Chương 134: Quen tay làm nhanh
Nụ hôn của Vương Như Nguyệt chỉ nhẹ lướt qua, không đợi Triệu Dương phản ứng lại, cô đã tách ra.
Nhưng trong mắt người khác, đó là sự vương vấn tình ý triền miên.
Từ Tam đứng hình, sau đó hùa với hai cô gái: “Hôn nữa đi, thêm phát nữa!”
Triệu Dương ngây người, không hiểu Vương Như Nguyệt bị làm sao mà đột nhiên “tấn công” anh!
Anh đỏ mặt tía tai, một là thẹn thùng, hai là hương nước hoa còn lưu lại khiến tâm trí anh rạo rực, mãi không ổn định được tinh thần.
Vương Như Nguyệt chẳng thèm để ý, cười nói: “Cậu em ngốc, yên tâm đi, sau này chị sẽ không dễ dàng tin tưởng đàn ông nữa, nếu thực sự muốn tìm một người, chị sẽ gạ em đầu tiên, thế nào?”
Triệu Dương không dám tiếp lời, vội uống một hớp bia lạnh để hạ nhiệt.
Không nhận được câu trả lời, Vương Như Nguyệt hơi thất vọng, nhưng rồi cũng ngại không nói gì nữa.
Cô có tình cảm với Triệu Dương là sự thật, nhưng cũng không muốn phá hoại gia đình người ta, có thể duy trì mối quan hệ như thế này cô đã mãn nguyện rồi.
Hơn nữa bây giờ tình hình của cô hết sức khó khăn, cũng không có thời gian để nghĩ mấy chuyện linh tinh, có một tri kỷ như Triệu Dương bên cạnh là đủ rồi.
Còn mong ước xa vời hơn sẽ chỉ khiến hai người xa cách hơn thôi.
Nghĩ đến đây, cô cũng không trêu chọc Triệu Dương nữa, nhẹ nhàng nói: “Nói việc chính đi, vừa rồi chị nói có tin vui muốn thông báo cho em, chuyện này có liên quan đến em đấy!”
Triệu Dương rất ngạc nhiên: “Có liên quan đến em?”
Anh cảm thấy dạo này bản thân mình quá mức xui xẻo, sao có tin gì vui được chứ?
Vương Như Nguyệt không vòng vo nữa: “Em có hứng thú với công việc bảo vệ ở chỗ này không? Dù gì em cũng làm trong ngành này, chị muốn giới thiệu em đến đây làm”.
Đúng là Triệu Dương rất có hứng thú với nó, vừa nãy anh còn buồn phiền vì tiền, cho dù Vương Như Nguyệt không nhắc tới chuyện này, anh cũng chuẩn bị tìm việc ở chỗ khác.
Kết quả lại trùng hợp với đề xuất của Vương Như Nguyệt.
Chỉ là anh đang làm việc ở bên Đế Uyển, bên Huy Hoàng có thể nhận anh sao? Anh không lo lương ít hơn, chỉ lo không làm nổi.
Còn nữa, làm bảo vệ ở Huy Hoàng khó tránh khỏi phải tiếp xúc với đủ hạng người, anh lo mình không xoay sở được.
Vương Như Nguyệt thấy được nỗi băn khoăn của anh, cười nói: “Không phức tạp như em nghĩ đâu, chỉ là đến cho đủ số lượng, một ngày làm việc bốn tiếng, từ tám giờ đến mười hai giờ, còn lương thì là…mười nghìn tệ, em thấy thế nào?”
Triệu Dương nghe xong, ngụm bia vừa hớp nghẹn trong cổ họng, ho sặc sụa.
Vương Như Nguyệt vội lấy khăn giấy đưa cho anh: “Sao thế? Chê ít à? Vậy mười lăm nghìn tệ thì sao?”
Triệu Dương lau miệng: “Đợi đã chị Như Nguyệt, chị nói thật hay là đang đùa em vậy?”
Vương Như Nguyệt thấy bộ dạng của anh mà buồn cười: “Cái gì thật hay giả? Em thấy chị giống như đang uống say à?”
Triệu Dương vẫn chưa tin: “Một ngày làm việc bốn tiếng mà lương tận mười nghìn tệ á?”
Giờ Vương Như Nguyệt hiểu rồi, thì ra là cậu ấy đang lo cái này.
Cô cũng một ngụm rượu vang, nhướn mày nói: “Bình thường lương bảo vệ không cao như vậy đâu, nhưng em thì khác, chị giới thiệu em làm phó đội trưởng, quen tay thì làm nhanh đúng không?”
Triệu Dương cười gượng, đúng là việc quen thì dễ làm!
Anh làm phó đội trưởng đội bảo vệ ở khu biệt thự Đế Uyển, không ngờ Vương Như Nguyệt cũng giới thiệu vị trí tương tự cho anh, chẳng lẽ anh có duyên với chữ “Phó” sao?
Ở Đế Uyển có tiếng nhưng không có quyền, lại còn chỉ là một người đại diện, cũng chẳng khác gì đi đày là bao.
Nhưng ở Huy Hoàng lại khác, người ta sẽ mở cửa làm ăn, có thể để anh rảnh rỗi sao? Nếu thật sự trở nên bận rộn, anh không hiểu bất cứ điều gì, người ta có yên tâm được không?
Làm tốt thì thôi, nếu làm không tốt thì chẳng phải là khiến Vương Như Nguyệt mất mặt sao?
Triệu Dương nghĩ đến đây bỗng cảm thấy áp lực lớn như núi, vội từ chối: “Chị Như Nguyệt, em xin nhận lòng tốt của chị, chỉ là em chưa từng làm bảo vệ cho quán karaoke, thật sự lo lắng sẽ làm chị mất mặt. Thế này đi, chị cho em làm part time bình thường là được rồi, lương ít cũng không sao”.
Vương Như Nguyệt lại không đồng ý: “Thế không được, chị biết năng lực của em, nếu không phải vì em chưa từng tiếp xúc thì chức đội trưởng chị cũng thấy thiệt cho em! Với lại, em là người anh em của Vương Như Nguyệt chị đây, làm phó đội trưởng thì có gì khó? Chuyện này chị nói một câu là được!”.
Nguyên tắc ngành bảo vệ về cơ bản là giống nhau, nếu Vương Như Nguyệt tin tưởng anh, anh cũng không do dự: “Được rồi, nếu chị đã tin tưởng em, vậy thì em sẽ nhận công việc này, chị yên tâm, em đảm bảo sẽ không làm chị mất mặt!”
Vương Như Nguyệt vui vẻ nói: “Thế này mới giống đàn ông chứ, sau này em đừng rề rà với chị, chị không quen!”
Triệu Dương nâng ly rượu lên: “Chị Như Nguyệt, nào, em kính chị một ly!”
Vương Như Nguyệt nâng ly uống cùng lúc với anh.
Triệu Dương lau miệng nói: “Chị Như Nguyệt, hay chị giúp em tiến cử đi, dù gì sau này cũng kiếm cơm ở Huy Hoàng, để em kính rượu với ông chủ nơi này đi”.
Nói đến đây, anh càng thêm khẳng định mối quan hệ của Vương Như Nguyệt với ông chủ quán này không bình thường.
Không những tiêu xài miễn phí, mà còn có thể cài cắm một phó đội trưởng vào trong, cho dù không phải quan hệ nam nữ thì cũng trên trên mức bình thường.
Vương Như Nguyệt cười khờ: “Kính rượu? Không phải vừa nãy kính rượu rồi sao?”
Triệu Dương càng nghe càng loạn: “Kính rượu rồi á? Từ lúc nào…”
Dừng một chút anh mới tỉnh táo lại, sau đó kinh ngạc nhìn Vương Như Nguyệt: “Chị Như Nguyệt, ý của chị là…”
Cuối cùng Triệu Dương cũng đã hiểu, thì ra Vương Như Nguyệt chính là bà chủ của Huy Hoàng?
Đây là chuyện từ khi nào vậy?
Vương Như Nguyệt nhìn ra anh đang nghi ngờ, từ từ giải thích, nói quán karaoke này là do chồng cũ của cô mở ra.
Giờ Triệu Dương mới hiểu chuyện gì xảy ra, tuy cô đã ly hôn với tên họ Hàn kia và phân chia tài sản, nhưng người ngoài không công nhận, Sau khi hắn vào tù, bọn đòi nợ đã chặn cửa của cô.
Vương Như Nguyệt không còn cách nào khác đành phải lấy tiền của mình ra trả nợ thay chồng cũ, sau đó tiếp quản quán karaoke này.
Mặc dù nhìn chung lỗ vốn một ít, nhưng cũng coi như đặt dấu chấm hết với hắn đi.
Còn tên họ Hàn đó bị tình nhân cuỗm hết tiền rồi bỏ chạy, gia sản duy nhất lại đang gánh nợ, bây giờ trên người không còn một đồng nào, cho dù sau này ra tù cũng không trở mình được, coi như gieo gió gặt bão.
Chẳng trách Vương Như Nguyệt ngày càng chán ghét tên họ Hàn này, buộc hắn phải ly hôn.
Chỉ là không ngờ, mới qua nửa tháng cô đã trở thành bà chủ của nơi này.
Triệu Dương im lặng một lúc lâu, Vương Như Nguyệt cười hỏi: “Sao vậy? Bây giờ mới hiểu à?”
“Chị Như Nguyệt, cảm ơn chị!”
Triệu Dương nghiêm túc cảm ơn, anh không quen công việc ở quán karaoke một chút nào, Vương Như Nguyệt cho anh làm phó đội trưởng chắc là vì chuyện lần trước.
Nhưng lần trước hai người hợp tác trên cơ sở lợi ích, anh đã nhận được lợi ích đáng có, cho nên tình nghĩa ngày hôm nay Vương Như Nguyệt phải tính riêng.
Còn về việc báo đáp thế nào, Triệu Dương vẫn chưa nghĩ ra, tóm lại nếu Vương Như Nguyệt gặp rắc rối, anh bán chút sức mình cũng không sao.
Ngoài cái này ra, anh cũng không thể cho thứ gì khác, tin rằng Vương Như Nguyệt cũng hiểu điều này để không đưa ra yêu cầu quá đáng.