Thạch Toàn Nhất thấy sau khi hoàng đế từ Nguyễn phủ trở về, thần sắc u ám, ông đi theo hoàng đế nhiều năm, tất nhiên biết tâm tình hoàng đế không tốt, không dám quấy rầy. Tùy hoàng đế yên lặng đứng trong ngự hoa viên, đứng ở trước phòng học của thái tử.
Lúc này đúng là thời gian thái tử đọc sách, thanh âm của sư phụ dạy thái tử Tôn Doãn cùng thanh âm của thái tử cao thấp vang vọng. Hoàng đế đứng lặng bên cửa sổ, nghiêng tai lắng nghe, khóe miệng khẽ cong lên, hiển nhiên tâm tình đã chuyển biến tốt đẹp hơn chút.
“Phượng Nghi điện nơi đó như thế nào?”
Thạch Toàn Nhất vội đáp: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, hết thảy đã làm theo Hoàng Thượng phân phó, bài trí giống y như Vương phủ ban đầu, mọi việc đều đã thỏa đáng.”
Hoàng đế khẽ “Ừ.” một tiếng, kinh ngạc đứng, nửa ngày bất động.
Mãi một lúc lâu sau, mới bang quơ hỏi một câu: “Trên đời này thật sự có người giống người đến thế sao?” Thạch Toàn Nhất tất nhiên biết hoàng đế đang nói đến dung mạo của Ngưng phi quá giống với Nguyễn hoàng hậu đã quá cố. Nhưng ý tứ của Hoàng Thượng bản thân ông chẳng thể đoán liều.
Thanh âm của Hoàng đế lững lờ truyền đến, khó mà nghe rõ: “Không, không có khả năng. Trên đời này nhất định không có hai người có thể giống nhau đến vậy.”
Lại đi dạo trong chốc lát, hoàng đế khoát tay, phân phó: “Đi Chiêu Dương điện.” Năm đó sau khi Chiêu Dương điện bị cháy, điện chính bị lửa thiêu cháy rụi. Hoàng Thượng đứng trong ngự hoa viên, nhìn thấy hỏa thế mỗi lúc một tàn, mãi cho đến khi bị dập tắt. Nhưng là, Hoàng hậu nương nương. . . . . . vị mẫu nghi hiền lương thục đức trứ danh xưa nay lại đã chết trong trận đại hỏa đó. . . . . . Hoàng Thượng vì quá mức bi thống, suốt nửa năm không có vào triều. Ngay cả thạch toàn nhất tới lúc đó mới ngộ ra, Hoàng Thượng đối hoàng hậu tình sâu vô cùng. Đoạn thời gian đó Hoàng Thượng dường như mê muội, không ăn không uống không ngủ không nghỉ. Nếu không phải lúc đó tiểu thái tử sinh bệnh nặng, đem tâm tư Hoàng Thượng từ trong bi tuyệt kéo về, hậu quả đúng là không dám tưởng tượng. . . . . . Ngày ấy ở Nguyễn phủ gặp phải ngưng phi nương nương, thạch toàn nhất cũng cả kinh chấn động. Tuy rằng nói thiên hạ rộng lớn, không có chuyện lạ nào là không thể xảy ra. Nhưng không thể tưởng tượng ra hai người hoàn toàn khác biệt, cho dù là chị em song sinh, cũng vô cùng hiếm gặp, Hoàng Thượng không chịu tin tưởng, ngay cả chính ông cũng cảm thấy trong chuyện này nhất định có ẩn tình gì đó.
Có thời gian cẩn thận mà suy nghĩ lại, lại cảm thấy khả năng cũng không lớn, cho dù là năm đó hoàng hậu không có chết trong trận đại hỏa đó, chính là nàng thế nào có thể vượt qua bao trạm kiểm tra canh chừng mà rời khỏi hoàng cung chứ? Chuyện này căn bản không có khả năng xảy ra.
Thời gian trôi qua trăm chiết ngàn chuyển. Chỉ chớp mắt, Chiêu Dương điện nguy nga trang trọng lại lần nữa xuất hiện trước mặt bọn họ. Hoàng đế xua tay, ý bảo dừng loan giá. Chậm rãi bước đi thong thả tiến vào đình viện, khi thì nghỉ chân, khi thì ngửa đầu.
Chiêu Dương điện từ trước đến nay được quy định là tẩm điện của hoàng hậu vương triều Bách Lý. Sau trận đại hỏa bị thiêu rụi, tóm lại là không thể để cảnh tường đổ điện sập ngổn ngang không để ý đến. Hai năm sau, trong triều nhiều đại thần liền dâng tấu chương, thỉnh cầu hoàng đế trùng kiến. Hoàng đế cũng chuẩn tấu, thời gian gần đây cũng đã cơ bản hoàn thành.
Phượng Nghi điện nằm sâu khuất hẻo lánh, ban đầu vốn có tên là Duyên Thanh điện, trước khi Ngưng phi tiến cung, Hoàng Thượng đặc biệt hạ chỉ thay tên đổi thành Phượng Nghi điện.
Phượng Nghi, Phượng Nghi, uy nghi như phượng. Từ xưa đến nay trong hậu cung có thể sánh với phượng cũng chỉ có một mình hoàng hậu mà thôi. Cho nên hai chữ nhìn như vô cùng đơn giản này. Ứớc chừng lại làm cho cả hậu cung một phen chấn động .
Thạch Toàn Nhất một tay phất nan hoa chỉ một tay cầm một cái lồng sắt nhỏ, một đường đi thẳng, cảm thấy khắp cả người mồ hôi đầm đìa khô nóng không chịu nổi, nhưng lúc này vừa vào địa giới phượng nghi điện, đã thấy vạt áo bay phấp phới, càng vào sâu càng mát mẻ.
Đi chưa được mấy bước, đã nghe thấy âm thanh trong trẻo nhưng ấm áp của thái tử từ bên trong truyền đến, tìm theo tiếng mà đi, thấy một cái ao xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt, hoa cỏ nở rộ bên bờ, sắc xanh xen phủ, mặt đá rêu xanh phủ kín, quả thật là thanh tịnh vô cùng. Ngẩng đầu, Ngưng phi đang ở trong chòi nghỉ mát bên cạnh ao cùng tái tử đọc sách.
Mọi người đều biết, vị Ngưng phi này là biểu muội của Nguyễn hoàng hậu đã quá cố, cho nên dung mạo cực kỳ tương tự. Có lẽ là người thân máu mủ trong nhà, cho nên sau khi vào cung đối đãi với thái tử khác hẳn với những phi tử khác trong cung, trừ bỏ ngày ngày làm bạn chơi đùa học bài, ngay cả từng bữa ăn hang ngày cũng quan tâm hỏi han.
Thái tử từ sau khi Nguyễn hoàng hậu qua đời vẫn ở tại Trường Tín điện, cũng không thân thiết với mấy vị tần phi trong hậu cung, cho dù là ngày xưa nhóm tần phi dung hết mọi tâm tư để lung lạc, thái tử vĩnh viễn cũng là lãnh đạm có lễ, tiến lùi có theo, có thể nói đến là kỳ quái, từ sau khi gặp Ngưng phi, lại khác hẳn với những người khác, bất quá mới mấy ngày đã muốn thân thiết dị thường. Thực không thể không làm cho người ta cảm than điều kỳ diệu của máu mủ tình thâm.
Tiểu Lý Tử mỗi ngày hầu hạ Hoàng Thượng tản bộ, từng ở ao nhỏ trong ngự hoa viên gặp qua ngưng phi mang theo thái tử ngắm cá. Thái tử ghé trên lan can bằng cẩm thạch cửu khúc kiều, thỉnh thoảng vui vẻ ra mặt, thỉnh thoảng quay làm nũng . Mà Ngưng phi tay nắm khăn lụa, ôn hòa mỉm cười, thỉnh thoảng lại lau mồ hôi cho thái tử. . . . . . Ở bên cạnh ao xa xa nhìn lại, cảm thấy hai người tựa như mẫu tử ruật thịt vậy.
Thái tử có khi ở Phượng Nghi điện chơi quá giờ ngủ, liền ngủ lại luôn. Trước đó vài ngày, khi hắn thị hầu, từng nghe quản sự công công bên người thái tử đem việc này bẩm báo hoàng đế, nói là Ngưng phi làm trái quy củ, cầu xin Hoàng Thượng định đoạt nên xử lý như thế nào. Mà Hoàng Thượng nghe xong, thế nhưng không chút phật lòng, còn mỉm cười, giọng nói ấm áp nói: “Vậy cứ để thái tử theo Ngưng phi đi!”
Tiểu Lý tử tuy rằng tuổi chưa nhiều, nhưng từ nhỏ đã đi theo Thạch tổng quản, cũng tính xem là kẻ có mi cao mắt thấp (nhìn sắc mặt đoán lòng người). Nhưng hắn chính là không hiểu nổi trong hồ lô của Hoàng Thượng rốt cuộc bán thuốc gì.
Mượn Ngưng phi mà nói đi. Ngày đó Hoàng Thượng chỉ gặp một lần ở phủ Tể tướng, hồi cung liền lập tức hạ chỉ đem phong làm phi tử nhất phẩm. Nói là ngang hàng nhưng thực sự so với bốn vị phi tử trong hậu cung vẫn là cao hơn một bậc
Trong lúc nhất thời trong cung một phen chấn động. Phải biết rằng hoàng đế xưa nay không yêu nữ sắc. Từ sau khi Nguyễn hoàng hậu qua đời, đại thần trong triều thỉnh thoảng có dâng tấu cầu hoàng đế vì giang sơn xã tắc suy nghĩ, sớm lập hoàng hậu. Hoặc là xin hoàng đế ấn theo quy định từ trước, thực hành ba năm một lần tuyển phi. Nhưng hoàng tượng hết lần này tới lần khác đều bãi tấu.
Lúc ấy bao nhiêu người đều cho rằng từ nay về sau Ngưng phi sẽ độc sủng trong hậu cung. Nhưng từ ngày vào cung tới nay, lại làm cho người ta thất vọng. Bởi vì Hoàng Thượng một lần cũng không có giá lâm quá Phượng Nghi điện.
Tuy rằng nghe nói Ngưng phi nương nương thân mình có bệnh nhẹ, không thể phụng dưỡng Hoàng Thượng. Nhưng Hoàng Thượng chưa bao giờ giá lâm, cũng chưa bao giờ tự mình hỏi thăm về Ngưng phi, quả là chuyện lạ mà có thật.
Có thể nói là Hoàng Thượng không sủng ái Ngưng phi đi, nhưng cũng không phải. Mấy tháng nay, mỗi khi các xứ tiến cống, Hoàng Thượng đều sai người ban cho Phượng Nghi cung đầu tiên.
Vậy chuyện này rốt cuộc là vì sao? Không ai hiểu được. Tiểu Lý tử từng ngầm trộm hỏi Thạch tổng quản, nhưng Thạch tổng quản cũng hướng hắn khoát tay áo, tỏ vẻ không thể hỏi nhiều.
Mượn cái lồng sắt hiện tại trên tay hắn đang cầm mà nói đi, nghe nói chính là do Lữ tướng quân đóng ở tây thành phái người ra roi thúc ngựa đưa tới cho Hoàng Thượng.
Nghe nói hoàng đế chỉ xốc miếng vải che lên xong, mỉm cười, liền phân phó thạch tổng quản nói: “Ban cho Ngưng phi đi! ”
Xa xa đã thấy thái tử điện hạ ngồi ngay ngắn ở bàn đá, ngồi nghiêm chỉnh đọc thơ. Mà Ngưng phi lại ngồi ở bên cạnh, trên tay bưng chén chè ô mai hạt sen ướp lạnh, thìa bạc khé khuấy, vụn băng kêu leng keng. Ngưng phi ngâm trước một câu, thái tử nháy mắt liền tiếp một câu. Ngưng phi khẽ mỉm cười, tự tay múc một thìa chè đút cho thái tử.
Ngưng phi mặc bộ cung trang thanh nhã màu ngọc bích, vì đang cầm thìa, hơi hơi lộ ra cổ tay oánh bạch, không giống các nương nương khác đều đeo vòng ngọc châu báu, nhưng màu da oánh bạch như ngọc, được màu xanh ngọc tô điểm, càng trở lên thanh lệ thoát tục, làm cho người ta hoa mắt thần mê.
Tiểu Lý tử đi vào hai bước, vội cung kính mà quỳ xuống hành lễ vấn an: “Nô tài thỉnh an Ngưng phi nương nương cùng thái tử.”
Mục Ngưng Yên chậm rãi quay đầu, tua rua trâm ngọc khẽ lay động, không ngừng va chạm, nổi lên những gợn song nhẹ: “Hãy bình thân.” Tiểu Lý tử dập đầu tạ ơn xong mới đứng dậy, cung kính mà bẩm : “Ngưng phi nương nương, nô tài phụng khẩu dụ của Hoàng Thượng, đem lễ vật tặng cho nương nương.”
Thị nữ thân tín bên cạnh Mục Ngưng Yên Thiên Tình tiến lên tiếp nhận lồng trùm vải nhưng trong tay tiểu lý tử, hai tay dâng lên trước mặt Mục Ngưng Yên. Mục Ngưng Yên khẽ mỉm cười, cũng không vội vạch ra xem. Nhưng thái tử Thừa Hiên bên cạnh mang theo vài tia tò mò: “Nương nương, cái gì ở trong lồng vậy?”
Mục Ngưng Yên lúc này mới phân phó nói: “Đem vải che mở ra xem nào.” Bọn thị nữ nghe vậy, liền tiến lên mở tấm vải che ra.
Thái tử phát ra”Oa” một tiếng thét kinh hãi: “Thật là đẹp mắt.” Thì ra trong lồng sắt nhốt một con vật nhỏ trông vừa giống chồn lại vừa giống sóc, toàn thân da lông tuyết trắng, không lẫn một màu nào khác, long trắng mượt mà, cực kỳ đáng yêu.
Tiểu lý tử cúi đầu bẩm: “Hoàng Thượng còn bảo nô tài chuyển cáo Ngưng phi nương nương, nói này con tiểu hồ này hiền lành, tuyệt đối không làm người khác bị thương.”
Mục Ngưng Yên buông bát bạch ngọc xuống, thị nữ thấy thế, vội hai tay đem con vật bế ra, đưa tới trong tay nàng. Chỉ thấy tiểu hồ ly kia dán sát vào cổ tay nàng cúi đầu khẽ ngửi, phát ra tiếng kêu “Chít chít” đáng yêu. Ôm vào tay, long mềm mượt mà, quả là không muốn buông tay
Thái tử nhìn không chớp mắt, thật là hâm mộ: “Nương nương, nhi thần có thể ôm một cái không?” Mục Ngưng Yên cười ấm áp, ánh mắt sủng nịnh ôn nhu nói: “Tất nhiên là có thể a?” Vừa nói vừa giơ đưa tay đưa tiểu hồ ly cho thái tử.
Lại thấy tiểu ly kia lại phát ra một trận “Chít chít chít chít, đầu quay ngoắt lại, vẫn hướng tới phía mục ngưng yên mà tìm, dường như không muốn chuyển sang tay thái tử vậy.
Mục Ngưng Yên đem tiểu li đặt ở trên bàn đá, nhỏ nhẹ ôn nhu nói: “Con thử tìm vài thứ quả ít nước vỏ cứng đút cho nó, xem nó có muốn ăn hay không?” Thái tử nghe vậy, liền giơ tây lấy mấy hạt hạnh nhân trong hộp Bát Bảo, thật cẩn thận đưa tới trước mặt tiểu li kia. Mắt tiểu li hơi hơi giật giật, há mồm liếm liếm, tựa hồ cảm giác được đó là đồ ăn rất ngon, liền bắt đầu gặm cắn.
Mọi người đều bị bộ dáng đáng yêu của tiểu li kia làm cho vui vẻ. nhưng khi ăn xong, tiểu ly kia vẫn không muốn đến chỗ của thái tử. Chỉ thấy Ngưng phi nhẹ giọng an ủi thái tử: “Hay là thế này đi, để cho thị nữ nuôi, mỗi ngày khi con học bài, đến thư phòng đều đút cho nó ăn vài thứ. Chờ thêm một hai ngày, nó nhất định không sợ con nữa . . . . . .”
Bên cạnh Phượng nghi điện có một hồ nước rất đẹp, bọn thị nữ đang cầm đèn sớm đã chuẩn bị đồ tắm rửa. Ở trên mặt nước rắc cánh hoa, lại vẩy them dầu hoa đặc chế, lúc này hơi nước bốc lên, cả điện mùi thơm lạ lùng vây quanh, quả là say lòng người.
Mục Ngưng Yên bảo tất cả thị nữ lui xuống, lúc này mới chậm rãi đi vào bên cạnh ao, trút quần áo trên người ra. Bởi vì trong cung quy củ thâm nghiêm, hơn nữa nàng cũng không muốn cho Lưu Ly cùng nàng tiến cung, không muốn lãng phí thời gian, cho nên tại đây trong cung điện rộng lớn này, nàng một thị nữ tâm phúc cũng không có ….. trước khi tiến cung Nàng đã cầu xin dì, xin dì để Lưu Ly đi về Tín Châu. Nghĩ đến Lưu Ly hiện tại sớm đã về tới Tín Châu, nói không chừng cũng sắp thành thân cùng Hổ ca của nàng ấy thành thân. . . . . . Về sau phu xướng phụ tùy, sinh mấy tiểu Hổ cùng tiểu Lưu Ly, bình thản hạnh phúc mà sống, há không phải là ngày tháng viên mãn hay sao?
Bước xuống bậc thang, đem thân mình chậm rãi chìm vào trong ao. Nước ao ấm áp thích hợp, tẩy đi một ngày mỏi mệt, nàng thoải mái mà ngửa đầu, khẽ nhắm mắt. . . . . . Cổ nhân thường nói gần vua như gần hổ. Nhớ tới hôm nay khi Thường thái y chẩn đoán bệnh cho nàng, mặt mang vẻ u sầu nói: “Ngưng phi nương nương, không phải thần không tận lực tận tâm, chính là. . . . . . Chính là thạch tổng quản bên người hoàng thượng vẫn luôn hỏi thăm bệnh tình của nương nương . . . . . . Vi thần. . . . . . Vi thần thật sự là sợ lộ ra sơ hở, che lấp không được bao lâu . . . . . .”
Xem ra nếu không phải thường thái y này năm đó chịu ơn của dì dượng, sợ là khó lòng mà che lấp tới giờ.
Thôi, trước không thèm nghĩ nữa, có thể ngăn một ngày tính một ngày. Vẫn là ngẫm lại nên chuẩn bị điểm tâm gì cho tiểu thái tử thì tốt hơn.
Tưởng tượng đến tiểu thái tử, không khỏi nghĩ đến cảnh lần đầu tiên nàng đặt chân vào Trường Tín điện kia.
Khi đó, thái tử mới vừa ra khỏi thư phòng, có hai thị nữ hầu hạ dùng chút điểm tâm. Nàng đi vào, gật đầu với hai thị nữ kia, hai người kia giống như thấy quỷ vậy, giật mình lùi mấy bước, đồ vật trong tay rơi xuống mặt đất.
Rồi sau đó, hai người lại tranh nhau chạy tới dập đầu, khi ngẩng đầu đã nước mắt đầm đìa: “Tiểu thư. . . . . .”
Nàng tất nhiên biết thân phận các nàng, là Mặc Lan cùng Mặc Trúc từ nhỏ đã hầu hạ Vô Song biểu tỷ lớn lên. Từ khi Nguyễn hoàng hậu qua đời, hai người các nàng được Hoàng Thượng phái tới hầu hạ tiểu thái tử.
Nâng các nàng đứng dậy, ôn nhu mang theo xin lỗi nói: “Mặc Lan, Mặc Trúc, trước khi tiến cung dì từng dặn quá ta, nói hai người các ngươi đối Vô Song biểu tỷ trung thành và tận tâm. Ngưng Yên trong cung này nếu có chút việc gì không hiểu, có thể thỉnh giáo hai vị. Nhưng. . . . . . quả thật là, ngưng yên thật sự không phải Vô Song biểu tỷ!”
Mặc Lan cùng Mặc Trúc nghe vậy lại chấn động, vẫn là không thể tin tưởng, ngốc đứng tại chỗ. Thật lâu sau, mới lau khô nước mắt, lại một lần nữa quỳ xuống thỉnh an: “Nô tỳ thỉnh an Ngưng phi nương nương. Xin nương nương thứ tội !”
Một cái chớp mắt kia, lòng nàng tựa như bị kim châm, đau đến co quắt, khó chịu đến mức nói không ra lời. Đứa bé mới mấy tuổi như vậy, Vô Song biểu tỷ lại đi trước. Tuy rằng là thái tử cao quý, nhưng trong thâm cung đại nội này, có mấy người thật tình yêu thương đứa bé này? Trước không từ mà biệt, lại nói đến không lâu trước đây bị người ta hạ độc. . . . . Đến nay nghĩ đến, vẫn là làm cho nàng kinh hãi. Nàng tuy rằng vẫn bị quản thúc trong khuê phòng, không hiểu thế sự hiểm ác, nhưng chuyện bí văn bí sử trong hoàng cung, vẫn là có thể tưởng tượng ra.
Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, đem thái tử ôm vào trong ngực, ôn nhu nhỏ nhẹ giải thích: “Thái tử điện hạ, nô tỳ không phải mẫu hậu của người. Nô tỳ là biểu muội của mẫu hậu người. Người có thể gọi nô tỳ là dì.”
Thái tử khóc nháo không chịu thuận theo: “Không, không, người là mẫu thân của con, người là mẫu thân của con. . . . . .” Trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa, tràn đầy đều là nước mắt. Mục ngưng yên đau lòng như bị dao cắt, lấy ra khăn lụa không ngừng lau nước mắt cho thái tử, thở dài một hơi, lệ cũng tuôn trào.
Thái tử khóc một lát, quay đầu lại nhìn Mặc Lan, Mặc Trúc chứng thực: “Đây là mẫu thân của ta, đúng không? Giống y như mẫu thân trong bức tranh của phụ hoàng, thế nào lại không phải mẫu thân của ta chứ?”
Mặc Lan Mặc Trúc vành mắt đỏ au, nhìn nhau liếc mắt một cái, mới run giọng mở miệng: “Thái tử. . . . . .” Nếu như có thể lựa chọn, các nàng cũng tình nguyện lựa chọn tin tưởng nữ tử thanh nhã tú lệ trước mắt chính là Vô Song tiểu thư từ nhỏ các nàng hầu hạ.
Chính là. . . . . . Chính là năm đó hai người bọn họ chính mắt nhìn thấy Chiêu Dương điện bị hủy dưới đại hỏa. Trong cung bao nhiêu người hầu, thị vệ đều mang nước tới dập lửa nhưng mà Vô Song tiểu thư vẫn là không thể cứu ra. . . . . . nhiều năm qua đi, hai người bọn họ hối hận nhất vẫn là hôm đó không có ở bên cạnh tiểu thư.
Tiểu thái tử chính là không muốn tin tưởng, vẫn ôm nàng không chịu buông, tận tới khi mệt ngủ thiếp đi. . . . . . đứa nhỏ xinh đẹp động lòng người này, thân phận tôn quý cao sang bao nhiêu, nhưng cũng có thể khiến người ta xót xa bấy nhiêu.
Kinh ngạc hồi thần, khoác áo lụa mỏng đứng dậy, vì tóc dài ẩm ướt tiêu tán,cho nên xõa ra phủ hai bên vai. Lúc này mới từ từ đi vào tẩm điện.
Bỗng dưng, nàng dừng lại, kinh hãi nhìn trước rèm mỏng.
Bởi vì đêm đã khuya, trên giá nến bằng bạc nến đỏ đã lập lòe, ánh sáng nhu hòa chiếu rọi làm cho cả căn phòng sáng đỏ. Nhưng lúc này, nội tẩm trong điện có một thân ảnh thon dài in trên bình phong, chồng chất trên những đóa mẫu đơn thêu trên đó.
Người nọ chậm rãi xoay người lại, mắt không chớp nhìn chăm chú vào nàng.
Hồi lâu, hắn bỗng nhiên hướng nàng từng bước một tiêu sái đi đến. Tim nàng đập “Thình thịch “, ngay cả ánh mắt cũng không biết phải nhìn nơi nào. . . . . . Hắn đi đến cách nàng vài bước thì dừng lại, sau đó, như trước không hề chớp mắt chăm chú nhìn nàng . Giống như nàng chỉ là bong bóng nước, chỉ cần nháy mắt, nàng sẽ biến mất không thấy tăm hơi.
Hai người đứng gần nhau như vậy, ánh mắt thâm thúy của hắn tựa như muốn nhìn thấu trong tâm can nàng, đột nhiên lòng nàng dâng lên sợ hãi khó hiểu, thân mình cũng bắt đầu run rẩy lên.
Từ khi vào cung tới nay, nàng có vài lần gặp gắn, nhưng lần nào cũng cách rất nhiều người. Hôm nay lại trực tiếp đối mặt như vậy, tất nhiên nàng biết nguyên nhân vì đâu—— chính là chuyện mà từ khi vào cung tới nay nàng cố tránh mà nay cũng không thể!
Ánh mắt hắn ôn nhu, kinh ngạc nhìn nàng, chậm rãi vươn cánh tay tới. . . . . . Nàng kính cẩn nghe theo quỳ xuống, thấp giọng bẩm: “Xin Hoàng Thượng thứ tội. Nô tì thân mình nhiễm bệnh nhẹ, không tiện hầu hạ Hoàng Thượng!” Ngữ khí mềm yếu vô lực, mơ hồ hàm chứa cự tuyệt. Từ góc quỳ của nàng, có thể nhìn thấy những đường thêu nổi trên mặt áo hắn, tầng tầng lớp lớp non sông, mây núi … ở trước mắt nàng bay múa quẩn quanh.
Đúng là nửa năm qua, thái y viện vẫn đem bệnh tình của nàng trình báo lên.
Bách Lý Hạo Triết giơ tay đỡ nàng đứng dậy: “Không cần lo lắng, thái y đã muốn hồi bẩm qua. Nói bệnh của Ngưng phi sớm đã khang phục.” thân mình Mục Ngưng Yên run rẩy, ôn nhu nói: “Đại cục làm trọng, mong hoàng thượng cân nhắc. . . . . .”
Bách Lý Hạo Triết ngóng nhìn nàng, rồi mỉm cười: “Bộ dáng của nàng lúc này cứ như là ta sẽ ăn thịt nàng vậy?” Một lát lại thấp giọng nỉ non: “Ta sao có thể bỏ được?”
Ngữ điệu ôn nhu như vậy, giống như tình nhân nỉ non tâm sự. Mục Ngưng Yên buông xuống suy tính, vẻ mặt khó mà đoán ra.
Bách Lý Hạo Triết từ từ tới gần: “Ngưng phi, nàng hiểu mà, có phải không?” Mục Ngưng Yên chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi bên trong hắc bạch phân minh, giống như ngàn tinh tú trên trời đều rơi xuống tọa lạc trong đó, ngữ khí cực chậm, lãnh đạm tới vắng lặng: “Hoàng Thượng thứ tội, nô tì ngu dốt .”
Bách Lý Hạo Triết nhàn nhã cầm mấy lọn tóc ướt, mân mê vuốt thẳng, hồi lâu mới có vẻ vô thức thở dài một hơi: “Dầu bách hoa chưng, ba chưng ba chiết, quả thật khó được, nhưng hương vị nồng quá. Hôm nay Giang Nam có tiến cống một ít dầu hoa nhài, hương vị nhẹ hơn, ta đã sai người mang đến sao lại chưa dùng?”
Mục Ngưng Yên trả lời: “Nô tì từ nhỏ không thích mùi hương hoa nhài. Nhưng nếu là Hoàng Thượng thích, nô tì về sau sẽ sửa lại.” hơi thở của hắnđều đều phun trên cần cổ nàng, nóng ẩm, sinh ra ảo giác . Nàng khẽ run lên, muốn tách rời khỏi. Thanh âm của hắn cực thấp: “Nàng dùng rồi nhất định về sau sẽ thích. . .”
Tất cả của nàng đều quen thuộc đến như vậy, quen thuộc đến mức có thể làm cho bí địa chôn sâu trong lòng hắn khởi niệm. Chính là lúc này đây, hắn sẽ không cho phép nàng rời đi một lần nữa.
Tay hắn ôm chặt eo nàng, cánh môi cuối cùng mới hạ xuống. Mềm nhẹ trằn trọc bên tai nàng tựa như báu vật vii giá. . . cẩn thận như vậy, ngẫu nhiên còn kèm theo tiếng thở dài thỏa mãn như có như không. Coi như nàng là trân bảo cả đời của hắn đã mất đi, hiện giờ rốt cục cũng đã tìm về được.
Nàng chính là run rẩy, tay túm chặt vạt áo của mình, không ngừng run rẩy. . .
Sắc trời từ đen chuyển mờ, lại dần dần trong hơn, từ từ sáng hắn. toàn bộ hoàng cung lặng yên không một tiếng động, nhưng lúc này trong đẩm điện Phượng Nghi cung sớm đã đèn đuốc sáng trưng.
Chúng Thị nữ cùng nội thị ở ngoài cửa điện khom người mà đứng. Mà mấy nội thị thân cận bên cạnh hoàng đế đã vào bên trong hầu hạ hoàng đế thay quần áo, sau khi đã mặc long bào chỉnh tề, hoàng đế chậm rãi quay người lại, chuẩn bị lâm triều .
Mấy nội thị thân cận như mọi ngày giống nhau định há miệng hô lớn: “Hoàng Thượng khởi giá.” Chưa kịp lên tiếng đã thấy hoàng thượng phất tay áo, ý bảo mọi người chớ có lên tiếng.
Nội thị rùng mình, vội vàng im tiếng. Chỉ thấy hoàng đế quay trở lại nhìn phía phù dung trong – trướng. bởi vì rèm che, tầng tầng sa liêm, cơ hồ nhìn không thể nhìn thấy than ảnh trên giường, chỉ có thể lờ mờ chiếu ra một bóng hình xinh đẹp.
Hoàng đế khóe miệng mỉm cười đứng ngóng nhìn một lúc đâu, sau đó mới khởi giá. Thị nữ, nội thị trong Phượng Nghi điện, đều nhất loạt quỳ xuống cung tiễn hoàng thượng khởi giá
Ngưng phi nương nương ngủ rất say, mãi cho đến gần trưa, mới từ trong trướng nói vọng ra.
Thị nữ đi đầu Thiên Tình vô thanh vô thức tiến lên, chỉ nghe ngưng phi nương nương nhẹ giọng hỏi một câu: “Giờ nào rồi?” Thiên Tình hồi bẩm nói: “Bẩm nương nương, đã là buổi trưa .”
Mục Ngưng Yên giật mình: “Đã muộn vậy rồi sao ?” Thiên Tình đáp: “Vâng, Hoàng Thượng phân phó nô tỳ bảo không được đánh thức nương nương, để cho nương nương an tĩnh nghỉ ngơi.”
Mục Ngưng Yên trầm mặc hồi lâu, mới phân phó nói: “Hầu hạ tắm rửa thay quần áo đi.” Thiên Tình “dạ” một tiếng, nhẹ tay khinh vung lên, liền có mấy thị nữ đang bưng bồn rửa mặt tiến lên.
Bọn thị nữ nhẹ nhàng xốc rèm lên, chỉ thấy chủ tử sắc mặt nặng nề, nằm nghiêng ở trên giường, giống như đang xuất thần, mái tóc đen bóng phiêu tán trên gối, làm nổi bật lên da thịt tuyết trắng như ngọc của nàng, mềm mại mà tỏa sáng. Chính là nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra trên da thịt nõn là đó có những điểm hồng hồng, rõ rang là dấu vết sủng ái hoàng đế lưu lại.
Thị nữ gần người thiên tình vội cụp mi mắt, dời tầm mắt, không dám nhìn nữa. Chính là loáng thoáng cảm thấy có gì đó khác thường, Ngưng phi nương nương này vừa được Hoàng Thượng sủng hạnh, nhưng lại không thấy tăm hơi của nửa điểm vui mừng.
Có lẽ chủ tử của chính mình có chút đặc biệt. Từ khi tiến cung tới nay, Hoàng Thượng chưa bao giờ giá lâm Phượng Nghi điện này, Ngưng phi nương nương cũng không giống chủ tử cung điện khác ồn ào nhiều chuyện, chỉ nhàn nhã trầm ổn mà trôi qua từng ngày.
Bách Lý Hạo Triết cũng không sai người thông truyền, lập tức đi vào. Vốn định ở ngự thư phòng phê tấu chương, nhưng lại chịu không nổi, qua loa nhìn hai bản, liền ném sang một bên.
Trong điện vông cùng im ắng, chỉ có thị nữ thân cận Thiên Tình đứng ở trước rèm hầu hạ, thấy hoàng đế khẽ bước chân đi vào, vội quỳ gối vi lễ. Bách Lý Hạo Triết khẽ vung tay áo, thấp giọng hỏi: “Nương nương đâu?”
Thiên Tình trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng, nương nương mới thức dậy không lâu, tắm rửa xong mới đi ra.” Dứt lời, lại nhẹ nhàng thay Hoàng Thượng xốc mành, dẫn hoàng đế đi vào, sau đó liền lặng yên không một tiếng động mà lui ra ngoài.
Mái tóc đen như gỗ mun rủ xuống, từ phía sau nhìn lại bóng loáng động lòng người. Nàng ngồi ở trước gương đồng, một tay cầm lược ngà voi, một tay đỡ tóc đen, chậm rãi lơ đãng mà chải . Da đầu nàng vốn rất trắng, lúc này lộ ra nửa cahs tay, lại tráng như tuyết nõn nà, hắn nhìn hồi lâu, chỉ cảm thấy hoa mắt mê muội.
Nàng vô thức giương mắt, nữ tử bên trong gương đồng thanh lệ mà dịu dàng, còn mơ hồ có một người khác. Nàng cả kinh, quay đầu, đã thấy hoàng đế đứng đó từ lâu, hắn đang mỉm cười, bên trong ánh mắt hình như có vô hạn ôn nhu. Vươn tay ra, tiếp lược ngà voi. Vẫn đứng khom người giúp nàng chải tóc.
Trong điện tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có hai than dảnh duy mĩ linh động, hơi thở hai người dồn dập, mơ hồ có thể nghe được.
Cũng không biết như vậy qua bao lâu, hắn buông lược xuống, thấp giọng nói: “Nàng chải lại một chút, ta còn có tấu chương phải phê.” Nàng nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.
Đám người tiểu lục tử ở Thừa Càn điện vốn tưởng rằng hôm nay hoàng đế sẽ ở Phượng Nghi điện, cho nên mới túm nhau lại đang nói giỡn. Ngẩng đầu, chỉ thấy sắc mặt hoàng đế âm trầm đi vào, vội vàng hành lễ, nhưng hoàng đế không nói một lời, chỉ xua tay ý bảo bọn họ lui ra ngoài.
Bách Lý Hạo Triết đi qua đi lại hồi lâu, hai tay khẽ vỗ, nhẹ giọng phân phó: “Đi đem Thiên Tình triệu đến. ” người ngoài cửa sổ chỉ “Vâng” một tiếng đã không thấy bóng dáng .
“Đem thứ đó trình lên đây!” Có một cái trap nhỏ tinh xảo xuất hiện trước mắt. Bách Lý Hạo Triết khoanh tay đứng, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt không một ti biểu cảm.
Hắn cuối cùng cũng mở mắt, tay nhấc một cái, trap ngọc lên tiếng đáp lại. Nháy mắt, chóp mũi đã tràn đầy mùi thơm ngào ngạt. Hắn cứng đờ toàn thân, tuy rằng mới vừa rồi khi chuyên tâm chảo tóc cho nàng, sớm đã ngửi được hương khí trên người nàng giống như xạ hương. Nhưng một tráp tràn đầy xạ hương lại vẫn là khiến lòng hắn kinh sợ vạn phần.
Xạ hương, từ trước đến nay là vật cấm trong cung, nữ tử trong cung mà ngửi lâu ngày sẽ không thể mang thai. Có thể nói từ trước đến nay là thứ mà cung tần tránh không kịp. Nhưng nàng lại giấu đầy một tráp như vậy.
Nàng chỉ cần dùng non phân nửa tráp này, nhất định cả đời không thể mang thai.
Hắn giận đến cực điểm, vung tay định hất vỡ cái tráp. Nhưng chợt ngừng lại, phân phó nói : “Đi tìm Vu thái y đem toàn bộ đồ bên trong đổi đi, nói là khẩu dụ của trẫm. Chỉ cần mùi tương tự, không có hại với cơ thể là được.”
Thiên Tình quỳ gối hành lễ: “Dạ” đang muốn khom người trở ra, hoàng đế lại có phân phó: “Nhớ kỹ, rửa sạch sẽ thứ đựng trong tráp, không được lưu lại nửa điểm dấu vết.”
Nội điện đèn đã tắt, ánh trăng xuyên qua song cửa tiến vào, như thủy ngân trải trên mặt đất. Mục Ngưng Yên ngưng thần hồi lâu, lúc này mới khẽ trở mình. Xem ra, đêm nay Hoàng Thượng sẽ không qua đây. Ước chừng là thở phào nhẹ nhõm vừa nhắm mắt đã mơ hồ ngủ.
Bỗng nhiên, hồi sau nàng mồ hôi đầm đìa mở choàng mắt, cảnh vật trong mộng như còn hiện trước mắt. Bao quanh cuốn lấy nàng, khiến nàng hít thở không thông. Có bàn tay vuốt ve trán nàng: “Làm sao vậy?”
Mục Ngưng Yên cả kinh, giật mình ngồi dậy, thấy hoàng đế đang ngồi bên cạnh giường. Cũng không biết đã ngồi như thế bao lâu. Nàng giãy dụa muốn xuống dưới hành lễ, hắn một phen đè lại nàng : “Ngủ đi.”
Hắn ở bên cạnh người nàng nằm xuống, khuỷu tay kiên định hữu lực ôm lấy nàng. Nàng run rẩy, không có giãy dụa nữa, dịu ngoan giống như chú mèo nhỏ nằm trong tay hắn.
Sau giờ ngọ Phượng Nghi điện vắng bóng ngườ, Bách Lý Hạo Triết ra khỏi ngự thư phòng liền trực tiếp đi qua. Đến cửa, thị nữ đang định hành lễ thỉnh an, chỉ thấy hoàng đế ra hiệu ý bảo chớ lên tiếng, vội yên lặng , không dám phát ra tiếng động nào nữa.
Xốc lên tầng sa liêm dày nặng, thấy Ngưng phi cùng thái tử đang ở phía trước cửa sổ luyện chữ. Ngưng phi tay cầm quạt lụa, nhẹ nhàng quạt cho thái tử. Hai người ngẫu nhiên lại nói chuyện nho nhỏ, bởi vì cách quá xa, nên không thể nghe thấy .
Bách Lý Hạo Triết đứng hồi lâu trước rèm, vẫn không nhúc nhích nhìn hai người, cơ hồ nhất thời ngây ngốc .
Từ khi Mục Ngưng Yên tiến cung tới nay, hắn chưa bao giờ từ bỏ điều tra lai lịch của nàng, nhưng lại vẫn không có chút gì hồi âm. Theo điều tra, Nguyễn phu nhân xác thực có một muội muội, thành thân ở tín châu, Mục gia cũng là gia đình bề thế, cũng quả thật có một nhi nữ tên là Ngưng Yên. Nhưng từ nhỏ đã nuôi dưỡng ở khuê phòng, xưa nay căn bản không mấy người nhìn thấy. Bảy tám năm trước mục lão gia qua đời, hiệu buôn kinh doanh khó khăn, bên trong phủ có nhiều thay đổi, mấy thị nữ hầu hạ Mục Ngưng yên đều đã thay đổi. Thám tử cầm bức họa của nguyễn hoàng hậu để lại hỏi qua, nhưng đáp lại là trông có chút tương tụ với mẹ con họ Mục trước đây, chỉ vì tuổi tác đã lớn, hơn nữa con người ta them tuổi thì tất có biến hóa, cho nên thật sự không thể cho một câu khẳng định thuyết phục.
Đến lúc này, cơ hồ tất cả manh mối đều gián đoạn .
Mục Ngưng Yên lơ đãng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn thấy thân ảnh bên ngoài sa liêm. Vội vi lễ , vấn an nói: “Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng.”
Bách Lý Hạo Triết mỉm cười: “Trong điện này, nàng không cần hành lễ làm gì.” nắm tay nàng, tay nàng tựa chỉ cần hơi động, hắn lại dùng sức nắm chặt hơn chút. Da thịt nhu nị lạnh lẽo, tựa như ngọc thạch, tại thời tiết khô nóng này, có vẻ mát mẻ, coi như có thể an bình lòng người.
Ôn nhu nói: “Về sau nếu chỉ có nàng và ta, thì không cần hành lễ .” ngữ điệu của Hoàng đế ôn nhu đến cực điểm, tựa như tiếng gió thoảng qua bên tai. Mục Ngưng Yên không biết vì sao, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh đêm qua, mặt cay nóng lên. Chỉ thản nhiên trả lời: “Nô tì không dám. Đây. . . . . . đây đều phải tuân theo cấp bậc lễ nghĩa.”
Khóe miệng Bách Lý Hạo Triết mơ hồ mỉm cười, quay đầu ngóng nhìn nàng: “Có người đã từng nói, tại đây trong hoàng cung này, chỉ cần hoàng thượng thích, đó là lễ, đó là pháp. . . . . .” Hắn vẫn chăm chú nhìn Mục Ngưng Yên, giống như muốn nhìn thấu tận đáy lòng nàng.
Mục Ngưng Yên cụp mi mắt, không thể nhìn ra trong mắt mang ý gì, nhẹ nhàng trả lời: “Nô tì. . . . . . Nô tì tuân theo ý chỉ của Hoàng Thượng.”
Lúc này thái tử đã buông bút xuống, qùy ở trên mặt đất dập đầu hành lễ: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế.” Bách Lý Hạo Triết giơ tay kéo con dậy: “Đứng dậy đi. Hôm nay thái phó dạy bài gì ?” Thái tử nhất nhất đáp lại.
Phía đông sườn điện có rất nhiều song cửa, ánh sáng xuyên qua sa liêm mà vào, ánh mặt trời phân tán trên người hai người. Bởi vì bốn phía đều đã đặt băng lạnh cho nên không hề cảm thấy có chút oi bức nào. Bách Lý Hạo Triết cứ như vậy nhìn, không khỏi mỉm cười, nói: “Mới vừa rồi thái phó ở trước mặt ta khen ngợi trí tuệ thái tử củ chúng ta, nói thái tử tuy nhỏ, đã có bản lĩnh liếc mắt nhìn là nhớ không quên . . .”
Bách Lý Hạo Triết nghiêng đầu cười, ôn nhu nói: “Hôm nay xem ra, ngày thường Ngưng phi đều quan tâm săn sóc đến ăn uống sinh hoạt của thái tử, ngay cả việc học cũng quan tâm, thật sự là công không nhỏ. Nàng nói xem, muốn trẫm ban thưởng gì nào?”
Mục Ngưng Yên lắc đầu, thản nhiên nói: “Đây vốn là thuộc bổn phận của nô tì. Thật sự không dám muốn Hoàng Thượng ban thưởng gì.”
Bách Lý Hạo Triết trầm ngâm nói: “Ta nói muốn thưởng thì nhất định nàng phải nhận. Hay là thế này đi, mấy ngày trước đây, Tây thành tiến cống một bộ cờ bằng ngọc, ta lấy đó thưởng cho nàng đi.” Cúi đầu nhìn thái tử nói: “Hoàng nhi thấy được không?”
Thái tử mặt mày tuấn tú, lúc này tươi cười nở rộ, càng phát ra tuấn tú vô song, dùng sức gật đầu: “Đương nhiên là được ạ!”
Mục Ngưng Yên cụp mi mắt, nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tì không biết chơi cờ.” Bách Lý Hạo Triết lại cười nói: “Ta dạy cho nàng là được.” Sau đó giương giọng phân phó đi xuống: “Đi đem bộ cờ Tây thành tiến cống hai ngày trước mang tới đây.”
Thạch Toàn Nhất cúi đầu đứng ở bên ngoài mấy tầng sa liêm, ngẫu nhiên nghe được thanh âm hoàng đế truyền đến: “Nói không thể đặt chỗ này. . . . . . nhìn xem, nếu ở đây ta đặt Liên Hoa Lạc, nàng xem. . . . . . Nàng liền thất bại thảm hại . . . . . .” Trong lòng không khỏi âm thầm sợ phát run. Hoàng Thượng ở trước mặt Ngưng phi nhưng lại không tự xưng”Trẫm”. Ông ở trong cung nhiều năm , sao lại không hiểu ý tứ của hoàng đế. Hoàng đế hiển nhiên đã đem Ngưng phi trở thành nguyễn hoàng hậu . Phu thê kết tóc, yêu sâu tận đáy lòng, thế gian chỉ có một người mới dùng một chữ đó để xưng.
Trong chốc lát, hoàng đế cười khẽ đi ra: “Nói về lý, thua sẽ bị phạt.” thanh âm của Ngưng phi cực thấp, loáng thoáng: “Hoàng Thượng thứ tội, nô tì sớm đã nói không biết chơi cờ.”
Hoàng đế cười khẽ ra tiếng, ước chừng tâm tình vô cùng tốt: “Nhường cho nàng bao nhiêu như thế, vẫn còn thua, ta đây cũng mặc kệ . . . . . .” Ngưng phi hồi lâu không thấy lên tiếng.
Hoàng đế tựa hồ cúi đầu mà cười, ngữ điệu vô cùng ôn nhu: “Được rồi, được rồi. . . . . . giận rồi a, ta nhận lỗi vẫn không được sao?”
Ngưng phi không biết nói gì đó. Một lát sau, chỉ nghe Ngưng phi “Dạ” một tiếngkhông rõ, mơ hồ còn kèm theo tiếng “ưm” bị đè nén. Thạch Toàn Nhất … không … Dám nghe nữa, vội hướng mọi người hầu hạ khoát tay áo, dẫn mọi người lui đi ra ngoài.
Người khác nói hoàng đế tính tình lãnh đạm, không thích nữ sắc. Nhưng từ sau khi thị tẩm Ngưng phi, hoàng đế mỗi ngày đều giá lâm Phượng Nghi điện, tâm tình cũng mỗi ngày một tốt. mấy người hầu hạ bọn họ cũng cảm thấy thần thanh khí sảng.
Chính là, chính là Ngưng phi nương nương tựa hồ vẫn như trước lãnh đạm xa cách, dường như cái gì cũng không để ý.