Cụ Mao màu hồng yên tĩnh nằm trên ghế lái phụ, lóe hào quang gợi cảm dụ dỗ người ta.
Ánh mắt tài xế didi phát sáng, ho một tiếng, hai tay xoa xoa vô lăng, quay đầu, cười hì hì: “Cô gái, tôi thấy cậu trai trẻ này nói rất có lý, cô làm sao có thể xác định được tôi không phải biến thái hung ác đây?”
Đỗ Minh Trà đầu cũng không quay xuống xe, nặng nề đóng cửa xe lại.
Cô đi theo phía sau Thẩm Hoài Dữ, nhìn anh quẹt thẻ canh cổng để đi vào ŧıểυ khu, nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy ông chú lái xe vừa nãy hình như có chút không được bình thường.”
Đỗ Minh Trà cho rằng thầy Hoài vô cùng đáng tin, sâu sắc đồng ý, nghiêm túc gật đầu.
Trong Tĩnh Thủy Loan, bạn nhỏ Cố Nhạc Nhạc đã sớm đi ngủ.
Đỗ Minh Trà vẫn ở trong cái phòng lần trước cô ở, cô với Thẩm Hoài Dữ chúc nhau ngủ ngon, đang chuẩn bị đi tắm rửa, thì bỗng bị anh gọi lại: “Minh Trà.”
Đỗ Minh Trà lùi sau hai bước, nghiêng người nhìn anh:”Hả?”
Thẩm Hoài Dữ ném một hộp quà đến, Đỗ Minh Trà theo phản xạ có điều kiện, vươn tay tiếp lấy, ôm vào trong lòng.
Mắt của anh hơn cong cong: “Sinh nhật vui vẻ, Minh Trà, chúc mừng cô lại lớn thêm một tuổi.”
Đỗ Minh Trà ngây ngốc.
Cô cúi đầu, cẩn thận mở hộp quà ra.
Bên trong hộp, một cây bút máy yên tĩnh nằm đó, trên thân bút không có logo gì, an tĩnh nằm trên nhung đen.
Ngẩng đầu.
Thẩm Hoài Dữ cởi áo vest, mắc lên trên cánh tay, dáng người cao lớn thẳng tắp, cả người dường như được bao phủ trong ánh sáng ấm áp dịu dàng.
“Chút quà nhỏ” Thẩm Hoài Dữ hơi cụp mắt, giống như nhìn một cây non đang đâm chồi nảy lộc mạnh mẽ “Chúc cô gặt hái nhiều thành công trong học tập, vạn sự như ý. Cũng hy vọng nó có thể đi cùng cô đi vạn dặm đường, đọc vạn quyển sách.”
Thật là một lời chúc đẹp.
Đỗ Minh Trà ngẩng đầu, trân trọng ôm món quà đầu tiên nhận được trong sinh nhật năm nay vào trong lòng, ánh mắt phát sáng: “Thầy Hoài cảm ơn thầy.”
Trước lúc đi ngủ, Đỗ Minh Trà cẩn thận đặt cây bút máy dưới gối.
Cô nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ mà điên rồ, giấc mơ bắt đầu lúc cô giúp Thẩm Hoài Dữ lau nước trên yết hầu, anh vẫn nắm lấy cổ tay đang lau của cô, nắm đấy cổ tay của cô đau đớn.
Không giống đó là trong giấc mộng Đỗ Minh Trà không dừng tay, ngược lại cởi bỏ gông cùm ra, càng thêm trắng trợn đi vuốt ve yết hầu của anh và trên cổ bởi vì nhẫn nhịn mà gân xanh nổi lên rõ ràng.
Nửa phần sau càng hoang đường hơn, hai người trong đêm tối ở công viên ít người thân mật hôn môi, Đỗ minh Trà ngồi lên trên chân Thẩm Hoài Dữ, ôm lấy cổ anh.
Cơn gió lạnh cuối thu đầu đông mạnh mẽ thổi tới lay động lá, khiến cho bông hoa hồng đang chớm nở không chút nghi ngờ từng lớp từng lớp thổi nở ra.
Đỗ Minh Trà nhẹ hít khí lạnh, dán bên tai anh nhỏ giọng kêu thầy, chân của cô bị gai cứng của hoa hồng bị cào rách đau đớn.
Cô cúi đầu, nhìn đôi tay thon dài của Thẩm Hoài Dữ, đốt ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch. Cô ngửi thấy mùi hoa đỗ quyên trong đám thực vật xanh tốt.
Đỗ Minh Trà ngẩng mặt, nhìn thấy ánh trăng tròn mờ ảo, giống như đang phản chiếu trong nước.
Trăng trong nước, theo sự khuấy động mà dập dờn lắc lư theo sóng nước, ở trong hồ nước tròn đầy liên tục bị phá vỡ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Minh Trà đi rất sớm.
Bởi vì trong lòng có quỷ, cô không dám nhìn vào mắt của Thẩm Hoài Dữ.
May mà Thẩm Hoài Dữ hình như cũng có tâm sự, anh sáng sớm đã thay ga giường, tự tay cuộn lại ném vào máy giặt.
Đỗ Minh Trà cẩn thận suy nghĩ rất lâu, vẫn không thể nghĩ ra được giấc mơ kỳ quái này của mình rốt cuộc là vì cái gì mà đến.
Cô không thể không khiêm tốn nghe ý kiến của bạn cùng phòng: “Các cục cưng, các cưng có cảm thấy nằm mơ thấy mộng xuân là chuyện bình thường không?”
Triệu Tâm Kiến đang thu dọn cặp sách, tay chân bận rộn, đầu cũng không ngẩng: “Vô nghĩa, đương nhiên là bình thường.”
Hoắc Vi Quân ở trước gương cẩn thận dán mi: “Không phải tớ nói khoác, tớ cùng lúc mơ thấy hai bản mệnh.”
Đỗ Minh Trà nhẹ thở ra một hơi, lại hỏi: “Thế nếu như đối tượng nằm mơ thấy là người quen thì sao?”
Triệu Tâm Kiến chẹp một cái vứt cặp xách xuống.
Hoắc Mi Quân dán mi giả lên lông mày.
Hai người vứt đồ đạc trên tay xuống, lê nết bò qua, nghiêm túc nhìn Đỗ Minh Trà: “Cậu nằm mơ thấy ai?”
“Không phải tớ” Đỗ Minh Trà kiên quyết “Là một người bạn của tớ, hức, mơ thấy một người mà cô ấy quen biết không lâu, nhưng là người đàn ông có khuôn mặt và dáng người rất đẹp trai.”
Triệu Tâm Kiến và Hoắc Vi Quân đưa mắt nhìn nhau, cùng đồng thanh nói: “Yêu anh ta rồi?”
Triệu Tâm Kiến: “Giọng trên của tớ là trợ từ.”
Hoắc Vi Quân: “Của tớ là động từ.”
Đỗ Minh Trà: “......Chắc là không phải.”
Trong đầu cô rối loạn, Khương Thư Hoa ở bên cạnh đang chơi game giãy đành đạch, ngồi dậy mắt lóe sáng: “Không phải yêu thì chính là thích?”
Đỗ Minh Trà không có cách nào để giải thích: “Hai từ này khác nhau sao?”
“Đương nhiên là khác nhau rồi, thích là nghĩ muốn làm anh ta” Khương Thư Hoa đĩnh đạc mà nói: “Yêu chính là muốn biết anh ta đang làm cái gì.”
Đỗ Minh Trà nói: “Cảm ơn, có rất nhiều cách giải thích cho hai từ này, vì sao cậu trực tiếp lựa chọn kiểu xe tốc độ?”
“Đừng để ý mấy cái ŧıểυ tiết” Khương Thư Hoa cười gian, cô ấy răng rắc ăn miếng khoai tây chiên, tò mò hỏi “Thế người bạn đó của cậu là muốn làm anh ta, hay là muốn biết anh ta đang làm gì?”
Đỗ Minh Trà đỡ trán, không xác định: “Chắc là muốn làm anh ta?”
Khương Thư Hoa: “........”
Vừa khéo vào lúc này, điện thoại ở trên bàn kêu lên, Đỗ Minh Trà cầm lên, nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Hoài Dữ.
Thầy Hoài: 「Đang làm gì thế?」
Chỉ là bốn chữ không thể bình thường hơn, lại không hiểu sao khiến cho Đỗ Minh Trà mặt nóng tim đập mạnh.
Cô nhìn vào tin nhắn này rất lâu, mới cẩn thận trả lời lại.
Đỗ Minh Trà cảm thấy bản thân chắc là nên bớt chút thời gian đi làm kiểm tra thân thể.
Trái tim của cô hình như có chút không được bình thường.
Thế nhưng chỉ vì một tin nhắn lại điên cuồng đập loạn như vậy.
-
Danh sách vào chung kết trong cuộc thi MC sớm đã có, Đỗ Minh Trà không ngoài dự đoán thành công thăng cấp.
Đỗ Minh Trà và bạn cùng phòng sau khi chúc mừng sinh nhật xong, đến tối vội vã đi nhà thi đấu thể ȶᏂασ đa năng tiến hành diễn tập.
Lần này không giống lần trước, chung kết sẽ có đài truyền hình đến quay và phỏng vấn.
Đài truyền hình mỗi năm đều sẽ quan tâm đến một vài sinh viên ưu tú, ký hợp đồng bồi dưỡng trước. Trong cuộc thi này biểu hiện xuất sắc, có thể sẽ được đơn vị nhà nước nhìn trúng.
Cũng vì điều này, bất luận là quy mô hay là quy trình, trận chung kết đều sẽ phức tạp hơn nhiều so với vòng sơ khảo.
Độc diễn tập là hai lần.
Chung kết lần này không cần sinh viên phải tự chuẩn bị trang phục, nhà tài trợ cung cấp quần áo và trang điểm, bao gồm cà giày dép, đều là đồ có thương hiệu nổi tiếng.
Điều này đối với Đỗ Minh Trà mà nói ngược lại là một chuyện tốt, suy cho cùng cô không có tiền để mua hoặc thuê quần áo, cũng không muốn lại làm hỏng quần áo của Hoắc Vi Quân, cho dù Hoắc Vi Quân nói bản thân không để ý.
Chỉ là chuyện “ngoài ý muốn” lần này hơn lần trước rất nhiều.
Trong phòng thay đồ, thường xuyên xuất hiện tình huống quần áo, giày dép bị mất cắp, làm hỏng, còn có người bị mất cắp bài phát biểu bản thân đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Vội vàng liên hệ với nhãn hàng cũng không có biện pháp, thêm nữa là thủ tục lấy quần áo rườm rà, chỉ có thể tự mình chi tiền mua váy áo, giày dép cùng hãng thôi.
Cố tình hai ngày nay camera trên hành lang bị hỏng, đã báo để thay camera rồi, nhưng đến hôm nay vẫn chưa chi tiền để sửa chữa.
Lần diễn tập cuối cùng, Biệt Vân Trà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trong giày của cô ta không biết bị ai để mảnh vỡ thủy tinh vào, cô ta không biết, xỏ chân đi vào, tất chân bị rách, lòng bàn chân bị đâm chảy máu.
Vừa khéo, đoạn thời gian đó Khương Thư Hoa quay lại phòng thay đồ một lần để lấy cặp sách để quên, bị người khác nhìn thấy.
Buổi diễn tập bị buộc phải ngừng, thầy cô vội vã chạy đến, còn có cả Thẩm Thiếu Hàn vừa mới quay về trường.
Anh ta vừa mới từ Cáp Nhĩ Tân quay lại, sốt cao, cơ thể không khỏe, cố gắng chống đỡ đi qua an ủi Biệt Vân Trà đang bị thương.
Biệt Vân Trà ngồi trên ghế, gào khóc, một mực nhận định là Khương Thư Hoa làm: “Nhất định là cậu ấy! Cậu ấy chính là không muốn em tham gia cuộc thi!”
Khương Thư Hoa tức giận bật cười: “Tôi không muốn cho cậu tham gia cuộc thi thì tôi có lợi gì? Tôi cũng đâu có tham gia cuộc thi!”
Thẩm Thiếu Hàn đứng ở đằng sau cô ta, nhẹ vỗ lên bả vai cô ta, cụp mắt.
Đăng Tư Ngọc chủ động đứng ra hòa giải: “Được rồi, được rồi, mọi người trước đừng cãi nhau nữa, chuyện quan trọng nhất cần giải quyết đó——Bạn học Vân Trà, chân bạn bị thương có nghiêm trọng không? Còn có thể kiên trì được không?”
Cô ta chính là quán quân của cuộc thi MC khóa trước, bây giờ cũng là hội trưởng hội sinh viên của trường, trước mặt các sinh viên năm nhất rất có uy danh.
Biệt Vân Trà không để ý đến cô ta, luôn luôn chỉ sang Đỗ Minh Trà ở bên cạnh: “Cậu không tham gia, nhưng chị em tốt của cậu tham gia. Cậu chính là sợ cô ấy không thắng được, mới cố ý sử dụng loại thủ đoạn đê hèn này, mới bỏ mảnh thủy tinh vào trong giày của tôi.”
Cô ta khóc hoa lê đái vũ, nhìn cô giáo, tố cáo: “Thưa cô, đối với loại người như vậy, không phải nên hủy tư cách dự thi sao?”
Thẩm Thiếu Hàn khẽ giật mình, anh ta nhịn không được nhìn sang Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà cau mày: “Cậu đừng có mà ngậm máu phun người.”
Đặng Tư Ngọc ở bên tai cô cố gắng khuyên giải: “Nhịn chút, Minh Trà, đừng nổi nóng.”
Biệt Vân Trà đột ngột nhìn cô, ánh mắt đỏ ửng, nhớ đến có khả năng sẽ ảnh hưởng đến cuộc thi, nhất thời bật thốt ra: “Cậu đừng cho rằng tôi không biết cậu vẫn luôn ở đây giả vờ làm người tốt, rõ ràng trên mặt thể hiện không để ý, sau lưng thì lại để ý hơn tất cả mọi người, cậu chính là trách tôi với Thiếu Hàn thân thiết, nhìn không nổi chuyện Thẩm Thiếu Hàn thích tôi, cậu ghen tị với tôi. Lúc trước cũng cố ý dẫn dụ tôi, khiến tôi bị xấu mặt trước mặt Thiếu Hàn.”
Đặng Tư Ngọc vẫn đang dịu giọng khuyên Đỗ Minh Trà: “Tức giận không tốt cho cơ thể, bạn học Vân Trà hiện tại đang quá kích động, chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói——”
Đỗ Minh Trà cắt đứt lời cô ta: “Từ lúc nãy bắt đầu đến giờ, sao chị cứ chỉ khuyên ngăn mỗi mình tôi là có ý gì?”
Đặng Tư Ngọc sững sờ.
“Hiện tại nhìn có vẻ, là bạn học Biệt Vân Trà kích động hơn, càng cần được an ủi hơn” Đỗ Minh Trà hơi nghiêng mặt “Chị không đi khuyên cậu ta, khuyên tôi nhẫn lại, là muốn để tôi im lặng cõng cái nồi đen này?”
Đặng Tư Ngọc liên tiếp xua tay: “Tôi không có ý này, em đừng hiểu nhầm.”
“Muốn biết là ai làm, rất đơn giản” Đỗ Minh Trà xoa ngón tay “Kiểm tra camera, xem ai đơn độc đi đến phòng thay đồ không phải được sao?”
Biệt Vân Trà chốn ở trong lòng của Thẩm Thiếu Hàn khóc: “Cậu biết rõ là hệ thống camera bị hỏng——”
“Vừa khéo” Đỗ Minh Trà cụp mắt nhìn cô ta “Tối hôm qua tôi liên hệ với hai học trưởng bên viện máy tính, bọn họ đã giúp tôi khắc phục lỗi trên hệ thống camera, sáng hôm nay có thể hoạt động như bình thường, hiện tại đi kiểm tra cũng không muộn.
Biệt Vân Trà ngừng khóc.
Cơ thể Đặng Tư Ngọc cứng ngắc.
Giáo viên không chậm trễ, lập tức gọi mấy người vào phòng giám sát để kiểm tra camera.
Chuyện ác độc làm người khác bị thương này, bắt buộc phải nghiêm khắc xử lý.
Chân của Biệt Vân Trà bị thương, tạm thời ở lại chỗ này nghỉ ngơi.
Trên đường đến phòng giám sát, Thẩm Thiếu Hàn nhịn không được nhiều lần nhìn sang Đỗ Minh Trà.
Anh ta lo lắng nhị gia nhìn thấy mặt của Đỗ Minh Trà, không dám đưa quà sinh nhật cho nhị gia, mà là nhờ một bạn học khác đưa.
Nhưng Đỗ Minh Trà không nhận.
Đến quà sinh nhật cũng không muốn nhận, hoặc là Đỗ Minh Trà giống như lời Biệt Vân Trà nói, rất hận anh.
Thế nên mới sẽ lựa chọn vào đêm sinh nhật đó ở cùng với người đàn ông khác, để anh ta nhận điện thoại.
Cố ý chọc tức anh ta.
Anh ta cố thuyết phục bản thân tin vào nó.
Thẩm Thiếu Hàn không nghe rõ được giọng nói của người đàn ông đó, chỉ cảm thấy hơi quen quen.
Mấy ngày này anh ta ăn không ngon ngủ không yên, không thể không tìm một lý do để làm xoa dịu cái loại đau khổ giày vò không cách nào nói ra này.
Thẩm Thiếu Hàn lông mi khẽ run, trong lòng anh ta nhịn không được, nhỏ giọng hỏi Đỗ Minh Trà: “Những lời Vân Trà vừa nãy nói đó đều là thật à?”
Đỗ Minh Trà: “Thật cái đầu nhà anh.”
~~~~~~~~~~~
* Vội vàng bổ sung một đoạn kịch nhỏ *
Trước khi kết hôn, Thẩm Hoài Dữ trêu chọc Đỗ Minh Trà: “Tỉnh rồi? Nước miếng thật nhiều nha.”
Sau khi kết hôn: “Tỉnh rồi, miệng, nước thật nhiều nha.”