Chương 210: Phó mặc cho dòng nước
Chị dâu bên kia cũng hơi sửng sốt.
Chị ấy có lòng ngăn Tô Linh lại, không phải là vì lo lắng Tô Linh không giải quyết được, mà sợ Tô Linh sẽ thấy lúng túng.
Hôm nay Tô Linh chủ động lên tiếng, nên tự nhiên chị ấy cũng không tiện ngăn nữa.
Lúc Thư Tình đi ngang qua người mình, chị dâu hạ giọng nhắc nhở một câu: "Bác sĩ Thư, chuyện đã qua rồi, cái gì nên buông thì hãy buông, giờ Triệu Dương và cô Tô đang rất hạnh phúc, em cũng hãy theo đuổi hạnh phúc của chính mình đi".
Thư Tình xoay người nói: "Buông? Lẽ ra em mới là người hưởng sự hạnh phúc đó? Dựa vào đâu mà bảo em buông?"
Chị dâu nghe vậy, cảm thấy mọi chuyện không ổn, nhưng lúc chị ấy định cản lại thì đã muộn.
Thư Tình chỉnh đốn lại chiếc áo khoác dài trắng trên người, nở một nụ cười thoải mái, nhưng trong lòng thì lại mang một cảm nhận khác.
Vừa nãy, mẹ cô ta gọi điện cho Thôi Kiếm, nhận được một câu trả lời rất rõ ràng, cô ta đã nói lời chia tay nên giữa hai người họ không còn khả năng quay lại nữa.
Lúc ấy bà Thư buồn rất lâu, vừa oán hận Thôi Kiếm là gã đàn ông bạc tình, có được cơ hội phát triển tốt liền gạt Thư Tình sang một bên.
Mặt khác bà ta lại trách móc Thư Tình, bảo cô ta hãy níu kéo Thôi Kiếm quay lại, nếu không được thì hãy nghiêm túc xin lỗi, không nên đùa giỡn.
Dù sao Thôi Kiếm cũng là người đàn ông có điều kiện, được bao nhiêu phụ nữ để ý. Nếu chờ anh ta từ nước ngoài về, thì chắc chắn sẽ còn nhiều tiền nhiều của hơn.
Thư Tình không biết nói thế nào, lúc mẹ cô ta gọi điện thoại, cô ta cũng đã gọi cho một người bạn học cùng đi nước ngoài với Thôi Kiếm.
Sau nhiều lần năn nỉ, cuối cùng bên kia cũng nói ra sự thật.
Thời gian này, Thôi Kiếm sống chung với Hoàng Ly, cả ngày không làm nghiên cứu khoa học ở phòng thí nghiệm, thì cũng cùng nhau cùng nhau nghiên cứu các luận văn y học, nên cũng thân thiết với nhau hơn.
Đồng nghiệp nói qua loa nhưng cô ta nghe là hiểu rõ.
Vì Hoàng Ly rất ưu tú, nên giữa Hoàng Ly và Thôi Kiếm sẽ không có bất kỳ khả năng nào, như lúc đầu Thôi Kiếm chen chân vào giữa cô ta và Triệu Dương vậy.
Cô ta đã thua Thôi Kiếm một trận rồi, nên giờ không muốn trước mặt Triệu Dương thua thêm trận nữa!
Thư Tình lạnh lùng nhìn Tô Linh, không để ý gì đến Triệu Dương đứng bên cạnh, mà nhìn thẳng về phía bà Triệu.
Cô ta từng nghe Triệu Dương nhắc về bà vô số lần, nên cũng thấp thỏm, không biết nên gặp mặt như nào.
Ai ngờ, hôm nay hai người họ gặp nhau, nhưng thân phận của họ hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng ban đầu.
"Cháu chào cô, cháu là Thư Tình, bạn của Triệu Dương".
Bà Triệu bình tĩnh đáp: "Chào cháu".
"Trước đây cháu cũng tới mấy lần, nhưng lúc đó cô chưa khỏe, giờ sao rồi ạ, cô đã thấy khỏe hơn chưa ạ?"
Khách sáo mấy câu, cô ta quay ra nhìn Tô Linh: "Chào cô Tô, chúng ta lại gặp nhau!"
Như thể nhớ ra điều gì, cô ta sửa lại: "À, đúng rồi, vừa nãy cô nói một điều không đúng, ở đây là bệnh viện, tôi là bác sĩ ở đây. Nên xem ra, cô mới là khách!"
Chỉ cần một câu mà khiến bầu không khí trong phòng căng thẳng hẳn lại.
Ý khiêu khích trong câu nói rất rõ ràng, ngay trước mắt người nhà họ Triệu, nói Tô Linh là khách, vậy chẳng phải cô ta là chủ sao?
Bà Triệu dù hiểu ra chuyện gì, nhưng không nói lại ngay, ánh mắt có vẻ chất vấn nhìn Triệu Dương.
Triệu Dương bị mẹ nhìn lạnh cả sống lưng, vội tiến lên, nhưng chưa kịp đáp lời thì đã bị Tô Linh kéo ngồi xuống.
Tô Linh sóng gió gì cũng từng trải, nay có người gây sự với cô, làm sao mà cô để người khác nói đỡ mình được?
Tô Linh hỏi ngược lại: "Bác sĩ Thư nói vậy làm tôi không hiểu. Triệu Dương là bạn trai tôi, sao tôi lại thành khách? Mà ở bệnh viện, tôi cũng không hi vọng cô Triệu phải ở lại đây thường xuyên, mong cô Triệu sẽ khỏe mạnh, đó mới là hi vọng của tôi".
Thư Tình hỏi: "Chẳng lẽ cô Tô không biết kiến thức y khoa thông thường sao? Ai bảo đến bệnh viện nhiều thì là bệnh nhân? Bây giờ trong bệnh viện chúng tôi mở các khóa huấn luyện sức khỏe, các lớp dạy tập dưỡng sinh, nếu cô thường xuyên tới thì sẽ tốt hơn cho cô Triệu nhiều!"
Thư Tình chiếm lợi thế sân nhà, trong chớp mắt Tô Linh bị mất ưu thế.
"Đương nhiên, nếu cô Tô hứng thú, cô có thể tham gia".
Thư Tình cũng biết nhún nhường lại. Chèn ép Tô Linh một chút là được rồi, cô ta không muốn gay gắt trước mặt bà Triệu, tránh để lại ấn tượng xấu.
"Đây cô xem, mải nói chuyện với cô làm tốt quên mấy chuyện chính".
Cô ta quay đầu về phía bà Triệu: "Cô ơi, hôm nay cháu đến đây, là để cung cấp cho cô liệu trình vật lý trị liệu. Liệu trình này rất tốt cho việc phục hồi cơ thể của cô!"
"Cảm ơn bác sĩ Thư!"
"Cô à, cô không cần khách sáo, cháu và Triệu Dương là bạn bè lâu năm mà".
Thư Tình cười, nhìn Triệu Dương hỏi: "Chúng ta... quen nhau cũng phải năm, sáu năm nhỉ?"
Triệu Dương ngốc nghếch gật đầu.
Cô ta bày ra bộ mặt trách móc: "Cô, chẳng nhẽ Triệu Dương không nói về cháu với cô sao? Cháu cũng từng nhắc về anh ấy với mẹ cháu rồi đấy!"
Đến nước này, bà Triệu đã hoàn toàn xác nhận được thân phận của Thư Tình.
Bà có biết Thư Tình, trong dịp Tết Nguyên Đán, Triệu Dương cũng định đưa cô ta về nhà ra mắt, nhưng bị hoãn lại.
Không ngờ, hôm nay cô gái này mò đến tận cửa, rõ ràng còn muốn khiêu chiến với Tô Linh.
Bà Triệu không biết chuyện gì xảy ra giữa con trai mình và Thư Tình, nhưng bà đã thừa nhận thân phận của Tô Linh, nên chắc chắn sẽ không quá thân mật với Thư Tình, chỉ đối đãi lịch sự như người bề trên với người bề dưới.
Thái độ khi nói chuyện với Tô Linh vừa nãy tự nhiên hơn hẳn.
Thư Tình vờ như không thấy, tay cầm điện thoại đi đến chỗ bà Triệu, rồi kiên nhẫn giới thiệu.
Triệu Dương đang ủ rũ, tự nhiên bị ai đạp cho một cước vào bắp chân.
Anh quay đầu nhìn lại thì bắt gặp ánh mắt của anh cả.
Anh cả hạ thấp giọng mắng: "Ngẩn ra đó làm gì, mau đưa Tô Linh đi vòng vòng đi!"
Triệu Dương bừng tình, tiến lên một bước nói: "À à, hay là, chúng ta ra ngoài đi?"
Tô Linh thẳng thắn trả lời: "Không! Cô ta đến thì sao tôi phải đi? Chẳng lẽ anh cũng cho rằng tôi là khách, cô ta là chủ nhà?"
Triệu Dương vội lắc đầu: "Đâu có, đâu có!"
Tô Linh lạnh lùng nhìn: "Vậy thì anh trật tự cho tôi, chỗ này không đến lượt anh nói!"
Thật ra cô tức sắp chết, vì cô phải chuẩn bị rất kĩ cho lần gặp mặt này, ai ngờ lại bị Thư Tình đè bẹp.
Bình thường, còn lâu cô mới buông tha cho.
Nhưng vừa nãy bà Triệu đã rất tức giận với gia đình chú Hai, nên sao giờ cô có thể khiến bà bận tâm chuyện của con trai bà chứ?
Nếu cãi nhau ồn ào, dù cô có thắng, thế bà Triệu thì sao?
Cô rất thích bà Triệu, nên không muốn làm bà phiền lòng, cố gắng nuốt trôi cục tức của mình xuống.
Ai ngờ càng nghĩ càng giận, cô chuyển cục tức sang người Triệu Dương.
Triệu Dương thấy rõ sự lạnh lùng xa cách trong lời nói của cô, chẳng lẽ quan hệ giữa hai người họ lại trở về lúc trước, mọi thứ đều phó mặc cho dòng nước trôi?