Ngày hôm sau khi du xuân trở về, mọi người còn chưa ổn định lại tinh thần đã bị thầy Diệp đánh đòn phủ đầu bằng một bài tập ngoài giờ, lấy chủ đề là chuyến du xuân, viết một bài làm văn.
Mộng Ca gãi đầu, mở giấy làm văn ra, nhấc bút lên viết xuống câu đầu tiên, “Ngày du xuân hôm nay, có hơi nóng, dù sao cũng là mùa hè rồi, cho nên tôi mang theo ba chai nước suối.”
Đúng lúc Dương Vũ Sàn đi qua, liếc mắt qua phần mở đầu bài làm văn của Mộng Ca, ngạc nhiên, “Dựa vào cách dùng từ đặt câu trình độ ŧıểυ học của cậu, làm thế nào mà có thể qua được môn văn vậy?”
Mộng Ca nghiêm túc suy nghĩ, “Có lẽ là, toàn bộ đều dựa vào thầy cô chấm thi trong lòng ôm chân thiện mỹ, hạ thủ lưu tình?”
Dương Vũ Sàn không còn lời nào để nói, lướt qua Mộng Ca đi tới bàn cuối cùng của phòng.
Giấy viết văn trước mặt Sở Dụ chưa viết một từ nào, đôi mắt đang vô thần lẩm bẩm đọc câu, “Chúng tôi đi leo núi, trên núi có một đa͙σ quán, bên cạnh đa͙σ quán có giếng nước và cây bạch quả, sau núi có một khe nước nhỏ, a, hôm nay thật vui!”
Sở Dụ đọc xong hỏi Lục Thời, “Em viết vậy nộp lên, liệu thầy Diệp có cảm thấy hoài nghi nhân sinh hay không?”
“Không đâu, ông ấy sẽ bảo em viết lại.”
Lục Thời đưa một bản nháp tới trước mặt Sở Dụ, “Dàn bài chi tiết, chép bản này.”
Dương Vũ Sàn đứng bên cạnh một lát vội vàng hắng giọng, lên tiếng, “Ha..halu?”
Lúc này Sở Dụ mới chú ý tới Dương Vũ Sàn, “Tìm tớ hả? Có việc gì thế?”
“Hạng mục lần trước mà tớ thảo luận với cậu ấy, tớ vừa nhận được thông tin nói rằng có người đã giành đầu tư trước tớ một bước, sau đó thiệt hại nặng nề. Trước mắt nhìn thấy sau này còn suy sụp nhiều hơn thế nữa.”
Dương Vũ Sàn cực kỳ vui mừng, “May là lúc ấy cậu cản tớ, nếu không bây giờ người bị lỗ tiền có lẽ là tớ rồi.”
Sở Dụ không tranh công, “Tớ đã nói nhưng cậu phải chịu nghe thì mới được, có đúng không.”
Cậu nhớ ra, “Đúng rồi, không phải cậu nói, gần đây cậu không tìm được hạng mục nào tốt để luyện tay phải không, thật ra tớ tìm được một cái, lát nữa tớ gửi mail cho cậu, cậu xem thử xem.”
Dương Vũ Sàn không hỏi nhiều, chỉ trả lời ngắn gọn, “Được, xem xong tớ sẽ trả lời cậu.”
Dương Vũ Sàn đi rồi, Sở Dụ dựa vào gần Lục Thời nói chuyện, thì thì thầm thầm, “Xong rồi, nếu còn tiếp tục thế này, em cảm thấy em sẽ trở thành một thiên tài đầu tư tung hoành thương giới, rõ ràng em mới chỉ có mười tám tuổi!”
Trong mắt Lục Thời nổi lên ý cười nhàn nhạt, vươn tay xoa nắn vành tai trắng đầy đặn của Sở Dụ, “Thiên tài đầu tư, bây giờ em phải viết văn xong trước đã.”
Sở Dụ lập tức xụ mặt, nhìn giấy viết văn phát sầu, “Ôi trời đất, thiên tài đầu tư sắp bị bài tập bóp chết!”
Càng tới gần lớp mười hai, không khí căng thẳng càng nhanh chóng lan tràn.
Ví dụ, vành mắt đen của Phương Tử Kỳ lại thâm thêm mấy phần, làm cho Sở Dụ rất muốn hỏi cậu ta, mỗi ngày cậu ta phải thức khuya tới mấy giờ. Lại rất lo lắng một ngày nào đó lớp phó học tập không chống đỡ nổi nữa, ngất ra phòng học thì phải làm sao.
Lại ví dụ như số lần mà Mộng Ca dành ra để chơi bóng rổ giảm xuống nhanh chóng, khi hẹn hò với bạn gái, trong năm lần thì có tới bốn lần đều là dạy kèm giảng đề.
Mộng Ca còn thở dài, “Học thêm cùng với bạn gái quả thực quá khủng bố, giảng tới ba lần mà cậu còn không biết, bạn gái sẽ khóc, lực sát thương của giọt nước mắt ấy cực kỳ lớn!”
Sở Dụ tiếp lời, “Tôi không giống vậy, tôi học thêm cùng với Lục Thời, một dạng đề mà giảng ba lần không hiểu, Lục Thời sẽ dỗ dành tôi.”
Mộng Ca nghi ngờ sâu sắc, “Tại sao lại dỗ cậu?”
Sở Dụ: “Sợ tôi sẽ khóc!”
Mộng Ca âm thầm nói trong lòng, bản thân mình khó khăn lắm mới muốn show ân ái một lần, tại sao lại giống như bị người ta show ngược lại vậy?
Lần du xuân duy nhất như thông gió, khi để cho người ta đối diện với từng xấp, từng chồng bài thi, luôn nghi ngờ đoạn ký ức ấy là thật hay là giả.
Tiết tự học buổi tối, Sở Dụ lục lọi lựa chọn trong chồng đề thi, không nhịn được lẩm bẩm, “Không biết thầy cô tìm ở đâu ra nhiều đề thi thế này?” Cậu lại hỏi Lục Thời, “Anh đưa ra ý kiến thử xem, tuần này em nên mang đề thi môn nào về?”
“Toán với vật lý.”
“Được, nghe anh cả, hai ngày cuối tuần này, trẫm sẽ sủng hạnh toán và vật lý!”
Nhanh chóng bỏ đề thi vào, Sở Dụ lại thuận tay nhét thêm một quyển sổ tay thơ cổ nhất định phải thuộc vào trong cặp sách, “Đi, đi thôi, cuối cùng lại đợi tới cuối tuần rồi, ngày mai em muốn ngủ tới chín giờ! Không, mười giờ!”
Cậu đi hai bước, lại quay lại vai kề vai với Lục Thời, ánh mắt chứa sự chờ mong, “Ở cùng em?”
“Ừ, cùng em ngủ nướng.”
Mi mắt Sở Dụ cười lên, “piu” một tiếng, “Phát cho anh một thẻ bạn trai tốt!”
Hai người bước cùng nhau xuống tầng. Sở Dụ nhớ tới lời thầy Diệp nói ngày hôm nay, “Nghỉ hè mà cũng phải học thêm, vậy tính ra thì không được nghỉ mấy ngày!”
“Đúng, đúng, đúng!” Mộng Ca đột nhiên xuất hiện ở đằng sau, “Chúng ta đã bị cướp đoạt quyền lợi nghỉ hè! Tức giận! Phẫn nộ!”
Quai cặp bị hỏng rồi, Mộng Ca xách bằng một tay, lại nhớ ra, “Đúng rồi, giáo hoa, cậu định ra nước ngoài hay là học trường trong nước?”
Sở Dụ đã thảo luận qua vấn đề này với Lục Thời, “Có lẽ là học đại học ở trong nước, nếu như mà muốn ra nước ngoài thì trình đơn sau, dù sao cũng có thể đi được.”
Mộng Ca gật đầu, “Mẹ tôi dự định cho tôi ra nước ngoài học, có lẽ Lý Hoa cũng sẽ đi, nhưng mà quốc gia mà bọn tôi tới không giống nhau, cách nhau cả nửa địa cầu.”
Có lẽ còn chưa tới lúc, nói tới chuyện ra nước ngoài, du học, chưa có cảm giác chân thực.
Mộng Ca ngại ngùng gãi gãi gáy, “Đương nhiên là chúng tôi đi cùng với nhau rồi, chúng tôi xin vào cùng một trường. Mẹ tôi còn nói, bảo tôi phải không chịu thua kém một chút, đừng để bạn gái tôi thi đỗ rồi nhưng tôi lại không thi đỗ.”
Cậu ta lại tò mò, “Đúng rồi, giáo hoa, vậy cậu dự định thi trường đại học nào? Có mục tiêu không?”
Vấn đề này, Sở Dụ trả lời không hề do dự, “Đương nhiên là thi vào trường đại học nào có Lục Thời rồi.”
Mộng Ca không cảm thấy có gì đó không đúng, “Quả nhiên, quả nhiên, cậu mà nghiêm túc lên thì siêu dọa người! Giáo hoa, thành tích của cậu tăng quá nhanh. Chưa biết chừng có thể thi vào chung một trường với Lục Thần.”
Cậu ta vỗ lên vai Sở Dụ, “Tôi rất tin tưởng vào cậu!”
Sở Dụ hất cằm, không cảm thấy có khả năng mình sẽ không thi đỗ, “Đương nhiên rồi!”
Sở Dụ lại nhớ ra, “Sau này đợi khi cậu ra nước ngoài rồi, tôi sẽ gửi nguyên liệu nấu lẩu qua Thái Bình Dương cho cậu!”
Mộng Ca bị cảm động, “Đúng là anh em!”
Đi ra tới cổng trường, liếc mắt nhìn thấy đủ loại xe cá nhân dừng bên đường. Thoáng nhìn thấy một chiếc xe có hơi quen mắt, Sở Dụ đang muốn nhìn thêm mấy lần, đột nhiên nhớ ra, “Ai, thôi chết, quyển truyện tranh lần trước em chưa đọc xong, hình như em vẫn để ở ký túc xá chưa lấy!”
Cậu đứng tại chỗ, rối rắm có nên quay lại lấy hay không, Lục Thời đã xoay người chuyển hướng đi vào trong trường.
Sở Dụ đi theo, “Về ký túc xá hả?”
“Ừ.”
Cánh tay Lục Thời vừa tùy ý vừa tự nhiên khoác lên vai Sở Dụ, kéo người về bên cạnh mình, “Nếu không có người đêm lại nói mơ, lảm nhảm rằng còn chưa đọc đoạn kết.”
Sở Dụ kinh ngạc, “Thật hay giả thế? Anh nghe em nói mơ chuyện này hả?”
“Ừ, từng nghe.”
“Thật sao?” Sở Dụ nổi cơn tò mò, “Còn nữa, trừ việc truyện tranh, em còn nói mơ gì nữa không?”
“Còn gọi tên của anh.”
Trên con đường nhỏ mà ánh đèn đường chẳng hề chú ý tới, Lục Thời rũ mi, thấp giọng nhắc lại với Sở Dụ, “Trong giấc mơ, em còn gọi từng tiếng, từng tiếng tên anh.”
Cầm lấy truyện tranh, hai người đi ra khỏi toà ký túc xá, trong khoảng thời gian quay lại lên xuống này, người trong trường học đã đi gần hết rồi.
Sở Dụ đưa truyện cho Lục Thời, để anh giúp cậu nhét vào trong cặp. Khi kéo khoá cẩn thận lại, dưới ánh đèn đường, cậu nhìn đuôi mắt hẹp dài, cùng với đường cong khuôn mặt tinh xảo của Lục Thời, trái tim hơi ngứa ngáy.
Tới góc tối, trước sau không có người, Sở Dụ lớn gan, vươn tay qua, túm lấy góc áo đồng phục Lục Thời, kéo kéo.
Cảm nhận được lực không mạnh, Lục Thời rũ mi, âm cuối hơi cong lên, “Hửm?”
Nhân khoảnh khắc này, Sở Dụ ngẩng đầu, nhanh chóng hôn lên khoé môi Lục Thời một cái.
Nụ hôn rất nhẹ, nhưng trong đêm đầu hạ này lại đặc biệt mê người.
Sở Dụ cười giảo hoạt, “Lục Thần, anh ngọt thật!”
Tay Lục Thời đút trong túi quần, đáy mắt bao phủ âm u, đang muốn nói chuyện lại có một giọng nữ truyền tới, “Sở Dụ.”
Sở Dụ giật mình nhảy dựng, ban đầu cậu cho rằng mình xuất hiện huyễn thính, đợi khi cậu nhìn về hướng âm thanh truyền tới, nhìn thấy Thi Nhã Lăng mặc một chiếc áo gió màu trắng cắt may, mang theo trợ lý đứng ở đằng xa.
Sở Dụ không nhúc nhích, mà nhìn Lục Thời trước, giọng nói ổn định, “Chỗ đó có ghế, anh ngồi đợi em trước, em sẽ nhanh chóng quay lại.”
Lục Thời cũng đã nhìn thấy Thi Nhã Lăng, anh dời tầm mắt, không nói nhiều, chỉ nói, “Ừ, được.”
Sở Dụ kéo kéo quai cặp, đi về chỗ Thi Nhã Lăng đang đứng.
Hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu chính là Thi Nhã Lăng tới trường vì việc gian lận kia. Ở trong phòng họp nhỏ của trường, Thi Nhã Lăng xoay người đi ra ngoài, giày cao gót giẫm lên trên nền đá, phát ra âm thanh “cạch” vang vọng.
Sở Dụ dừng trước mặt Thi Nhã Lăng.
Trợ ký Catherine đã biết điều mà lùi ra.
Sở Dụ đứng ở bên trên bãi cỏ bằng phẳng, dựa vào ánh sáng không mấy rõ của ngọn đèn, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Thị Nhã Lăng, cuối cùng cong môi, “Mẹ, lâu rồi không gặp.”
Cậu dừng lại một lát, lại nói, “Hình như mẹ gầy hơn một chút.”
Cậu tính toán trong lòng, rốt cuộc là đã bao lâu rồi bản thân cậu chưa nhìn thấy Thi Nhã Lăng. Nhưng tính tới tính lui, phát hiện căn bản tính không rõ ràng.
Chỉ biết rằng, đã rất lâu rồi chưa gặp.
Thi Nhã Lăng vẫn duy trì lạnh lùng bình tĩnh như bình thường, không nổi giận, cũng không trách mắng mà trần thuật nói, “Mẹ họp ở gần đây, Catherine nhắc nhở, hôm nay là thứ sáu.”
Chỉ có giọng nói lạnh lùng cứng nhắc của bà tiết lộ bà đang áp chế giận dữ.
Sở Dụ tự nhiên tiếp lời, “Cho nên mẹ quyết định tới đây đón con sao?”
Thi Nhã Lăng theo thói quen nâng cằm lên cao mười lăm độ, đứng rất thẳng, “Đúng. Mẹ không ngờ rằng sẽ nhìn thấy hình ảnh như vậy.”
Thi Nhã Lăng không hỏi người kia là ai, hai đứa có quan hệ gì, hai đứa đang làm gì. Trong lòng bà đã có đáp án xác định.
Sở Dụ cũng chưa từng nghĩ tới việc lừa gạt nói người đó là bạn bè, cùng lớp, ban nãy chỉ đùa giỡn thôi.
Ngược lại, Sở Dụ rất thản nhiên. Hay là nói, cậu đã sớm nghĩ tới cảnh tượng này vô số lần rồi.
Cậu bình thản ôn hoà nói, “Con xin lỗi, chưa cho mẹ chuẩn bị tâm lý trước đã đột nhiên để mẹ nhìn thấy hình ảnh như thế.”
Nói chuyện rất khách khí.
Thậm chí ngữ khí này tồn tại giữa mẹ và con trai, có vẻ quái dị.
Sở Dụ nghĩ, có lẽ là thái độ thế này, mới là thích hợp nhất nhỉ?
Dù sao, mẹ của cậu, phải cần trợ lý nhắc nhở mới nhớ ra trường của con trai ở gần đây, mà hôm nay là thứ sáu, hai ngày cuối tuần có thể về nhà.
Thi Nhã Lăng phát hiện ra thái độ của Sở Dụ, cau mày, “Không định giải thích sao?”
“Con không có gì để giải thích cả.”
Sở Dụ càng thản nhiên, “Giống như mẹ vừa mới nhìn thấy, con yêu rồi, có người mà mình thích, là con trai, cùng một giới tính với con. Con rất yêu anh ấy, không hề có ý định chia tay.”
Sở Dụ nói xong, cảm thấy rất nhẹ nhõm. Cậu nhìn thẳng vào tầm mắt Thi Nhã Lăng, không hề có bất cứ chột dạ hay né tránh.
Thậm chí ngay cả bản thân cậu đều ngạc nhiên, không ngờ rằng cậu lại có dũng khí như vậy.
Có lẽ là dũng khí này, một phần là từ cậu, một phần khác là tới từ Lục Thời.
Khi mặt Thi Nhã Lăng không có biểu tình gì, mặt mũi cũng tự mang theo vẻ ác liệt, bà quanh năm ngồi ở vị trí cao, khí thế mạnh mẽ, khi không nói lời nào, khó có người dám đối diện với ánh nhìn sắc bén của bà.
Lúc này, bà đang lựa chọn dùng thái độ thế nào để nói chuyện với Sở Dụ.
Nghe ra sự kiên định và cương ngạnh của Sở Dụ, giọng của bà có một chút dịu dàng, “Sở Dụ, con chưa từng nói với mẹ con đã có người mà mình thích rồi.”
Sở Dụ vô thức học theo Lục Thời, một tay đút trong túi quần. Ngữ khí của cậu không cứng không mềm, trả lời, “Mẹ, nửa năm nay, chúng ta chỉ gặp nhau hai lần.”
Cảnh tình cảm ấm áp được Thi Nhã Lăng xây dựng vội vàng giống như bong bóng nước, vừa chọc là vỡ.
Trong thời gian ngắn, hai người đều không có gì để nói cả.
Chỉ có gió đêm hạ, nhẹ nhàng thổi qua.
Thi Nhã Lăng cảm nhận được rất rõ ràng sự biến hoá của Sở Dụ.
Sở Dụ thế này, thậm chí còn khiến cho bà cảm thấy kỳ lạ.
Cơn tức giận nổi lên từ tận đáy lòng, khoé miệng Thi Nhã Lăng hơi mím lại, lạnh lùng trách mắng, “Bây giờ con mới chỉ mười bảy tuổi, cái gọi là yêu, là thích, căn bản không thể tính toán được! Khi mà cái gọi là tình yêu giữa hai đứa chịu đủ loại công kích, lúc đó, con sẽ phát hiện ra, thứ tình yêu ấy, cũng chỉ đến thế mà thôi. Sở Dụ, mẹ cho rằng con hiểu chuyện rồi, không ngờ rằng con vẫn xung động và mù quáng như vậy!”
Trong lời nói của bà, lộ ra sự thất vọng tràn trề.
Nếu như đổi thành trước đây, Sở Dụ sẽ bị sự thất vọng này biến thành mũi tên sắc bén làm tổn thương, cũng không hiểu làm thế nào để né tránh.
Thậm chí bởi vì quá mức quan tâm, mà không phân biệt đúng sai cố gắng sửa đổi, cố gắng trở thành dáng vẻ mà mẹ mình mong muốn.
Bởi vì muốn nhận được sự đồng ý.
Nhưng bây giờ, Sở Dụ lắc đầu, “Con không đồng ý với cách nói của mẹ.”
Nháy mắt, gió dường như ngừng thổi.
Thi Nhã Lăng trước giờ chưa từng cảm nhận được sự phản đối và ngỗ ngược thẳng thắn thế này trên người Sở Dụ.
Khoé môi bà cứng lại, “Không liên quan con có đồng ý hay không, mẹ là mẹ của con, mẹ có tư cách để dạy bảo con!”
“Mẹ, đầu tiên, con muốn sửa lại chính là, con đã thành niên rồi. Đương nhiên, mẹ quá bận, có lẽ không chú ý tới việc sinh nhật của con đã qua rồi, nhưng chính xác thì con đã thành niên. Tiếp theo,”
Sở Dụ dừng câu, tóc mái bị gió thổi động, làm lộ rõ các đường nét khuôn mặt cậu.
Thiếu niên trưởng thành rất nhanh, dưới ánh sáng ảm đạm, đã có thể nhìn được ra các đường nét khuôn mặt đều góc cạnh rõ rệt.
“Tiếp theo, mẹ không cảm thấy, quá muộn rồi sao.”
Không đợi Thi Nhã Lăng trả lời, Sở Dụ đã mở miệng nói trước, “Con có thể hiểu được mẹ. Mẹ chỉ bỏ tâm huyết cho những người hay sự việc đáng giá để mẹ đầu tư, lại vì quá bận rộn cho nên tinh thần và sức lực có hạn, cho nên, mẹ vạch ranh giới rõ ràng với tất cả sự vật.
Nói tới đây, Sở Dụ khẽ hít vào một hơi, mới tiếp tục nói, “Mẹ đã từng vô cùng độc đoán, xếp con vào trong danh sách “hàng thứ phẩm”, vứt bỏ con. Nhưng mà con họ Sở, là đứa con mà mẹ mang thai với bố con, cho nên mẹ cho con cuộc sống sung túc.”
Sở Dụ làm phép so sánh, “Đương nhiên, như đối xử với một con chim trong lồng, mẹ xây dựng cho con một chiếc lồng làm bằng vàng, bát bằng đá quý, đút cho con đồ ăn ngon. Yêu cầu của mẹ đối với con là, con nhất định phải ở trong lồng, không xảy ra chuyện, không gây sự, không để mẹ phải nhọc lòng, không chiếm dụng bất kỳ thời gian hay lực chú ý nào của mẹ. Con nói có đúng không?’
Thi Nhã Lăng không lên tiếng.
Sở Dụ khẽ cuời.
Khuôn mặt cậu tinh xảo xinh đẹp, từng đường nét khuôn mặt như đều từng được chủ sáng tạo vạn vật mài dũa tinh tế.
Bình thường, biểu tình của Sở Dụ phong phú, rất thích cười, khi cười lên, trong mắt như lóng lánh ánh sáng màu hổ phách.
Nhưng lần này, nụ cười lại không hề dính dáng đến ánh mắt, thậm chí, trong con ngươi nhạt màu còn lộ ra vài phần sắc bén.
“Cho nên con nói, bây giờ mẹ muốn dạy dỗ con, đã muộn rồi.”
Cuối cùng Thi Nhã Lăng cũng bị chọc giận, bà khống chế âm lượng, “Sở Dụ, mẹ là mẹ của con, là người giám hộ hợp pháp của con! Mẹ nói lần cuối cùng, rời khỏi cậu ta!
“Sau đó thì sao?”
Sở Dụ không phẫn nộ, mà lạnh lùng hỏi ngược lại, “Sau đó dần dần từng bước, tốn tiền vào học một trường đại học không hạ thấp thanh danh gia đình, tìm một người môn đăng hộ đối để kết hôn, sinh ra một đứa bé họ Sở, cả đời làm một “hàng thứ phẩm”, dựa vào ngọn núi lớn nhà họ Sở này. Sống đần độn dưới sự ràng buộc dạy dỗ của mẹ?”
Cậu đứng yên tại chỗ, sống lưng thẳng tắp, thân hình mảnh khảnh đặc trưng của thiếu niên.
Sở Dụ nói từng câu từng chữ rất rõ ràng.
“Mẹ, là mẹ không cần con trước, cũng là mẹ vứt bỏ con trước, cho nên, con cũng vứt bỏ mẹ.”
Giây phút này, Thi Nhã Lăng muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy, bất kỳ câu chữ nào đều uổng công vô ích.
Đáy lòng thoáng cái trở nên trống rỗng, dường như rất lâu về trước, hoặc là chính tại giờ phút này, bà đã mất đi thứ gì đó.
Nói ra toàn bộ những lời mà cậu đã trăn trở từ rất lâu, Sở Dụ nghĩ trong lòng, bản thân mình có lẽ được tính là đã trưởng thành rồi nhỉ?
Cậu có mục tiêu của bản thân, có việc mình muốn làm, còn có người mà bản thân muốn bảo vệ.
Cậu không muốn tiếp tục vì sự thừa nhận của một người nào đó mà mù quáng dốc toàn bộ sức lực nữa.
Cũng sẽ không vì bị một người nào đó vứt bỏ mà buông bỏ bản thân.
Cậu chính là cậu, là Sở Dụ.
“Mẹ, con đã mười tám tuổi rồi.”
Toàn thân Sở Dụ buông lỏng, ngữ khí cũng thoải mái hơn.
Cậu đeo cặp sách một bên vai, hai tay đút trong túi, thân hình thẳng tắp.
“Con đã sống thành bản thân mà mình mong muốn. Trước đây mẹ chưa từng quản con, sau này mẹ cũng không cần phải chú ý tới con nữa.”
Sở Dụ nói lại lời mà rất lâu về trước cậu muốn nói với Thi Nhã Lăng qua điện thoại nhưng lại chưa kịp nói xong.
“Mẹ chú ý sức khoẻ, công việc quá bận rộn, cũng phải nghỉ ngơi. Chúc mẹ ngủ ngon.”
Sở Dụ đeo cặp sách, xoay người đi về phía Lục Thời.
Lục Thời đứng bên cây cột đèn chờ cậu, bóng dáng được đèn đường phác họa ra một vòng sáng ấm áp.
Sở Dụ đứng bên cạnh Lục Thời, cười nói, “Đi thôi, anh Lục, chúng ta về nhà.”