Triệu Dương sững sờ một lúc, sau đó mới định thần lại: “Dì Mai, sao dì quay lại đây?”
Dì Mai cũng phát hiện thái độ vừa nãy hơi thân mật quá, vội vàng thanh minh: “Cậu đừng hiểu nhầm, là Tiểu Linh đến tìm tôi và nói rằng, chỉ cần có thể giúp cậu bình an rời khỏi nơi này thì nó sẽ vạch rõ giới hạn với cậu!”
Yết hầu của Triệu Dương chuyển động, trong miệng hơi chua xót, anh biết rõ với thái độ ghét bỏ của dì Mai với mình, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đến giúp anh.
Xem ra thật sự là Tô Linh đã trao đổi điều kiện với bà ta, chỉ cần hôm nay bà ta có thể giúp anh bình an rời khỏi đây thì Tô Linh sẽ hoàn toàn vạch rõ ranh giới với anh.
Mặc dù không khác so với suy đoán ban đầu là mấy nhưng khi nghe được lời này từ chính miệng dì Mai nói ra, trong lòng anh vẫn cảm thấy buồn phiền, thậm chí sự tức giận ban đầu cũng đã tiêu tan đi không ít.
Anh vì đòi lại công bằng cho Tô Linh mà không ngại đắc tội với Vương Hằng Thăng, người ta thì hay rồi, hận không thể lập tức đường ai nấy đi với anh.
Mặc dù anh biết Tô Linh có ý tốt nhưng Triệu Dương không hề cảm kích, lẽ nào trong mắt của Tô Linh, anh chỉ là một phế vật vô dụng luôn thất bại, vào thời khắc quan trọng thậm chí còn cần người phụ nữ như cô hạ mình mới có thể sống được hay sao?
Mẹ kiếp!
Vẻ mặt của Triệu Dương không vui, anh cũng không thèm để ý đến sắc mặt của dì Mai.
Dì Mai không nói gì, bầu không khí giữa hai người cũng gần như trở lại bình thường.
Lúc này Từ Tam ở bên cạnh chọc vào hông anh một cái: “Anh Dương, mẹ vợ của anh thật hung dữ!”
Triệu Dương gượng cười một tiếng, trải qua chuyện tối ngày hôm nay, e rằng quan hệ giữa anh và Tô Linh không thể che giấu được nữa, anh cũng không tiếp tục giải thích điều gì.
Bên phía anh nói chuyện một hồi lâu, cảnh sát cũng đang tiến hành đàm phán với Vương Hằng Thăng để hòa giải.
Thái độ của dì Mai rất rõ ràng, bà ta sẽ bồi thường mọi tổn thất chỉ cần De-Royale không truy cứu trách nhiệm của Triệu Dương là được.
Từ đầu đến cuối Triệu Dương không hề tỏ thái độ gì, anh đã quen rồi, bởi vì chuyện tối ngày hôm nay không có ai để ý tới cảm nhận của một nhân vật nhỏ bé như anh, hay nói cách khác là không để ý đến ý kiến của anh.
Vương Hằng Thăng không để ý, dì Mai không để ý, thậm chí cả Tô Linh cũng chẳng buồn quan tâm, ngoài việc bị động chấp nhận ra thì anh không còn lựa chọn nào khác.
Vào lúc tất cả mọi chuyện sắp ổn thỏa, giọng nói của Vương Hằng Thăng truyền tới: “Giữ bí mật sao? Được thôi, tôi không có vấn đề gì, năm triệu tệ, hôm nay cậu ta phải bồi thường năm triệu tiền tổn thất cho tôi!”
Viên cảnh sát dẫn đầu nhíu mày, tổn thất chắc chắn có nhưng năm triệu tệ thật sự quá khoa trương.
Sắc mặt của dì Mai cũng rất khó coi, mặc dù bà ta đồng ý dùng tiền để giải quyết chuyện giúp Triệu Dương nhưng tiền nhà họ Tô không phải tự dưng mà có, đặc biệt là trước mắt đang là thời điểm nguy cấp, mỗi một đồng đều phải sử dụng vào chỗ cần thiết.
Bỏ ra một triệu giải quyết chuyện này đã là giới hạn lớn nhất của bà ta rồi, mà như thế vẫn còn phải lựa lời để giải thích với chủ tịch.
Vậy mà giờ ông ta đòi tận năm triệu tệ!
Không cần suy nghĩ nữa, bà ta không thể lấy ra được số tiền này.
Nghe thấy vậy, chỉ có biểu cảm của Triệu Dương là không có bất kỳ sự thay đổi nào, anh đã sớm đoán được suy nghĩ của Vương Hằng Thăng, sao ông ta có thể cho qua dễ dàng như vậy được chứ!
Cảnh sát vẫn đang khuyên bảo gì đó nhưng Vương Hằng Thăng không thèm nghe: “Anh cảnh sát không cần nói gì nữa, nếu muốn làm hòa thì nhất định phải làm theo yêu cầu của tôi, còn không thì chuyện này chưa xong đâu, cho dù có khuynh gia bại sản thì tôi cũng sẽ kiện ra tòa, nhất định sẽ khiến cho cậu ta phải ngồi tù”.
Triệu Dương tiếp tục hút thuốc lá, như thể giọng điệu cay độc của Vương Hằng Thăng không phải đang nói về mình.
Viên cảnh sát cũng nhíu mày, chuyện này khó giải quyết rồi đây, năm triệu tệ không phải con số nhỏ, anh ta cũng không có cách nào làm chủ cho nhà họ Tô được.
Dì Mai hít sâu một hơi, tiến lên trước nói: “Giám đốc Vương, mặc dù người này không hề có quan hệ gì với nhà họ Tô chúng tôi nhưng dù nói thế nào thì chuyện này cũng là vì nhà họ Tô mà ra, vì vậy tôi đồng ý thay cậu ta bồi thường”.
Bà ta ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “Nhưng bồi thường cũng không thể do ông tùy tiện ra giá được, năm triệu tệ này có phải hơi cao rồi không?”
Ý của dì Mai rất rõ ràng, bà ta đồng ý lấy tiền ra để giải quyết chuyện này nhưng ông cũng đừng được voi đòi tiên.
Vương Hằng Thăng cười nói: “Không sai, tổn thất lần này của câu lạc bộ De-Royale không nhiều đến mức đó, mấy trăm nghìn tệ là có thể giải quyết được nhưng bà có từng nghĩ rằng, chuyện này nếu như truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng thế nào đến câu lạc bộ của chúng tôi hay không?”
Sắc mặt dì Mai hơi khó coi, tên Vương Hằng Thăng này thật sự là vì hình tượng và danh tiếng sao? Rõ ràng là ông ta đang cố ý chơi xấu!
“Loại ảnh hưởng này là vô hình, tôi vẫn còn nể giao tình giữa chúng ta nên mới đưa ra con số năm triệu tệ này, nếu không thì không có mười triệu đừng hòng ra khỏi cửa”.
Dì Mai khinh thường, giao tình sao?
Sao bà ta có giao tình với nhân vật thấp kém này chứ.
Bà ta cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn trong lòng và thay đổi giọng điệu thương lượng: “Năm triệu tệ thì không thể, một triệu tệ là thành ý lớn nhất của tôi, bao gồm cả tổn thất trang trí và tổn thất danh tiếng”.
Vương Hằng Thăng cười khẩy, lại liếc xéo Triệu Dương: “Nếu đã như vậy thì thôi vậy, chuyện này chắc chắn tôi sẽ truy cứu đến cùng, tên họ Triệu kia, cậu chờ mà ngồi tù đi!”
Sắc mặt của viên cảnh sát hơi khó coi, hôm nay anh ta đứng về phía dì Mai, bất kể là về công về tư thì yêu cầu năm triệu này thật sự hơi quá đáng.
“Giám đốc Vương, tôi khuyên ông nên suy nghĩ chuyện này cẩn thận!”
Vương Hằng Thăng không chút sợ hãi hỏi lại: “Anh cảnh sát đang uy hiếp tôi sao?”
“Tôi chỉ nói một câu công bằng mà thôi, dù sao chuyện tối nay vẫn chưa điều tra rõ ràng, câu lạc bộ của các ông cũng không thể không có trách nhiệm, vì vậy mọi người nhượng bộ một chút thì thế nào?”
Vương Hằng Thăng không đồng ý: “Những người anh em bị thương kia của tôi cứ như vậy mà cho qua ư?”
Dì Mai nhắc nhở một câu: “Giám đốc Vương, mọi người đều hiểu rõ khởi nguồn của chuyện này là như nào, nhưng vì muốn giải quyết êm đẹp tôi bằng lòng không truy cứu nữa mà bồi thường thêm một triệu, đây là thái độ cuối cùng của tôi!”
Vương Hằng Thăng hỏi lại một cách gay gắt: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Cảnh sát nói thêm một câu: “Giám đốc Vương, tôi vẫn khuyên ông nên suy nghĩ kĩ càng rồi trả lời!”
Vương Hằng Thăng nhún vai: “Được thôi, vậy để tôi gọi cuộc điện thoại, dù sao câu lạc bộ này cũng không phải tài sản của một mình tôi, tôi phải thương lượng với các cổ đông khác”.
Nói xong, ông ta lấy điện thoại ra và đi vào phòng bên cạnh.
Cùng với sự thỏa hiệp của Vương Hằng Thăng, thế cục cuối cùng cũng đã trở nên xán lạn hơn, cũng coi như không còn tiến triển theo chiều hướng xấu nữa.
Dì Mai thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn cảnh sát Từ đã giúp đỡ hòa giải, lần trước tôi còn nói với Cục trưởng Mã sẽ tài trợ quỹ vụ án cho cục cảnh sát của chúng ta, anh yên tâm đi, sau khi xong chuyện này tôi sẽ lập tức thực hiện!”
“Ôi, giám đốc Ngô khách sáo rồi, đây là việc chúng tôi nên làm”.
Từ Tam và Tiểu Ngũ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là Từ Tam, cậu ta nháy mắt nói: “Anh Dương, mẹ vợ của anh nói chuyện thật có uy lực! Em từng nghe nói tên Vương Hằng Thăng này rất có tiếng nói ở Thiên Châu, hôm nay chúng ta làm lớn chuyện như vậy mà dùng hai triệu tệ là có thể giải quyết, giỏi thật!”
Triệu Dương hít vào một hơi không đáp lại lời Từ Tam, nghĩ tới anh và Tô Linh sắp đường ai nấy đi, anh làm gì còn mẹ vợ gì nữa?
Về chuyện này anh lại có suy nghĩ khác.
Không dễ gì mới nắm được cơ hội tốt như vậy, đối phương sẽ bỏ qua thật sao?
Anh hơi nghi ngờ.