Tằng Trạm cúi đầu hôn lên mặt cô, cười hỏi Có phải cảm thấy thoải mái rồi đúng không?
Uý Lam ngượng ngùng, cắn môi không nói lời nào, động tác của Tằng Trạm tuy chậm chạp, nhưng xâm nhập thật sâu vào bên trong, cổ họng cô truyền ra tiếng ừ hử ấm ức, há mồm cắn lên vai anh, loại cảm giác này...rất không thích ứng nổi, trong tình cảnh đáng xấu hổ thế này mà nội tâm cô còn mong chờ chú dùng lực mạnh thêm chút nữa.
Tôi sẽ mạnh thêm một chút
Như đọc được tâm tư của Uý Lam, Tằng Trạm bỗng lên tiếng. Cặp mông chuyển động, đem cự long tiến vào tận sâu bên trong, tới khi quy đầu đụng vào miệng tửcung của cô.
Tôi thật muốn cả đời cứ dán vào em như vậy Tằng Trạm cười rộ lên nói.
Uý Lam liếc mắt nhìn anh, cắn răng, đem suy nghĩ trong lòng nói ra Cầm thú mới nói được những lời như chú
Tằng Trạm ngẩn người, cầm thú? Anh không cho là như vậy nha, anh đây đang thể hiện sự vui mừng, đơn thuần bộc lộ sự yêu thích của anh với cô, anh thích nên mới muốn, không thích thì đã không cần, đa͙σ lý vô cùng đơn giản, anh thích cô, nên anh muốn cô, anh đâu có sai!
Tằng Trạm không quan tâm lời mỉa mai của cô, rút cự vật ra khỏi, rồi lại dùng lực đâm vào, đem cửa huyệt căng hết mức có thể, ngắm nhìn phần bụng bằng phẳng của cô cộm lên hình dáng một cây gậy, anh mỉm cười thích thú, cầm tay cô áp lên chỗ nhô lên nói Cảm nhận được không? Tôi đang ở trong cơ thể em
Uý Lam đỏ mặt, hé miệng khóc lớn, trên đời sao lại có người xấu xa như vậy? Làm thì thôi đi, tại sao cứ phải nói ra như vậy chứ? Cô thật hối hận đã đi theo chú, nếu có thể cô muốn trở về nhà, không để chú bắt nạt nữa. Tằng Trạm có chút ân hận, không tiếp tục nói chuyện, chuyên tâm làm! Lực đa͙σ lúc mạnh lúc yếu làm Uý Lam cả người tê dại, hai tay bám lấy thành bồn, ư a rêи ɾỉ, âm thanh thật hút hồn, Tằng Trạm không biết định ở trong cơ thể cô làm tới lúc nào, có lẽ đến khi cạn tinh vong mạng?
Ừ khả năng này rất cao!
Tằng Trạm mãnh liệt luật động, vừa cảmthụ niềm vui sướиɠ không ngừng dâng lên, vừa quan tâm cô nói Em nếu thoải mái thì cứ kêu lên thoả thích
Uý Lam giận dỗi, nhắm mắt lại, vẻ mặt thay đổi liên tục, trông đặc biệt buồn cười. Một lát sau, cuối cùng cô cũng mệt mỏi rơi vào hôn mê, Tằng Trạm nhìn vẻ mặt mê man của Uý Lam cũng không có ý định buông tha, cúi đầu hô hấp nhân tạo giúp cô, đợi tới khi Uý Lam có chút phản ứng anh lại tiếp tục dùng lực ra vào.
Tằng Trạm vẫn vùi cự vật trong người Uý Lam, yêu thương hôn cô một cái, khẽcười nói Mai mốt làm nhiều sẽ quen thôi
Lại tìm đến môi cô hôn hít, cười tít mắt Em đúng là bé cưng của tôi
Uý Lam không thèm để ý, nhắm mắt ngủ say. Quả thật đã khiến cô mệt mỏi, Tằng Trạm ôm cô tẩy trừ thân thể, mỗi một ngóc ngách đều tắm sạch sẽ, rồi mới rút cự vật rời khỏi ŧıểυ huyệt của cô, ngón tay thọc vào trong đem chất lỏng màu trắng móc ra, nếu không cô có thể mang thai, nhưng...mang thai thì sao chứ, dù sao anh vẫn nuôi nổi, có điều mười sáu tuổi mang thai, sinh con...có thể không khoẻ mạnh, nhưng cũng không phải là không thể được.