Làm chuyện này quả thật mệt chết đi được, Úy Lam ngủ liền một giấc tới sáng hôm sau. Vừa mở mắt đã thấy Tằng Trạm mặc quần áo tử tế, đang nghe điện thoại Tốt, lập tức tới
Tằng Trạm rửa mặt thật nhanh, sau đó cầm lấy áo khoác đi ra cửa, tiếp đó lại quay trở lại Tôi đi vài ngày, em ở nhà phải ngoan đó
Úy Lam gật đầu, hỏi Bao lâu?
Tằng Trạm mỉm cười, bước qua hôn lên mặt cô nói Mười ngày hoặc nửa tháng, không biết chính xác Nhìn vẻ mặt không vui của Úy Lam, Tằng Trạm vội vàng nói thêm Tôi sẽ gọi điện thoại cho em
Úy Lam uể oải đáp lại Ừ
Tằng Trạm đi công tác ở tỉnh, đa số đều gặp trực tiếp lãnh đa͙σ, nhưng thấy Tằng Trạm ai cũng nể mặt mấy phần, vốn cũng không có gì vất vả, chỉ là hội họp liên tục làm anh mệt mỏi vô cùng.
Trái lại Úy Lam ở nhà rất an nhàn tự tại, Lâm Hân Du tan học sẽ đến chơi với cô, chương trình dạy học nhẹ nhàng, đầu óc Úy Lam cũng không phải ngu ngốc, trừ bỏ môn toán, còn lại đều hoàn thành khá tốt. Tằng Trạm luôn cho rằng trí nhớ Úy Lam rất kém, nhưng thực ra so với người khác đều tốt hơn, sách đọc qua cô nhớ không sai chữ nào, càng nhớ rõ bao nhiêu ngày chú chưa gọi cho cô, mấy ngày chú chưa về nhà... Tằng Trạm đi chuyến này tốn thật nhiều thời gian, không mất một tháng, cũng hết hai mươi tám ngày.
Trong khoảng thời gian đó Tằng Trạm chỉ cùng Úy Lam nói chuyện điện thoại hai lần, tuy đi làm công vụ, kết quả lại tạo dựng vị thế cho công ty, Tằng Trạm cười thầm, cũng không phải anh cố tình lôi kéo, là do đám người tự động tâng bốc sau đó sáp lại đòi hùng vốn, tiền đưa đến tay lẽ nào không lấy.
Bên kia Cao Nhẫm không ngừng tiếp nhận danh sách người đầu tư, dù sao công ty thành lập chưa lâu, nhân viên không nhiều Mình nghĩ cậu chỉ muốn chơi đùa, không ngờ...
Cười to vài tiếng, giọng Cao Nhẫm nghiêm chỉnh trở lại, nói Mình cảm thấy cậu so với lão già đó khẳng định mạnh hơn
Tằng Trạm sờ sờ chóp mũi hừ một cái Đương nhiên Dứt lời, cả người có chút mệt mỏi nói Vậy nhé, công ty khuếch trương giao cho cậu, cứ dùng tên mình chắc chắn thành công, cúp máy
Cao Nhẫm cũng có ý đó, treo điện thoại xong, chạy nhanh lo việc móc nối. Vừa nhắc tới tập đoàn, liền có nhiều người đòi nhảy vào, rõ ràng cổ phần Cao Nhẫm chiếm nhiều nhất, nhưng mọi người đều biết Tằng Trạm mới đúng là ông chủ lớn phía sau màn, chỉ cần theo anh tiền đồ rộng mở.
Tằng Trạm công tích càng nhiều, lại được cục trưởng hết sức quan tâm bồi dưỡng, không bao lâu liền thăng lên chức trưởng ban. Nếu người nhàn rỗi sẽ thấy thời gian trôi qua đặc biệt chậm, nếu người bận rộn sẽ thấy thật mau, nháy mắt cô bé đã đi theo anh được nửa năm.
Tôi muốn đi học. Khó có khi người đàn ông trở về nhà, Úy Lam liền mở miệng. Lúc này Tằng Trạm mới để ý tới đã bao lâu anh không đánh giá cô, bộ dạng của cô càng ngày càng dễ nhìn.
Cô bé mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, bởi vì suốt ngày cô chỉ ở trong nhà, nên thân thể cực kỳ trắng, cùng ngày đầu tiên tới đây khác nhau một trời một vực, nhưng ở phía sau đã trắng lại còn hồng hào, làn da hết sức tốt.
Người đàn ông cười cười, quay đầu nhìn Lâm Hân Du Cảm ơn cô đã chăm sóc cho Úy Lam
Cô giáo này cũng thật tốt, cùng bảo mẫu không khác gì nhau.
Lâm Hân Du đỏ mặt, cười nói: Đây đều là việc nên làm, Úy Lam thật đáng yêu.
Tằng Trạm gật đầu, cô gái của anh làm sao có thể không đáng yêu? Thời gian cũng không còn nhiều lắm, anh phải đi đến trong cục, chịu thêm cực khổ một thời gian nữa, cũng không muốn đánh mất đi công việc.
Tốt, vậy giao cho cô. Người đàn ông đơn giản trả lời, vội vàng đi ra khỏi cửa.
Người đàn ông vừa ly khai, Úy Lam liền mất hứng.
Úy Lam trở lại phòng ngủ lấy sổ hộ khẩu ra xem, ngày 30 tháng 8 chính là sinh nhật của cô. . .Còn hai ngày nữa là tới! Chú cùng mọi người giống nhau, đều không ai để ý tới sinh nhật của cô cả.
Lâm Hân Du đi theo vào nhà, đứng ở bên cạnh cô bé Chị phải đi học, em ở nhà một mình được không?
Úy Lam gật đầu Chị đi đi.
Sau khi Lâm Hân Du tan học liền trở về mang Úy Lam đi chơi, buổi tối ở trường có lễ hội âm nhạc, Úy Lam cảm thấy Lâm Hân Du không thú vị chút nào, nhưng kiến thức mà cô có lại vô cùng tốt.
Có một người kéo đàn violon xen đang học đại học năm thứ lăm, bộ dạng đặc biệt xinh đẹp, an vị ngồi ở trên ghế nhẹ nhàng kéo đàn, một thân váy trắng tinh khiết, mái tóc dài bồng bềnh.
Khúc nhạc chậm dãi du dương, bi thương lại yên tĩnh. Tim Úy Lam bỗng cảm thấy đau nhói, chỉ tán dương bản nhạc này thật sự quá hay.
Được, được chị nghe đây.
Úy Lam lôi kéo cổ tay Lâm Hân Du Chị, đây là bản nhạc gì thế?
Lâm Hân Du nhìn học tỷ trên khán đài, cười nói: Đó là thủ khúc thiên nga tử.
Thiên nga chết sao. . .Úy Lam lè lưỡi Em rất thích.
Lâm Hân Du xoa xoa đầu Úy Lam Thích thì đi học, về sau nếu Úy Lam đi học, có thể trở lên chuyên nghiệp.
Đi học! Hai mắt Úy Lam bừng sáng nhìn về phía cô gái trên đài, cô cũng muốn giống như chị ấy.