Công việc trên web đó mặc dù không ghi rõ thù lao, nhưng cái kiểu công việc tùy tiện kéo sinh viên gửi CV, đoán rằng cũng chỉ là coi sinh viên như gia súc để bóc lột, tiền lương tuyệt đối sẽ không cao.
Đỗ Minh Trà buổi trưa dùng nồi điện nhỏ để nấu mì, thêm hai lá rau xanh, một quả trứng.
Nguyên liệu đều là mua từ khu chợ dân sinh gần đây, chất lượng giá rẻ.
Lúc trước Đỗ Minh Trà rất kén ăn, không ăn thịt mỡ, không ăn rau mùi, không ăn tỏi, không ăn gừng.
Cô của hiện tại, cho dù xào gừng với khoai tây, cũng có thể mặt không đổi sắc ăn sạch toàn bộ.
Cô ăn sạch sẽ bát mì, cầm hộp cơm, nồi điện nhỏ, đũa đi ra vòi nước rửa.
Sau khi rửa sạch sẽ, Đỗ Minh Trà mới phát hiện điện thoại có cuộc gọi nhỡ của Thẩm Hoài Dữ.
Đỗ Minh Trà cầm điện thoại, ngón tay dừng trên màn hình 2 giây, chậm chạp chưa ấn xuống.
Nhìn thời gian trên góc phải màn hình, không còn sớm nữa.
Cô nên ngồi tàu điện đi chụp ảnh đánh giá hồ bơi rồi.
Đặt điện thoại vào trong túi, Đỗ Minh Trà đổ đầy nước ấm vào bình đựng nước trong cặp sách, đẩy cửa phòng ký túc.
Hồ bơi này mới xây, còn đang trong những ngày đầu kinh doanh, nghe nói cần phải có lượng “đánh giá” lớn, thật ra chẳng khác gì so với quảng cáo là mấy, đều là chụp ảnh rồi thêm nhiều lượng đánh giá thổi phồng.
Đỗ Minh Trà đi theo nhân viên nhận bộ đồ bơi màu xanh dùng một lần.
Chất lượng của kiểu đồ bơi này rất kém, vải chất lượng kém, Đỗ Minh Trà vươn tay xoa, thô ráp mà lại còn rất mỏng, giống như chỉ cần dùng sức một cái là bị kéo rách.
Nhân viên dẫn cô vào phòng thay đồ cho nữ, tủ đồ không nhiều, người cũng không nhiều, lác đác hai ba người, chắc là người cùng nhận đơn.
Người nhân viên không cố kỵ gì nói: “Các cô ở đây thay quần áo, cầm thẻ, từ bên phải cái cửa kia đi ra chính là hồ bơi, thợ chụp ảnh ở bên kia đợi các cô, dựa theo số thứ tự chụp, chụp xong có thể thay quần áo đi về.”
Đỗ Minh Trà là số cuối cùng.
Đồ bơi dính trên người vô cùng không thoải mái, có vài chỗ còn có sợi chỉ thừa cộm lên có chút khó chịu. Khăn tắm của hồ bơi sắp xếp cũng mỏng, nhỏ chẳng che được cái gì.
Sau khi đổi đồ bơi, do dự hai giây, cô không có cầm khẩu trang.
Bể bơi trong nhà, không sợ ánh nắng, đợi chút nữa nói không chừng còn phải xuống nước.
Đeo khẩu trang bơi lội quả thật chính là chê mạng mình dài quá muốn chết sớm.
Đỗ Minh Trà cầm khăn tắm, đi ra khỏi phòng thay đồ.
Thợ chụp ảnh là đàn ông, đeo mắt kính đen, râu quai nón rậm, nhìn không rõ mặt, đang cúi đầu nghịch máy ảnh.
Nhưng lúc anh ta nhìn thấy khuôn mặt của Đỗ Minh Trà, sửng sốt một chút, sau đó ra dấu tay, biểu ý cô đợi ở một bên trước.
Vết sẹo trên mặt của Đỗ Minh trà đã rất mờ rồi, năng lực phục hồi của cô rất tốt, lại luôn cẩn thận nghe theo lời khuyên của bác sĩ, kiên trì ăn kiêng.
Hiện tại trên má chỉ còn vết mờ, cùng với dấu vết vùng da xung quanh màu sắc không đồng đều.
Đợi đến lúc nắng không quá độc như này nữa, cô có thể không cần ngày ngày đeo khẩu trang lên lớp nữa rồi.
Mấy người phía trước chụp rất nhanh, tạch tạch vài cái là kết thúc, tùy tiện tạo dáng mấy kiểu là được.
Lúc đến lượt Đỗ Minh Trà, yêu cầu của thợ chụp ảnh đột nhiên cao lên.
Một lúc thì nói tư thế của cô cứng ngắc, lúc lại nói ánh sáng không tốt, phải chụp lại.
Chụp đi chụp lại mười mấy lần, đều không thể làm vừa lòng thợ chụp ảnh.
Trong lòng Đỗ Minh Trà lờ mờ cảm thấy có gì đó bất ổn.
——Thời gian tiêu phí trên người cô so với mấy người trước đó dài hơn rất nhiều.
Đỗ Minh trà cảnh giác cầm khăn tắm.
Tại lúc này, điện thoại của thợ chụp ảnh kêu lên.
Hắn ta nhìn Đỗ Minh Trà một cái, đột nhiên đi đến bên cạnh nhận điện, đè giọng nói: “Ôn ca, anh đến chỗ nào rồi? Vâng, có….”
Mấy lời sau đó, Đỗ Minh Trà nghe không rõ.
Cô cầm chặt khăn tắm, quay đầu chạy thẳng về hướng phòng thay đồ, chỉ nghe thấy người đó ở phía sau kêu cô: “Đừng chạy! Quay lại!”
Có ngu mới quay lại.
Đỗ Minh Trà một đường chạy như điên vào phòng thay đồ, từ bên trong khóa cửa lại.
Cô thở gấp, khóa trái cửa phòng thay đồ, lúc này mới di xem xét tủ đồ của mình.
Đúng như dự đoán.
Quần áo, cặp sách, giày của cô đều không còn.
Một chiếc tất nằm lẻ loi đơn côi trên đất, bên dưới hình như còn che thứ gì đó——
Đỗ Minh Trà lật góc tất lên, nhìn thấy điện thoại của mình.
Chắc là có người cố ý để lại.
Hiện tại Đỗ Minh Trà không rảnh để suy nghĩ bên ngoài phát sinh chuyện gì, cũng không rảnh đi suy nghĩ rốt cuộc là ai để điện thoại lại.
Cô bình tĩnh một chút, gọi 110 trước, nói tình huống của bản thân.
Đồn cảnh sát cách chỗ này một đoạn thời gian, đầu bên kêu an ủi cô, nói họ rất nhanh sẽ qua.
Đỗ Minh Trà không yên tâm.
Hiện tại là ngày nghỉ lễ quốc khánh, lỡ như tắc đường thì sao?
Cô do dự một chút, lại ấn số gọi cho Thẩm Hoài Dữ.
Tĩnh Thủy Loan cách chỗ này chưa đầy 1 km.
Đỗ Minh Trà cầu khẩn hiện tại anh đang ở Tĩnh Thủy Loan.
Cô véo véo cổ học, ho một tiếng, cố gắng lặn ra mấy giọt nước mắt.
“tút….tút…..tút…..”
Nhận rồi.
“Cô giáo Đỗ” Giọng nói bình tĩnh của Thẩm Hoài Dữ “Sao vậy?”
“Tôi đi làm thêm bị người ta lừa” Đỗ Minh Trà nức nở nói, đè thấp giọng, tạo ra vẻ yếu ớt, hoảng loạn bất lực “Hiện tại người bên ngoài đang đập cửa….Thầy có thể qua đây giúp tôi không? Xin thầy.”
Cô cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng với Thẩm Hoài Dữ.
Rốt cuộc thì đối phương độc miệng như đao, nói không chừng tim phổi cũng gần giống như đao.
Giọng của Thẩm Hoài Dữ cao lên: “Cô đang ở đâu?”
Đỗ Minh Trà nói: “Tôi vừa mới dùng wechat gửi định vị, xin thầy mau nhanh đến đây, tôi sợ quá.”
Hai từ cuối cùng, là sợ thật, âm cuối đều đang run rẩy.
“Tôi lập tức đi qua” Thẩm Hoài Dữ nói “Lập tức báo cảnh sát, đừng sợ.”
Giọng nói của anh trầm thấp, hai từ cuối cùng giống như lông vũ nhẹ cọ lên trái tim của Đỗ Minh Trà, giống như độ ấm của nước sau khi được phơi nắng vậy.
Điện thoại ngắt kết nối, người bên ngoài bắt đầu đập cửa, phịch phịch phịch, cửa gỗ bị đập lung lay.
Đỗ Minh Trà nhìn quanh khắp nơi, vớ lấy cây lau nhà trong góc.
Đợi chút nếu như có người xông vào, cô sẽ đánh vỡ cái đầu chó nhà hắn.
Tiếng va chạm mãnh liệt đột nhiên yên tĩnh lại, Đỗ Minh Trà nghe thấy có giọng nói quen thuộc từ bên ngoài của truyền vào.
Là Ôn Chấp.
“Ra đây đi, Đỗ Minh Trà” Giọng nói của anh ta âm hiểm xảo quyệt “Chụp cô vài tấm thì quay về, ngoan ngoãn hợp tác, đừng để tôi nổi giận.”
Đỗ Minh Trà mí mặt giật giật.
Rất tốt.
Xem ra là cố ý đến trả thù.
Đỗ Minh Trà không hề cảm thấy ngạc nhiên gì đối với việc Ôn Chấp có thể làm ra loại chuyện này.
Cô hoàn toàn không hiểu Ôn Chấp vì sao lại có ý thù địch với cô lớn như vậy, cũng không có ý định tìm hiểu.
Không cần thiết phải đồng cảm với kẻ điên.
Giống như hành động hôm nay của Ôn Chấp vậy, chắc sẽ bị tạm giam? Hay là bị kết án?
Lòng bàn tay nắm cây lau nhà của Đỗ Minh Trà đầy mồ hôi.
Ngón tay run rẩy, cô không nói lời nào.
Cửa phòng thay đồ bị đập kêu phịch phịch.
Cô kìm nén nỗi sợ hãi, yên tĩnh chờ đợi cứu viện.
Bên ngoài cửa.
Ôn Chấp ngồi ở bên cạnh đợi, rất lâu vẫn không nghe thấy tiếng của Đỗ Minh Trà, khua ra hiệu: “Tiếp tục đập, đập hỏng tính vào tài khoản của tôi.”
Đối phương cười xòa: “Ôn ca, cái này không ổn…..Nói thế nào cũng là cháu gái ruột của ông cụ Đặng….”
Ôn Chấp phun một vòng khói trên mặt hắn ta, lạnh lùng nhìn hắn: “Bảo anh đập thì anh cứ đập, một đứa con hoang, đến ông cụ Đặng cũng không muốn nhận, anh thay ông cụ nhà người ta lo lắng cái gì?”
Đối phương bị sặc khói ho mấy tiếng, bất đắc dĩ không thể không cầm búa lên.
Nặng nề đập một lúc, cửa gỗ cuối cùng xuất hiện vết nứt.
Thế nhưng người bên trong lại giống như người câm, không có chút động tĩnh gì.
Ôn Chấp biểu ý mọi người tránh ra, anh tay dán lên chỗ vết nứt nhìn vào bên trong, nhìn thấy đôi chân dài trắng nõn.
Anh ta cười lạnh.
Kỹ nữ và con gái chính là không giống nhau, trời sinh biết câu dẫn người khác.
Ôn Chấp tránh người ra: “Tiếp tục——”
Bên tai nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Ôn Chấp nhíu mày xoay người: “Tức chết đại gia, cầm cái cưa điện ra đây cưa——A!!!”
Có người đối diện một cước đá thẳng vào cằm anh ta, Ôn Chấp nghe rõ tiếng xương cằm của mình bị trật, thảm thiết kêu lên một tiếng, ngã sõng xoài trên đất. Mắt tối sầm, mũi của Ôn Chấp có thứ gì nóng nóng chảy ra, anh tay vươn tay lên sờ một cái, toàn là máu.
Người đang chuẩn bị đập cửa không dám có động tác gì, run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Hắn ta mắng: “Đứa nào——”
Lời còn chưa nói xong, ngậm trong miệng bị đau mà nuốt quay trở về.
Người đánh hắn đó tóm lấy cổ áo hắn, giống như đang túm lấy một con chó chết, ném hắn nặng nề rơi xuống bên chân của một người khác.
Ôn chấp không ngừng chảy máu mũi, cằm bị lệch nằm trên nền đất lạnh lẽo có dính nước, nhìn thấy một đôi giày da màu đen sạch sẽ.
Lại nhìn lên trên, quần tây đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng sạch sẽ không dính chút bụi, cổ thon dài……
Và khuôn mặt nam tính trưởng thành anh tuấn.
Ôn Chấp hoảng hốt: “Nhị, nhị——”
Thẩm Hoài Dữ cởi đôi găng tay đen ra, giơ tay lên, dùng đôi găng tay da này mạnh mẽ đánh lên má anh ta.
Một đánh này sức lực rất mạnh, Ôn Chấp thảm thiết kêu lên, mặt bị đánh lệch sang một bên, sưng đỏ lên.