Tô Như liếc nhìn cô gái nhỏ bị dọa kinh hách quá độ, rồi nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa, khuôn mặt âm u,khí thế bức người...chưa đợi Tô Như lên tiếng, Tằng Trạm đã bước lại, lớn giọng gọi.
Trầm Úy Lam
Âm thanh rõ to, Úy Lam không biết vì sao giờ phút này nhìn chú thật đáng sợ, cô theo bản năng đem cây đàn trong tay giao cho Tô Như, đứng lên, nói với Tằng Trạm.
Chú, sao chú tới đây
Tằng Trạm mỉm cười, một nụ cười mưu mô xảo trá, quan sát toàn thân Úy Lam từ trên xuống dưới một hồi, mới nhẹ nhàng giơ tay xoa đầu cô nói Tôi nhớ em nên đến thăm, em không thích à?
Úy Lam gấp gáp muốn chết, vội vàng đưa tay lau trán, gật gật đầu Thích
Tô Như ngẩn người, hỏi Úy Lam, vị này là...
Còn dám gọi Úy Lam, đáy lòng Tằng Trạm không ngừng khinh bỉ, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn thẳng Tô Như, kéo Úy Lam ôm vào trong ngực, cười nói Úy Lam là ... Bốn chữ 'tình nhân của tôi' không sao thốt ra khỏi miệng, Tằng Trạm cúi đầu nhìn Úy Lam, cô liền tiếp lời
Đây là chú của em, hôm nay tới thăm
Chú? Tô Như nhìn Tằng Trạm, cảm thấy quen mắt, hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải. Úy Lam ôm lấy cánh tay Tằng Trạm hỏi Chú có mang đồ ăn ngon cho tôi không?
Tay anh vuốt ve tóc cô, giọng nói khàn khàn Tìm một chỗ đi!
Úy Lam ngây người, ánh mắt vô tội mở to nhìn anh, Tằng Trạm nắm tay cô, dán lên bụng mình, sau đó từ từ đi xuống...Úy Lam há hốc mồm, cô chỉ thấy lúc chú cởi quần, chỗ đó cứng rắn dựng đứng, thật không ngờ tới, lúc ở trong quần nó cũng có thể tự cứng lên...Úy Lam giật tay về, cắn răng trợn mắt nói Chú nhàm chán
Tằng Trạm mặt dày thừa nhận Ừ, tôi nhàm chán mới đến tìm em, nhanh tìm một chỗ mau lên, tôi nghẹn sắp chết rồi
Vẻ mặt bất ngờ, không thể tin được của Úy Lam lộ ra, cô thấp giọng mắng Nơi này không phải chỗ đề chú làm chuyện bậy bạ, nếu nhàm chán chú cứ việc tìm người khác, chú quả thật rất đáng ghét
Tằng Trạm bóp khóa, thả cô bé xuống, phòng tập đàn, anh còn chưa từng thử qua nha, tâm trạng kích động pha lẫn chút tà ác, anh giơ tay định kéo khóa quần, Úy Lam đè lại tay anh, không để chú móc vật kia ra,nhỏ nhẹ cầu xin.
Tôi không muốn...
Đây là trường học nếu bị phát hiện thì phải làm sao? Về sau cô còn mặt mũi nào nhìn mọi người chứ?cTằng Trạm mặc kệ, đẩy tay cô ra, nhưng Úy Lam kiên quyết nắm chặt, giằng co vài cái, Tằng Trạm ôm một bụng lửa giận, trừng mắt nhìn cô.
Mẹ nó còn làm ra vẻ như vậy cho ai xem? Em đã là người của tôi còn phản kháng cái gì?
Nhìn Úy Lam bật khóc nức nở, tâm của anh cũng mềm theo, liền dịu dàng dỗ dành Tôi vốn không thích cho em đi học, nuôi em ở trong nhà...nếu em muốn về thì chúng ta cùng về, còn nếu muốn ở lại đọc sách phải ngoan ngoãn một chút, tôi làm xong liền tha cho em
Úy Lam cắn môi, không dám khóc, nghĩ tới chuyện không được đến trường cô lại lo sợ, tay cũng dần buông lỏng, Tằng Trạm đóng nắp bàn phím, bế Úy Lam ngồi lên trên, hoàn hảo là trời nóng, Úy Lam mặc váy kết hợp với qυầи ɭóŧ an toàn, anh vén váy, đem qυầи ɭóŧ cởi bỏ, nhìn chằm chằm nơi tư mật của cô.
Chưa có rửa? Tằng Trạm nhẹ giọng hỏi, ngón tay bắt đầu ma sát khe huyệt nhỏ xíu bên dưới.
Úy Lam hừ một cái, gằng từng chữ Vừa ŧıểυ xong...
Tằng Trạm nhướng mày, liếc mắt nhìn cô Mong rằng em chịu được