Cầm Tù Nam Thần (H)

Chương 1: Lần đầu tiếp xúc

Trước Sau

break

 

Cố Diệc Thần từ cấp ba đến nay vẫn luôn là học bá đứng đầu, hơn nữa anh còn có phẩm chất đạo đức tốt, ngoại hình xuất chúng. Là người trong mộng của đông đảo nữ sinh trường A, Nhan Nặc tự nhiên cũng không ngoại lệ.

 

Chỉ có điều nếu hỏi về Cố Diệc Thần, đánh giá của mọi người cơ bản đều là lạnh lùng khó gần, nhiều năm như vậy thư tình nhận được có thể nói là nhiều vô số kể. Nhưng anh dường như không có hứng thú với nữ sinh, đương nhiên có thể khẳng định là anh cũng không có hứng thú với nam sinh, cho nên trong âm thầm mọi người đều gọi anh là nam thần lạnh lùng.

 

Nhan Nặc cũng là một trong rất nhiều người ái mộ nam thần, chỉ có điều cô từ nhỏ được dạy dỗ đoan trang thùy mị, đương nhiên sẽ không làm được loại chuyện tỏ tình trực tiếp này, tuy rằng cũng từng viết thư tình, nhưng vì sợ bị từ chối nên cũng không gửi đi. Hơn nữa hồi cấp hai Nhan Nặc dáng người nhỏ nhắn vẫn ngồi ở hàng đầu, còn Cố Diệc Thần cao hơn 1m80 thì luôn ngồi ở hàng cuối cùng, ngoài thời gian học chung ngắn ngủi lúc đầu sau đó liền không còn tiếp xúc, thậm chí một câu cũng chưa từng nói với nhau, Nhan Nặc vẫn luôn nhìn Cố Diệc Thần từ xa, nhìn dáng vẻ anh lúc chơi thể ȶᏂασ rất đẹp trai, nhìn dáng vẻ anh lúc học tập chăm chú, lúc thuyết trình khí khái hừng hực. Cứ như vậy cho đến khi tốt nghiệp trung học.

 

Bạn thân Thác Tiêm Tử tìm hiểu nhiều lần, cuối cùng biết được Cố Diệc Thần đăng ký đại học danh tiếng ở thành phố A, Nhan Nặc biết rõ với năng lực của mình dù thế nào cũng không vào được, may mắn là cô có một người bố tốt, bố cô Nhan Vĩnh Minh là một nhà từ thiện nổi tiếng, cũng được coi là nhân vật có tiếng ở thành phố B, dưới trướng ông là một công ty khoa học kỹ thuật top 10 cả nước.

 

Nhờ bố mở ‘cửa sau’ cho trường đại học mà mình muốn vào là một chuyện rất dễ dàng, nhưng không ngờ Nhan Vĩnh Minh nghe nói con gái lại có ý muốn học hành, trực tiếp quyên góp một tòa nhà cho trường học.

 

Đến mức lúc khai giảng hiệu trưởng dẫn theo một đám người tự mình đến cổng trường đón tiếp con gái của vị "mạnh thường quân" này. Nhan Nặc muốn không nổi tiếng cũng khó, ôm đầu trốn tránh một năm, chờ mọi người dần dần quên Nhan Nặc mới dám tiếp tục lén lút nhìn Cố Diệc Thần từ phía sau.

 

————————

 

"Thật khó quá đi... Lúc trước tại sao mình lại chọn ngành quản lý học chứ!" Nhan Nặc cầm trong tay một đống tài liệu ôn tập, hoàn toàn không biết nên học như thế nào.

 

"Chẳng phải vì chuyên ngành này là của nam thần của cậu chọn nên cậu mới đến đây sao?" Bạn thân của Nhan Nặc, Tống Tâm Nghiên, không nói nên lời.

 

"Nhưng mà thật sự rất khó, sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, mình vẫn chưa biết gì cả... Nếu thi lại về nhà nhất định sẽ bị anh trai chê cười." Lúc trước Nhan Nặc nói muốn chọn ngành này, anh trai Nhan Bác đã từng cười nhạo cô, còn nói đừng trách anh trai không nhắc nhở, đến lúc đó rớt môn cũng đừng tìm anh ấy dạy.

 

Đúng vậy, bố và anh trai của cô đều là doanh nhân, là tổng giám đốc quản lý công ty, năm đó đi học cũng đều học những thứ này, còn cô hoàn toàn không phải là người như vậy, bố và anh trai cũng đều biết, chỉ muốn để Nhan Nặc vui vẻ, không buồn không lo, họ sẽ cho cô cuộc sống tốt nhất.

 

"Cậu còn phải lo lắng sao? Bố cậu quyên góp cho học viện này..." Tống Tâm Nghiên còn chưa nói hết đã bị Nhan Nặc che miệng.

 

Nhan Nặc thì thầm bên tai cô ấy: "Cậu nói nhỏ thôi, mình rất vất vả mới khiến mọi người quên chuyện này, mình cũng không muốn lại trở thành đối tượng bị bàn tán xôn xao, hơn nữa, mình đến đây là vì... " Nhan Nặc ngẩng đầu nhìn Cố Diệc Thần ngồi ở hàng ghế phía trước, trong lòng rung động, không ngờ anh lại đến tiết tự học buổi tối.

 

Thấy Nhan Nặc nói xong không còn lên tiếng, Tống Tâm Nghiên nhìn theo ánh mắt Nhan Nặc đến Cố Diệc Thần ngồi ở hàng ghế trước, trong lòng hiểu rõ. Bỏ tay Nhan Nặc ra, cúi xuống bên tai cô nói: "Nặc Nặc, mình từ học viện nghệ thuật xa xôi chạy đến đây không phải để ôn tập với cậu! Mình đến đây để bày mưu tính kế cho cậu, lúc trước ở trường trung học cậu quá nhút nhát bỏ lỡ cơ hội tốt, bây giờ nếu không cố gắng, sớm muộn gì nam thần của cậu cũng là của người khác! Nghe nói hoa khôi của viện bọn mình, cái cô Hứa Yên Nhiên gặp ai cũng ẩn ý đưa tình, thích mặc váy trắng giống như bạch nguyệt quang ấy, dạo gần đây hay đi cùng với nam thần của cậu!"

 

Chỉ thấy Nhan Nặc thở dài, vẻ mặt buồn bã, khẽ nói "Hứa Yên Nhiên quả thật rất xinh đẹp..."

 

"Nặc Nặc!!! Cậu đang nói gì vậy? Cậu mới là người xinh đẹp! Khuôn mặt trái xoan của cậu rất chuẩn, không giống mặt rắn của cô ta, nhìn là biết đã chỉnh sửa! Hơn nữa cậu ngực to eo thon, đàn ông nào mà không động lòng? Hồi cấp ba người theo đuổi cậu cũng không ít."

 

Nhan Nặc cười cúi đầu, nghĩ thầm đàn ông khác động lòng thì có ích gì, trong lòng cô thủy chung chỉ có một người.

 

Tống Tâm Nghiên giả vờ kích động nói: "Cố gắng lâu như vậy, còn quyên góp cả một tòa nhà, chẳng lẽ cậu muốn từ bỏ? Cậu phụ lòng cái tòa nhà kia sao??"

 

Nhan Nặc bị giọng điệu của cô ấy chọc cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không phải từ bỏ, chỉ là có đôi khi, mình không nhìn thấy hy vọng mà thôi."

 

"Cậu phải chủ động một chút chứ! Vĩnh viễn bị động đương nhiên là không có hy vọng rồi! Nam theo đuổi nữ cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam cách tầng sa, cậu xem đi, vừa rồi có hai bạn học chạy đến hỏi Cố Diệc Thần bài tập, cậu ấy ai đến cũng không từ chối, rất kiên nhẫn trả lời, cậu ấy là người rất thích giúp đỡ người khác đúng không?"

 

Nhan Nặc gật đầu không hiểu lý do, Tống Tâm Nghiên lại nói tiếp: "Cậu không hiểu chỗ nào trong tài liệu ôn tập này thì cứ đi hỏi cậu ấy xem nên ôn tập thế nào để nắm được trọng điểm, cậu ấy chắc chắn cũng sẽ giúp cậu, sau đó cậu nhân cơ hội lấy phương thức liên lạc của cậu ấy, chờ thi xong mời cậu ấy uống trà sữa, như vậy cơ hội gặp gỡ thường xuyên không phải sẽ đến sao! Hơn nữa cho dù cậu ấy từ chối, đây cũng là một cơ hội rất tốt để làm quen mà ~ làm quen cũng không tệ~"

 

Cuối cùng Nhan Nặc bị đẩy đến trước mặt Cố Diệc Thần, Tống Tâm Nghiên tốt bụng vỗ vai Nhan Nặc, nói lớn: "Bạn học, cậu là học bá của lớp ta, bạn tôi có một chút không hiểu về trọng điểm ôn tập lần này, phiền cậu giảng giải một chút, cảm ơn cậu."

 

Tống Tâm Nghiên nói khá to, không chỉ Cố Diệc Thần quay lại, mà các bạn học khác cũng liếc nhìn bọn họ, lần này Cố Diệc Thần không tiện từ chối, gật đầu đồng ý. Tống Tâm Nghiên đẩy vai Nhan Nặc để cô ngồi vào bàn bên cạnh Cố Diệc Thần, còn mình thì nhanh chóng chuồn mất, để lại Nhan Nặc mặt đỏ bừng, cô nhỏ giọng nói "cảm ơn" với Cố Diệc Thần.

 

Nhìn hai má Nhan Nặc ửng đỏ, hai tay nắm chặt xấp tài liệu ôn tập, lo lắng không dám nhìn anh. Cố Diệc Thần cảm thấy buồn cười, anh đưa tay lấy xấp tài liệu ôn tập đã bị Nhan Nặc nắm đến nhàu nhĩ, nhẹ giọng hỏi "Bạn học, cậu có chỗ nào không hiểu?"

 

break
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc