“Lúc đó anh thông qua việc tìm những hành vi đặc biệt của người khác để ghi nhớ cả người….Chỉ nhớ được là bác Thẩm đánh đàn rất giỏi.”
Đỗ Minh Trà biết ba mình không chỉ chơi piano giỏi.
Không giống với người đàn ông trung niên khác mà cô biết, ba cô cho dù lớn tuổi rồi cũng sẽ không rượu bia bụng phệ, sẽ không giẫm lên ghế cùng người ta uống rượu khoác lác, ông cũng không thích cờ bạc, cũng không thích cùng người bạn này, người bạn kia uống rượu.
Ba của cô biết đánh piano, cho dù trong nhà chỉ có một cây đàn piano cũ mua từ chỗ cửa hàng đàn sau khi đã giảm giá. Chỉ đáng tiếc Đỗ minh Trà không có hứng thú gì nhiều, cũng không kiên trì theo ba học.
Nhưng mãi cho đến bây giờ, Đỗ Minh Trà vẫn có thể tưởng tượng ra, biểu cảm của ba lúc đó khi đặt tay lên phím đàn, nhắm mắt chậm rãi hồi tưởng lại.
Ba có thể đang nhớ lại thời niên thiếu một thời hùng dũng oai vệ, nhưng sau khi ông đánh đàn xong vẫn sẽ cười haha đi phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho vợ và con gái, kiểm tra bài tập về nhà của Đỗ Minh Trà.
Ông là một người chồng và một người cha tốt.
Ngón tay đang đặt lên trên phím đàn, hơi có chút rung động, khiến cho Đỗ Minh Trà rùng mình một cái, ngón tay không tự giác dùng sức, ấn xuống phím đàn một nốt trầm.
Tay của Thẩm Hoài Dữ đặt lên trên vai cô, lòng bay tay nắm lấy một cái điều khiển nhỏ có kích thước của chìa khóa xe ô tô, bây giờ đang bị ấn xuống ở mức thấp nhất.
Đỗ Minh Trà ngồi không yên: “Hoài Dữ.”
“Lúc này nên gọi là thầy giáo” Thẩm Hoài Dữ sửa lại cho cô, giọng nói không cao không thấp “Đến, chúng ta bắt đầu luyện tập. biết nhận diện khuôn nhạc đúng không?”
Đỗ Minh Trà khó khăn gật đầu.
Cô ngồi không nổi, muốn đứng dậy, nhưng tay của Thẩm Hoài Dữ vừa hay ấn lấy vai của cô, ngăn cô lại: “Nghiêm túc là được, chúng ta chậm rãi học.”
Thẩm Hoài Dữ chọn giáo trình đàn cơ bản của Bayer, Đỗ Minh Trà một mình ngồi trên ghế đàn, nhịn không được vươn tay chạm vào bụng.
Lễ phục và ghế đã dán chặt lại với nhau, Đỗ Minh Trà khẽ hít sâu, muốn đứng dậy, nhưng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân vọng đến, lại ngồi im.
Dưới tình huống này, căn bản không có cách nào tập trung tinh thần.
Đỗ Minh Trà chỉ dùng ánh mặt van cầu nhìn chằm chằm Thẩm Hoài Dữ, đương nhiên đối phương không chút dao động.
Thẩm Hoài dữ khom người, khống chế tay của cô, kiên nhẫn sửa cho cô: “Phải để đầu ngón tay chạm vào phím, nhấc cao tay, lúc đánh đàn, không dùng cổ tay, chỉ động ngón tay…..Tốt, cứ như vậy, cánh tay thả lỏng, ngón tay dùng sức, chậm rãi cảm nhận.”
Mà Đỗ Minh Trà cảm nhận không phải sức của ngón tay.
Là một thứ đồ khác.
Thẩm Hoài Dữ đoan chính áo sơ mi, mặc vest chỉnh tề, bình tĩnh chỉ dạy Dỗ Minh Trà cách liên kết điều khiển ngón tay. Đỗ Minh Trà ngồi không yên, nhịn không được hơi ngả vào lòng của anh, thế nhưng chỉ lắc một cái đã cảm thấy đối phương bình tĩnh dùng sức đẩy về, đỡ cô ngồi nghiêm chỉnh: “Luyện đàn phải chuyên tâm.”
Cùng lúc này anh chậm rãi chuyển sang mức cao.
Đỗ Minh Trà chút nữa thì kêu ra tiếng, ngón tay của cô vẫn đặt lên trên phím đàn, bên má đầy mồ hôi rơi xuống, ướt tóc ở bên má.
Nhắm mắt, Đỗ Minh Trà gọi anh: “Thầy ơi.”
“Hả?” Thẩm Hoài Dữ hỏi “Bạn học Đỗ có chỗ nào không hiểu?”
Đỗ Minh Trà khẽ nói: “Đau bụng.”
“Đau? Hay là chỗ khác không thoải mái?” Thẩm Hoài Dữ đoan chính hỏi “Cần anh gọi bác sĩ không?”
Anh vẻ mặt đoan chính, thực sự giống như một thầy giáo nghiêm khắc không chút yêu thương.
Mồ hôi của Đỗ Minh Trà thuận theo má chảy xuống, im lặng chảy vào trong cổ.
Cô ngước mắt nhìn Thẩm Hoài Dữ, trong mắt có một đám sương mù, tụ lại.
Từ góc độ của cô nhìn vừa hay có thể nhìn thấy đường nét của cằm, cổ và yết hầu xinh đẹp của anh, hấp dẫn người ta muốn thơm một cái.
Anh rất hấp dẫn.
Rất ngon miệng.
Ngón tay của Đỗ Minh Trà từ trên phím đàn di chuyển lên.
Cô đứng dậy, móc lấy cà vạt của Thẩm Hoài Dữ, kéo anh khom xuống, môi dán lên bên tai anh: “Em không hiểu….Thầy có thể giúp em kiểm tra một chút được không.
Bên ngoài cửa phòng ngủ, Cố Nhạc Nhạc đặc biệt mặc vest, trên vai là con vẹt đang đậu, đang chuẩn bị gõ cửa, thì nghe thấy Bạch Tĩnh Ngâm dịu dàng hỏi: “Sao thế?”
Cố Nhạc Nhạc và Bạch Tĩnh Ngâm người bà trên danh nghĩa này không ở cùng với nhau nhiều, giờ phút này nghe thấy bà hỏi như vậy, vẫn nghiêm túc trả lời: “Mẹ bảo con đi gọi Hoài Dữ xuống.”
Cố Nhạc Nhạc cũng là làm theo chỉ thị của mẹ——
Lúc nãy đang nói chuyện, Đỗ Minh Trà nói bản thân có chút mệt, muốn lên lầu nghỉ ngơi, Hoài Dữ cũng đi theo.
Mọi người đều rất cảm thông cho Minh Trà, nghĩ cơ thể của cô không được khỏe, nghỉ ngơi nhiều cũng không sao. Chỉ có Thẩm Hoài Dữ là không được, cơ thể anh vốn dĩ khỏe mạnh, sao có thể đi lâu như vậy không quay lại?
Cổ động như vậy, nhất định muốn Thẩm Hoài Dữ đặc biệt xuống dưới tiếp khách.
Cố Nhạc Nhạc là một đứa trẻ, theo lẽ đương nhiên là sẽ bị đẩy lên tuyến đầu.
Bạch Tĩnh Ngâm mỉm cười, kiên nhẫn nghe Cố Nhạc Nhạc kể lại đầu đuôi, trên mặt xuất hiện biểu cảm đã hiểu: “Hóa ra là như vậy.”
“Hoài Dữ không thể vào lúc này trộm lười biếng được” Cố Nhạc Nhạc nghiêm túc nói “Minh Trà cơ thể không được khỏe, có thể nghỉ ngơi nhưng Hoài Dữ thì không được, hôm nay là ngày đính hôn, cậu ấy không thể cùng Minh Trà ngủ rồi trốn tránh được đúng không?”
Bạch Tĩnh Ngâm không nhịn được cười.
Bà nghiêng người nhìn vào cánh cửa phòng ngủ.
Lúc đầu mới vào tử ngọc sơn trang, lúc Thẩm Tòng Hạc sửa sang lại quan tâm nhất chính là chuyện cách âm, phòng ngủ này và phòng sách cùng những chỗ khác, cho dù là cánh cửa hay là vách tường, đều được xử lý cách âm.
Hiện tại, không nghe thấy chút âm thanh nào, yên tĩnh.
Ngược lại con vẹt ở trên vai của Cố Nhạc Nhạc, trên má có hai nhúm lông đỏ ở hai bên, ríu rít: “Minh Trà, Hoài Dữ, mãi mãi bên nhau.”
“Minh Trà khỏe mạnh không đau ốm.”
……
Con vật nhỏ bé này, học nói ngược lại rất nhanh.
Nhưng khả năng ghi nhớ lại cực kém, học được mấy câu mới thì lại quên luôn câu cũ.
Bạch Tĩnh Ngâm khom người, vỗ vỗ vai của Cố Nhạc Nhạc: “Hoài Dữ và Minh Trà có chuyện quan trọng cần nói, bà cùng cháu đi xuống dưới nhé.”
Cố Nhạc Nhạc nghiêm túc nghĩ nghĩ, gật đầu.
Con vẹt không ngoan ngoãn, loại chim nuôi thân thiết với người này, bỗng giương cánh muốn bay vào tìm người, lại bị Bạch Tĩnh Ngâm chuẩn xác túm gọn trong lòng bàn tay.
“Không được học mấy lời linh tinh” Bạch Tĩnh Ngâm thở dài, gõ gõ lên đầu con chim: “Chim nhỏ lại không ngoan ngoãn, coi chừng ăn thịt mày đó.”
Cố Nhạc Nhạc ngược lại không nghĩ gì nhiều, cậu nhóc còn nhỏ, không biết suy nghĩ quá nhiều, chỉ cúi đầu xuống dưới tầng.
Cậu bé trai trong giai đoạn này đi đứng không nghiêm chỉnh, siêu siêu vẹo vẹo, không cẩn thận trượt chân, xuýt nữa thì ngã úp, may có Bạch Tĩnh Ngâm kịp thời đỡ lấy cậu nhóc, nhắc nhở: “Cẩn thận.”
Bạch Tĩnh Ngâm gầy quá mức, một cái đỡ như vậy, Cố Nhạc Nhạc đứng thẳng eo, vừa khéo nhìn thấy trên cổ của bà trượt ra vòng cổ, cực kỳ đơn giản, treo một chiếc nhẫn.
Cố Nhạc Nhạc chỉ nhìn thấy quen mắt, sau đó đi một hồi thì nhớ ra.
Chiếc nhẫn này, cậu nhóc từng thấy trong tấm ảnh của Thẩm Tòng Hạc rất nhiều lần. Trong mấy tấm ảnh đó, cho dù là trường hợp nào, lúc nào…..Thẩm Tòng Hạc đều đeo nó.
Là nhẫn kết hôn của hai người.
Mà ở trong phòng ngủ.
Đàn piano đã bị đóng lại.
Đỗ Minh Trà đang ngồi trên đàn piano, hít một hơi khí lạnh, bên tai nghe thấy Thẩm Hoài Dữ thấp giọng nói: “Gọi thầy nhiều hơn mấy tiếng nữa.”
Đỗ Minh Trà đã ngồi không nghiêm chỉnh được rồi, ngẩng mặt, Thẩm Hoài Dữ vẫn đang kiên nhẫn dạy dỗ: “Còn nhớ vừa nãy dạy em không? Lúc đánh đàn, chỗ dùng sức là đầu ngón tay, cảm nhận được không?”
Anh tự mình làm mẫu cho cô dùng lực đầu ngón tay như này, con ngươi sẫm màu lại: “Thả lỏng, đừng căng cơ như vậy.”
Đỗ Minh Trà nói: “Thầy ơi, thầy dạy nhiều thứ quá, không bắt chước được.”
Thực sự là đã không cách nào tiếp nhận được nữa, cô là con gà mới học đàn, người mới học hoàn toàn không tiêu hóa được, cũng không thích ứng được những kiến thức Thẩm Hoài Dữ truyền dạy cho cô này.
Thẩm Hoài Dữ xoa nắn nhẹ vỗ vào lưng cô, lòng bàn tay dán lên trên vạt váy màu xanh nhạt của cô, dịu dàng nhắc nhở: “Thả lỏng, anh không động được.”
Lúc nhạc piano giống như nước chảy leng keng, thùng thùng tùy ý trút xuống, cách lễ phục màu xanh, Thẩm Hoài Dữ đè lên Đỗ Minh Trà, vuốt ve chiếc nhẫn trên tay của cô, thấp giọng than thở: “Minh Trà.”
Đỗ Minh Trà cố gắng hít thở khí oxy, chỉ “hửm?” một tiếng mơ hồ đáp lại anh
Thực ra cô có thể đoán ra được Thẩm Hoài Dữ muốn nói cái gì.
Anh rất ít khi nói mấy lời tình cảm, tính cách anh là như vậy, sẽ không ngày ngày đêm đêm nhắc đi nhắc lại, cường điệu lại mấy lời như “Anh yêu em”. “Anh rất thích em”.
Rốt cuộc cũng đã lớn tuổi rồi, cảm xúc càng hướng nội hơn, cũng có thể là Thẩm Hoài Dữ vốn dĩ đã có tính cách như vậy, nhưng Đỗ Minh Trà không hề để tâm, rốt cuộc từ trước đến giờ anh đã làm rất nhiều việc, âm thầm….Đều thể hiện quá rõ tình yêu của anh đối với cô.
Nhưng một khi Thẩm Hoài Dữ ở phía trên làm điều xấu xa thì chính là nɠɵạı lệ, sẽ nói rất nhiều lời khiến cho Đỗ Minh Trà đỏ mặt, từng lời từng lời nói ra ngoài, nó mãi cho đến khi cô cố thẹn thùng từ chối, lại không thể tránh thoát được.
Sau khi vuốt ve an ủi qua đi, theo lẽ thường mà nói thì Thẩm Hoài Dữ sẽ nói vài lời an ủi, dịu dàng.
Cằm dụi vào tóc của cô, Đỗ Minh Trà nghe thấy giọng nói của Thẩm Hoài Dữ: “Minh Trà, một nén hương vẫn còn chưa hết.”