chưa nói cho con gái biết, ban nãy lúc con gái không có ở đây, bà ta đã hỏi riêng một người bạn ở cơ quan công tác.
Người ta nói rằng khu phố nghèo nơi gia đình Triệu Dương ở có thể sẽ phải di dời trong năm tới.
Bà ta cũng đã sớm tìm hiểu rõ tình hình gia đình Triệu Dương, chi phí di dời căn nhà ba tầng sợ là phải lên tới mấy chục triệu.
Nếu như thật sự có số tiền này thì kể cả có phải chia tay với Thôi Kiếm thì cũng chẳng có gì quá là đáng tiếc.
Mặc dù gia đình Triệu Dương vẫn còn một người anh cả nhưng bà Thư tin rằng với khả năng của con gái mình, tới lúc phân chia gia sản nhất định sẽ không phải chịu thiệt thòi.
Bởi vậy lúc nãy mới ngầm xúi giục con gái tới phá hỏng chuyện tốt của Triệu Dương.
Thư Tình vốn đang phân vân, sau khi bị mẹ thuyết phục một hồi thì cũng dần nghĩ thông suốt.
Hà cớ gì người khác có được hạnh phúc còn cô ta chỉ có thể đứng bên ngoài chúc phúc mà thôi?
Nếu như lúc trước đã bỏ lỡ một lần, vậy thì lần này bất luận thế nào cô ta cũng không thể buông tay!
Đang nghĩ đến đây thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.
Cô ta đứng dậy đi mở cửa, sau đó liền ngây người, người đứng bên ngoài cửa lại là Triệu Dương.
Thư Tình ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Anh tìm em có chút việc, cô à, cô cũng ở đây sao?”
Bà Thư vội vàng chào hỏi: “Tiểu Dương đến đấy à? Không sao, hai đứa cứ nói chuyện, cô ra ngoài đi loanh quanh xem sao”.
Bà ta đứng lên, lúc đi ngang qua con gái còn thấp giọng nhắc nhở: “Con gái, nắm cho chắc cơ hội, lần này mẹ đứng về phía con, mẹ càng nhìn càng thấy thích cậu thanh niên này, con không được dễ dàng bỏ qua đâu!”
Thư Tình không nói gì.
Đợi bà Thư rời đi, Thư Tình ra hiệu cho Triệu Dương: “Anh ngồi đi”.
Triệu Dương không dám ở lại lâu: “Không cần đâu, anh nói với em vài chuyện rồi rời đi ngay”.
Thư Tình ôm lấy bả vai, cười hỏi: “Chuyện gì mà phải thần bí thế?”
Lần này thì Triệu Dương không còn lưỡng lự nữa, anh nói rõ ra hết mục đích mình tới đây.
Nét mặt Thư Tình hơi khó coi: “Anh đến đây là để vạch rõ ranh giới với em sao?”
“Sự thật là chúng ta đã chia tay rồi, ai cũng đã tìm được cho mình hạnh phúc riêng, vậy thì không nên quấy rầy nhau thêm nữa!”
“Nhưng em đã chia tay với Thôi Kiếm rồi, anh Dương, anh biết không? Khoảng thời gian ở bên Thôi Kiếm em không cảm thấy hạnh phúc một chút nào”.
Triệu Dương không nói gì, ngày trước lúc Thư Tình rời đi, anh cũng đã từng một mực níu giữ cô ta ở lại.
Thế nhưng câu trả lời mà anh nhận được là gì? Chính là cự tuyệt vô tình.
Bây giờ cô ta không hạnh phúc liền muốn quay trở về bên anh, coi anh là cái gì vậy?