Sau đó chuyện như vậy cứ tiếp diễn, phát hiện Úy Lam giữ thăng bằng rất tốt,Tằng Trạm cũng không cự tuyệt, đành để mặc cô cưỡi lên vai mình đi thêm mấy bước, có nhiều lúc Tằng Trạm suy nghĩ...có thể kiếp trước cô bé đúng là con của mình, bằng không sao cứ đòi cưỡi cho bằng được mới thôi.
Tằng Trạm đi làm về, tuy rằng chẳng mệt nhọc gì, nhưng Úy Lam vô cùng tri kỷ đấm lưng bóp vai lấy lòng, vui vẻ hỏi.
Chú xui xẻo, thoải mái không?
Tằng Trạm cực kỳ chán ghét cách xưng hô này, anh ác độc nghĩ, rồi sẽ có một ngày Úy Lam nằm dưới thân anh, mặc cho anh cưỡi, còn nũng nịu gọi anh ông xã ơi...Tằng Trạm ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, tóc mái tán loạn trên trán, thấp xuống là đôi môi anh đào chúm chím, có lẽ khi đó Úy Lam cũng sẽ lớn tiếng kêu rên...ông xã ơi, nhanh chút nữa...hoặc van xin, chú ơi nhẹ chút...chú ơi, Úy Lam sướиɠ muốn chết, ha ha...mặc kệ gọi thế nào âm thanh cũng đều mê người như nhau Tằng Trạm càng nghĩ càng ngứa ngáy trong lòng, nhịn không được bóp mông cô một cái, u buồn nói.
Ngừng
Vẻ mặt Úy Lam mờ mịt, hỏi Vì sao?
Tằng Trạm nhìn vào đôi mắt ngây thơ trong sáng của Úy Lam lại càng không vui, đôi mắt vô tội đó luôn quyến rũ anh,chỉ cần nhìn đến anh liền mất đi khống chế ...đúng là đang quyến rũ anh mà! Hạ thân trướng đau, Tằng Trạm híp mắt,xoa xoa đầu Úy Lam nói.
Uý Lam có thể thổi vù vù dùm tôi không?
Uý Lam suy nghĩ một chút lại hỏi Chú khó chịu?
Tằng Trạm ừ nhẹ một tiếng đáp lại. Uý Lam quỳ lên thảm trải sàn, một tay chống ghế, một tay đặt lên đùi Tằng Trạm, nhìn vào bộ vị phồng to giữ hai chân anh, ngước đầu hỏi Lại là chỗ này?
Úy Lam trợn mắt, há mồm, tức giận ngồi lên, lớn tiếng nói Sao chú không nói sớm, còn để tôi làm lâu như vậy
Tằng Trạm liền nhận sai, tranh thủ lấy lòng cô bé Ừ, vất vả cho em rồi Nói xong anh bế cô đặt lên đùi mình, há miệng ngậm lấy cái cằm thon nhọn gợi cảm cắn cắn.
Uý Lam ngẩn người, đăm chiêu suy nghĩ, tại sao chú luôn ác như vậy, lúc nảy bóp mông còn chưa nói, giờ còn muốn cắn, bất quá miệng của chú nhìn thật ngon...Chú lúc nào cũng ăn cô, cô cũng muốn ăn lại chú...Uý Lam ôm lấy đầu Tằng Trạm, anh phối hợp nhả cằm cô ra, Uý Lam liền đưa miệng tới ngậm lại cằm của anh, thật nhạt nhẽo, một chút mùi vịcũng không có, đã vậy còn bị râu ria châm đau, Uý Lam thất vọng buông ra...
Môi chú thật mềm, Uý Lam không nỡ cắn thêm, chuyển qua liếʍ láp, đầu lưỡi chậm rãi trên môi Tằng Trạm nhấm nháp, liếʍ từng chút một, cuối cùng chui vào trong khoang miệng anh.