Lúc này tư thế của Sở Phàm và Trầm Mộng Lâm có chút ám muội. Sở Phàm ở phía sau ôm lấy Trầm Mộng Lâm, hai tay Trầm Mộng Lâm cũng vòng ra phía sau ôm lấy cổ Sở Phàm. Hai người vẫn còn đang hôn nhau nồng nàn. Sở Phàm hút cặp môi anh đào mềm mại của Trầm Mộng Lâm, quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cô. Đôi mắt xinh đẹp của Trầm Mộng Lâm nhắm nghiền, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ thẹn thùng và hạnh phúc. Cô đã hoàn toàn ngây ngất trong nụ hôn nồng nàn và tình cảm của Sở Phàm. Giờ khắc này, cô cảm thấy cảm giác thật là ấm áp, thật là hạnh phúc. Cô mong muốn giây phút này có thể đứng lại vĩnh viễn.
- Ôiiii, Sở ca ca, sao mà anh lại lợi hại như vậy…Ôiiiii.
- Ôiiiii, rất thích động tác nhẹ nhàng thế này của Sở ca ca. Thật thoải mái, Ưhm.
- Sở ca ca sao bây giờ lại lâu được như thế này vậy? Em xem ở trên mạng biết được lần đầu tiên của nam nhân không phải là rất nhanh sao?
Trầm Mộng Lâm thở gấp hỏi.
- Bởi vì em quá đẹp. Cho nên anh vẫn mãi mãi duy trì được lực chiến đấu.
Sở Phàm ở bên tai Trầm Mộng Lâm thầm thì giải thích.
- Có phải không đó? Thế nhưng Sở ca ca như thế này em sợ em không chịu nổi đâu!
Trầm Mộng Lâm hờn dỗi nói.
- Có thể từ từ rèn luyện mà, phải không nào? Đóa Bách Hợp nhỏ nhắn xinh đẹpcủa anh.
Sở Phàm vẻ mặt cười xấu.
- Bại hoại… …
Trầm Mộng Lâm hờn dỗi nói.
. . ..
Giữa lúc hai người đang ở bên trong nhà bếp hưởng thụ thế giới riêng của họ, đột nhiên chuông cửa vang lên, hơn nữa còn réo lên liên tục.
Sở Phàm nao nao, ngừng động tác, vô cùng ngạc nhiên hỏi:
- ŧıểυ Lâm, em không phải nói là cha mẹ đã đi ra ngoài rồi sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Trầm Mộng Lâm cũng trở nên ngây ngẩn. Một đôi mắt to quyến rũ có chút hoảng loạn. Cô cũng kinh ngạc nói:
- Ba mẹ em rõ ràng đi ra ngoài rồi mà. Họ sẽ không, sẽ không hủy bỏ chuyến đi mà trở về chứ?
- Hả? Chuyện này, chuyện này chúng ta đây chẳng phải là sẽ bị bắt gặp sao?
Sở Phàm âm thanh kinh hãi nói.
- Nếu thế Sở ca ca trước tiên hãy vào trốn trong phòng của em đi. Ba mẹ thường không bao giờ đi vào phòng em cả.
Trầm Mộng Lâm nói xong vội vàng rời khỏi thân thể Sở Phàm. Ngay lúc thân thể hai người tách ra trong nháy mắt Trầm Mộng Lâm nhịn không được rên lên một tiếng. Lập tức thể xác và tinh thần có một loại cảm giác khó chịu và trống rỗng, hận không thể ngay lập tức nhét vào ngay như vậy.
Cô len lén đưa mắt nhìn cái rễ cây cứng rắn kia của Sở Phàm, nhịn không được quở trách một tiếng nói:
- Sở ca ca, mặc quần vào nhanh lên một chút đi, thật đáng ghét!
Cô nói xong vội nhặt chiếc áo sơ mi của mình lên mặc vào, mà lúc này Sở Phàm cũng kéo cái quần của mình lên mặc vào rồi.
Trầm Mộng Lâm kéo Sở Phàm chạy về phòng của mình, miệng hướng về cửa, lớn tiếng nói:
- Tới rồi, tới rồi!
Trầm Mộng Lâm sau khi kéo Sở Phàm đến phòng mình thì nhìn một chút hai bên trái phải, dường như tìm không được chổ ẩn thân thích hợp. Ánh mắt cô liếc qua tủ quần áo của mình, vội vàng nói:
- Sở ca ca, anh trốn vào trong cái tủ của em nha, nhanh lên!
Trầm Mộng Lâm nói xong lập tức đẩy mạnh Sở Phàm vào bên trong tủ quần áo, rồi cô lại thuận tay lấy một cái quần soóc ngắn mặc vào, sau đó lại vội chạy ra đi mở cửa.
Trầm Mộng Lâm sau khi mở cửa ra thì thấy Tô Phỉ vô cùng gợi cảm đứng ở bên ngoài. Sau khi mở cửa ra Tô Phỉ đã hất đầu lên một cái hỏi:
- ŧıểυ Lâm, làm sao lại ra mở cửa lâu vậy? Tớ còn tưởng rằng bồ không có ở nhà chứ.
Trầm Mộng Lâm sau khi nhìn thấy người đến chính là Tô Phỉ thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực. Trong lòng thầm oán hận Tô Phỉ như thế nào hết lần này tới lần khác cứ nhè vào lúc mình cùng Sở ca ca đang làm chuyện đó thì lại đến chứ? Nhưng mà lập tức trong lòng cô cũng có một chút vui mừng. Dù sao người gõ cửa cũng không phải là ba mẹ mình. Thật ra cô cũng đã sớm nghĩ đến, nếu như là ba mẹ cô quay trở về thì sẽ không gõ cửa mà sẽ trực tiếp cắm chìa khóa vào để mở ra. Có thể là lúc đó quá hoảng loạn cho nên cũng không có nghĩ đến.
- Tớ, tớ lúc đó vẫn còn đang ở trong phòng ngủ mà. Nghe tiếng chuông vang lên tớ mới mặc quần áo chạy ra mở cửa. Việc này dù sao cũng mất một chút thời gian chứ.
Trầm Mộng Lâm nói.
- Thế à.
Tô Phỉ đi đến, nhìn Trầm Mộng Lâm một chút, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- ŧıểυ Lâm, mặt bồ làm sao lại hồng lên như vậy? Có phải là nấu cái gì đó không?
- Không, không có đâu, mặt tớ rất hồng sao?
Mặt Trầm Mộng Lâm nóng lên. Cô hiểu rõ chính mình cùng Sở Phàm sau khi làm việc đó vẻ mặt sẽ trở nên hồng nhuận.
- Ừ, có chút hồng đấy.
Tô Phỉ nói xong giảo hoạt cười, sau đó lại lớn tiếng nói:
- Oa, ŧıểυ Lâm, bồ xem cái cổ bồ đi. Làm sao lại có một cái dấu màu hồng vậy? Hơn vài dấu màu hồng nữa cơ. Hình như là bị người ta dùng miệng cắn vào, đây là có chuyện gì vậy?
Trầm Mộng Lâm sau khi nghe vậy thì trong lòng sửng sốt. Ngay lập tức biết rõ dấu ấn màu hồng ở trên cổ mình chính là bị Sở Phàm mυ"ŧ mát mà có. Ngay lập tức oán hận Sở Phàm không thôi. Vẻ mặt cộ lộ vẻ xấu hổ, trong lúc nhất thời không tìm được câu trả lời thích hợp để giải đáp nghi vấn của Tô Phỉ.
- Bồ có phải là bị côn trùng cắn sau đó gãi lên nên tạo thành dấu như vậy không?
Tô Phỉ lại hỏi.
- À, ừ, đúng đúng thế, hình như là vậy.
Trầm Mộng Lâm vội vàng gật đầu.
Đôi mắt to màu lam nhạt của Tô Phỉ xoay chuyển một vòng, cười nói:
- ŧıểυ Lâm, hôm nay cảm thấy bồ là lạ như thế nào ấy? Chúng ta đi vào phòng bồ nói chuyện xem nào.
- Tớ không bình thường sao? Vào, vào phòng của tớ à?
Trầm Mộng Lâm mạnh mẽ ý thức được Sở Phàm đang trốn ở trong phòng của mình. Nếu mà để Tô Phỉ biết được chuyện này thì còn gì nữa?
- Phỉ Phỉ… …
Trầm Mộng Lâm đang muốn mở miệng ngăn cản Tô Phỉ, đáng tiếc là đã chậm mất rồi. Tô Phỉ đã đi vào trong phòng cô rồi. Cô không thể làm gì khác hơn là đi theo vào trong.
- Phỉ Phỉ, bồ, bồ không thấy là ở trong phòng có chút buồn sao? Chúng ta, chúng ta hay là ra ngoài này nói chuyện đi.
Trầm Mộng Lâm gắng gượng nở nụ cười, nói.
- Không buồn đâu, trước đây chúng ta không phải là đều ở trong phòng bồ nói chuyện phiếm sao?
Tô Phi vô cùng ngạc nhiên hỏi.
Trầm Mộng Lâm đang muốn nói cái gì, nhưng ngay lập tức lại ý thức được chính bản thân mình nếu như nói nhiều hơn sẽ làm cho Tô Phỉ nghi ngờ, vì vậy cười nói:
- Ha ha, được rồi. Phỉ Phỉ hôm nay bồ đến tìm tớ là có chuyện gì vậy?
- Tớ một mình ở nhà cảm thấy có chút buồn, ŧıểυ Vân ngày hôm nay cùng chị Kỷ ra ngoài đi dạo, nên tớ tới đây tìm bồ chơi.
Tô Phỉ cười nói.
- Thế à, hi hi, tớ ở nhà một mình cũng đang buồn chán đây.
Trầm Mộng Lâm cũng cười cười, ở trong lòng lại buồn bực muốn chết, "Nếu mà Tô Phỉ ở lại chơi mãi không chịu đi thế thì việc hẹn hò của chính mình cùng Sở ca ca chẳng phải là phí công sao?"
- Oa, ŧıểυ Lâm, bó hoa Bách Hợp này là của ai tặng cho bồ vậy?
Tô Phỉ nhìn vào bó hoa Bách Hợp do Sở Phàm mua tới đặt ở trong phòng Trầm Mộng Lâm, không khỏi hỏi.
- Cái đó, đó là chính tớ mua, mua về đặt ở trong phòng, hi hi.
Trầm Mộng Lâm cái khó ló cái khôn vội vàng nói.
- Chính bồ mua ư? Rất nhiều bạn nam thích bồ. Bồ chỉ cần nói một tiếng bọn họ sẽ đưa đến đây ngay.
Tô Phỉ vừa nói vừa hít hà hương hoa Bách Hợp.
- Tớ lại không thích họ, lại còn để bọn họ mua làm gì chứ?
Trầm Mộng Lâm tức giận nói.
Tô Phỉ "A!" một tiếng, rồi đi về phía tủ quần áo,miệng nói:
- Được rồi, ŧıểυ Lâm, ngày hôm qua chúng ta cùng nhau đi dạo phố bồ có mua cái váy ngắn kia tớ cũng muốn thử mặc một chút xem thế nào.
Tô Phỉ nói xong liền đưa tay hướng về phía tủ quần áo.
- Hả?
Trầm Mộng Lâm lập tức phản ứng, vội vàng lớn tiếng nói:
- Không, đừng mở ra, Phỉ Phỉ, đừng mở tủ ra… …
Trầm Mộng Lâm vừa kịp nói được một nửa đã bị cắt đứt, bởi vì Tô Phỉ đã mở cánh cửa tủ quần áo ra rồi.
Trong nháy mắt đó, cả căn phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào nữa cả.