Cùng lúc đó, Diệp Sơ cũng đến lúc bắt đầu chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Khi đó Vệ Đông Hải đã giúp con trai chuẩn bị chu đáo đơn vị thực tập, là một đại đội đặc công nào đó, bởi vì chỗ đơn vị này cách nhà hơi xa, thế nên đành phải tìm một phòng cho thuê để ở cho tiện.
Ngay tiếp đó, chuyện ngoài ý muốn liền xảy ra như thế này.
Lúc ấy Vệ Bắc đang trên mạng tìm kiếm tin tức về phòng cho thuê gần đơn vị mình, bỗng nhiên nhìn xuống dưới góc phải màn hình, hình đại diện QQ của Diệp Sơ chợt sáng, hắn vừa mở ra nhìn một cái, cả người muốn ngất xỉu.
Mẹ Bảo: Ngày mai em không đi xem phòng với anh được, em phải ở nhà ôn tập, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Cực Bắc: Em muốn thi nghiên cứu sinh?
Mẹ Bảo: Uhm.
Cực Bắc: Sao em không bàn bạc trước với anh vậy?
Bên kia trầm mặc một lát, thật lâu sau mới gửi trả lời sang bên này.
Mẹ Bảo: Vậy em thi nghiên cứu sinh được không?
Vệ Bắc nhịn không được có chút tức giận.
Cực Bắc: Chẳng phải em đã quyết định xong rồi sao, còn hỏi anh làm gì?
Mẹ Bảo: Thì anh bảo em bàn bạc với anh mà?
Vệ Bắc tức giận đến độ thiếu chút nữa là hộc máu, cái này mà gọi là bàn bạc sao? Đây rõ ràng là tiền trảm hậu tấu! Hắn không nhịn nổi cơn giận nữa, ngữ khí còn mang theo chút châm chọc.
Cực Bắc: Em thích thi thì cứ thi, anh không xen vào chuyện của em nữa.
Mẹ Bảo: Ohm, vậy em xuống trước đây, mai không đi với anh được.
Sau đó, không đợi Vệ Bắc kịp nói gì, hình đại diện QQ của Diệp Sơ liền tắt ngúm.
Trong nhát mắt nick QQ của cô vừa đăng xuất, Vệ Bắc liền nổi bão.
Thi nghiên cứu sinh? Cô ấy muốn đùa giỡn sao?
Phải biết rằng bọn họ vất vả lắm mới chờ được đến lúc sắp tốt nghiệp, mắt thấy có thể chấm dứt chuỗi những ngày yêu đương xa cách để đến gần nhau, vậy mà cô lại muốn thi nghiên cứu sinh. Nếu là thi tại trường thì không sao, nhưng cô ngốc này tâm tư luôn khác với người bình thường, nhỡ đâu lại thi ở nơi khác, thế chẳng phải hai người bọn họ lại phải xa nhau nữa sao?
Tưởng tượng đến chỗ này, Vệ Bắc liền cảm thấy vấn đề rất nghiêm trọng, cơn giận lại càng tăng thêm, hắn dứt khoát cầm lấy di động gửi bấm tin nhắn sang cho Diệp Sơ: “Nếu muốn thi nghiên cứu sinh thì thi ở trường đi.”
Bên kia mãi không thấy động tĩnh, cũng không biết trải qua bao lâu, ngay tại lúc Vệ Bắc đang định bụng chạy sang nhà cô một chuyến nói cho rõ ràng thì lại nhận được tin nhắn Diệp Sơ gửi đến.
Cô nói: “Ôn tập trước rồi nói sau.”
Nhận được câu trả lời, Vệ Bắc ngây ngẩn cả người, sau một lát, một cỗ tức giận trong lồng ngực lại bắt đầu dâng trào.
Cô ngốc kia đang tỏ thái độ gì vậy? Uổng cho hắn là một đại nam nhân, trong lòng đều luôn nghĩ đến tương lai của hai người, cô lại nói một câu đem hắn đuổi đi nơi khác. Nói cho cùng thì vẫn là hắn chiều chuộng cô quá mức, nghĩ lại năm đó, khi hắn còn đang học ở nhà trường, dù sao cũng là nhân vật phong vân nói cái gì cũng là oai phong quát tháo, hắn nói một không ai dám nói hai. Duy chỉ có cô gái ngốc kia, dường như mỗi giây mỗi phút đều đối đầu với hắn. Rốt cục trong mắt cô, hắn tính là cái gì? Dù hắn chỉ là một tên qua đường giáp, nhưng ở cạnh cô nhiều năm như vậy rồi, cô cũng nên tôn trọng hắn một chút chứ?
Có đôi khi, người ta nhớ lại một chuyện nào đó, khó tránh khỏi để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Tỷ như Vệ Bắc, hắn chính là càng nghĩ lại càng thấy ấm ức, càng nghĩ lại càng cảm thấy không đáng. Trong lòng quyết tâm: Được! Cứ việc tìm khổ ăn đi, lúc này anh mặc kệ em!
Vì thế, màn chiến tranh lạnh đơn phương của Vệ Bắc liền bắt đầu như vậy.
Diệp Sơ hoàn toàn không nhận ra Vệ Bắc đang chiến tranh lạnh với mình, bởi vì giờ khắc này cô đang bị một chuyện vô cùng đau đầu quấn lấy, khiến cô không còn lòng dạ nào mà đi lo lắng đến chuyện khác.
Chuyện là thế này…
Diệp Sơ học ngành thiên văn, tuy rằng đây là một ngành thuộc loại ít được quan tâm, nhưng trường học lại cực kỳ coi trọng nó. Trong khoa hàng năm để thu hút các tân sinh viên, đã đưa ra rất nhiều điều kiện ưu đãi, chẳng hạn như sắp xếp để các sinh viên ưu tú được đi du học nước ngoài, đây chính là một trong những ưu đãi hấp dẫn nhất.
Năm đó Diệp Sơ ghi danh vào ngành này cũng là xuất phát từ chút xúc động nhất thời, cũng không suy nghĩ kĩ càng lắm, nhưng bây giờ cô đã học đến năm thứ tư, thành tích lại nổi trội xuất sắc, còn may mắn đạt được giải thưởng lớn trong cuộc thi viết luận văn cả nước, khi đó một vị giáo sư của trường của trường mang trọng trách chọn lựa ra sinh viên ưu tú nhất trong lớp hơn bốn mươi sinh viên để cử đi du học, cuối cùng người được chọn chính là Diệp Sơ.
Theo như lời của giáo sư Vương nói chính là: “Thầy cảm thấy em là người thích hợp nhất trong số những sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp của khoa ta để cử đi du học, thầy hy vọng em nên vì tiền đồ mà suy nghĩ một chút, bàn bạc với người nhà cho kĩ càng, không nên lãng phí cơ hội hiếm có này.”
Nhà trường sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ về những chi phí sau khi xuất ngoại, bất cứ sinh viên nào, chỉ cần bạn đủ xuất sắc, ắt sẽ có cơ hội đi du học, môi trường học ở nước ngoài tân tiến, tri thức về thiên văn học lại càng bao la, tất cả đều vì một cuộc sống sau này của bạn tươi sáng hơn. Đó là những lời mà thầy trưởng khoa từng phát biểu trong buổi lễ khai giảng ba năm trước của Diệp Sơ, không biết có khích lệ được mấy tân sinh viên đang bừng bừng quyết tâm bao nhiêu không.
Đến bây giờ, đã ba năm trôi qua, cơ hội trăm năm có một kia đã rơi xuống trước mặt mình, thế nhưng Diệp Sơ lại do dự.
Đúng vậy, cơ hội này rất khó có được, điều kiện cũng rất mê người.
Chỉ là, thời gian xuất ngoại là ba năm, đời người thì có được mấy lần ba năm để mà chờ đợi? Cô đã chịu đựng được ba năm, nếm qua bao nhiêu là đau khổ vì xa nhau. Đối mặt với những gì đang xảy ra trước mặt mình, nó có thể kéo dài không chỉ là ba năm thôi, cô mê mang, do dự, lưỡng lự không tìm được lối đi cho mình.
Rốt cục là nên lựa chọn cơ hội xuất ngoại đào tạo chuyên sâu khó có được, hay là lựa chọn làm một sinh viên bình thường như bao người khác, ở lại chờ tốt nghiệp, rồi tìm việc làm bôn ba mệt nhọc đây? Cứ mãi xoay quanh vấn đề này, Diệp Sơ suy nghĩ cả một đêm, đến khi trời bắt đầu chuyển sáng, cô mới mơ mơ màng màng mà thiếp đi một giấc, rồi chìm vào một giấc mơ.
Trong mơ cô nhớ lại mình ngày trước, một thân váy công chúa đứng bên cạnh vũng bùn.
Vệ Bắc liền đứng đằng trước vũng bùn đó, bốc bùn ném vào người cô.
Váy công chúa màu trắng tinh nở ra mấy bông hoa bùn, A Bảo thì ở bên cạnh không ngừng sủa gâu gâu.
Cô oa lên một tiếng, Vệ Bắc chạy qua không kiên nhẫn mà nhìn cô: “Nín ngay, khó nghe muốn chết!”
“Oa…”
“Diệp Phì, mày cứ thử khóc thêm tiếng nữa tao xem!”
“Oa…”
“Đừng khóc nữa, tao không ăn hiếp mày nữa là được chứ gì?”
“Thật vậy chăng?” Tiểu Diệp Sơ ngừng nước mắt.
“Giả đấy.” Thằng nhóc đẹp trai cười ranh mãnh, đem bùn trong tay trát lên mặt cô: “Diệp Phì, tao muốn ăn hiếp mày cả đời!”
“Oa…”
Diệp Sơ bị tiếng khóc trong mộng của chính mình làm tỉnh, lúc mở mắt thì trời đã sáng, nhớ đến nước mắt ủy khuất của mình trong giấc mơ, Diệp Sơ nhịn không được nở nụ cười.
Tên kia thật đúng là nói được thì làm được, một mạch ăn hiếp cô từ tiểu học lên tới trung học, sau đó lại đuổi theo đến đại học, cuối cùng còn đuổi đến tận nhà cô.
Cuộc sống đôi khi thực kỳ diệu.
Ngay tại một khắc kia, Diệp Sơ đã quyết định ở lại. Tuy rằng một mình ra quyết định như vậy, thực có lỗi với ba mẹ đã vất vả cực nhọc nuôi mình khôn lớn, nhưng cô có thể bồi thường. Không ra nước ngoài nhưng cô sẽ đi thi nghiên cứu sinh, như vậy cũng sẽ làm ba mẹ vui lòng, cô cũng không cần chờ đến tốt nghiệp lại phải lo lắng bản thân bằng cấp không đủ, không tìm được công việc nào tốt.
Nói tóm lại, thi nghiên cứu sinh đan xen giữa xuất ngoại và tìm công việc, có lợi nhất, cũng ít làm tổn thương đến quyết định của bất cứ người nào, Diệp Sơ nghĩ như vậy, vì thế cô bắt đầu liều mạng học bài, thậm chí ngay cả lúc Vệ Bắc đang chiến tranh lạnh với mình cô cũng không có thời gian mà nhận ra được nữa.
Cuối tháng tám, Vệ Bắc đã tìm được phòng trọ, chuẩn bị dọn vào ở.
Tần Dao phát hiện con trai mình trong khoảng thời gian này thực ngoan, ngoan đến mức kỳ quái.
Không thường xuyên ra ngoài, không tranh cãi với ba, thậm chí ngay cả trò chơi cũng không thèm đụng, trái lại trên đầu giường lạ kì là có thêm một quyển sách. Sách gì vậy nhỉ? Tần Dao nghĩ, nếu là mấy loại tạp chí “màu vàng” thì không tính, tại sao? Tại sao lại là 《 Hậu hắc học 》 ?!!
*Tạp chí màu vàng: tạp chí playboy.
*Hậu hắc học: Hậu Hắc Học là học thuyết về sự thành công của con người với đúc kết ngắn gọn “Mặt phải dày, tâm phải đen tối”.
Xong rồi xong rồi, đứa con trai của bà điên rồi, nhất định là điên rồi!
Trong lòng Tần Dao nóng như lửa đốt, bỗng nhiên bà nghĩ tới Diệp Sơ, nếu người làm mẹ là bà đoán không sai, hai đứa này nhất định là đang cãi nhau, hơn nữa lần này cãi nhau không nhỏ, xác định xong xuôi liền quyết định phải để Diệp Sơ ra mặt giải quyết!
Tần Dao xắn tay áo, bấm điện thoại gọi cho Diệp Sơ, mời cô buổi tối ra ngoài mua sắm một chút, nói chuyện điện thoại xong lại bấm số của con trai, nói nhà trường hôm nay cho chút hoa quả, bảo Vệ Bắc đến giao lộ lấy về. Sau khi làm xong hết, Tần Dao nhìn một đống bài làm văn của học trò mình xếp như núi trên bàn, cười tủm tỉm với thực tập sinh đáng thương ở bàn công tác đối diện, nói: “Tiểu Thẩm, đêm nay giúp cô tăng ca nha, làm xong rồi cô Tần mời em ăn cơm.”
Tiểu Thẩm: “…”
Tần Dao chọn ngày này, quả thật không tốt chút nào.
Cuối tháng tám, thành phố này oi bức ngột ngạt không thể tả, thời tiết ẩm ướt còn chưa đi qua, ve trên tán cây kêu râm ran làm người ta càng thêm buồn bực, trong không khí giống như có vô số bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy yết hầu, khiến người ta càng không thở nổi.
Chính ở một buổi chạng vạng như vậy, sau màn chiến tranh lạnh, Diệp Sơ và Vệ Bắc lần đầu tiên ‘tình cờ gặp nhau’ trên đường, một người thì xụ mặt, người kia lại hồn nhiên không biết gì.
“Chịu ra ngoài rồi à?” Vệ Bắc mở miệng trước: “Là người nào mời được em thế?”
Diệp Sơ thoáng cái đã nghe ra manh mối, trong lời của tên này hình như có ý châm chọc thì phải, nhưng sao lại châm chọc cô, vì thế hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Anh thì có thể làm sao được? Mấy ngày nay em không biết anh nhàn rỗi thế nào đâu.” Không phải nhìn thấy em nên không bị chọc tức, Vệ Bắc nghĩ.
Lời vừa nói xong, hai người không ai mở miệng nói tiếp.
Diệp Sơ nghĩ thầm, không biết tên này lại phát bệnh thần kinh gì, chắc có lẽ trời nóng quá, đầu óc bị nung đến hỏng rồi, qua một lát nữa chắc không sao. Vì thế liền yên lặng đứng ở trạm chờ xe bus bên đường chờ mẹ chồng tương lai cùng đi mua đồ.
Vệ Bắc cũng không thèm để ý đến cô, đứng ở đầu bên kia trạm chờ, đợi mẹ già mang hoa quả đến.
Nói đợi một cái là đợi đến hơn một tiếng đồng hồ, trong không khí một chút gió cũng không có, xe bus ghé trạm hết chiếc này đến chiếc kia, duy chỉ có hai người kia, mỗi người đứng ở một đầu, mãi vẫn chưa thấy rời đi.
Dần dần, gió bắt đầu nổi lên, trời đột nhiên tối sầm lại, có lẽ chẳng mấy chốc nữa sẽ có cơn mưa dông kéo đến.
Vệ Bắc nhìn thời gian vài lần, rốt cục cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vì thế quay đầu lại không khách khí hỏi: “Này, Diệp Phì, em đang chờ ai vậy?”
Diệp Sơ trả lời: “Là mẹ anh.”
Trong lòng Vệ Bắc lộp bộp mấy cái, lại hỏi: “Mẹ anh tìm em làm gì?”
“Dì ấy nói muốn em đi mua chút đồ với dì ấy.”
Hết nói, lại là cái cớ cũ rích đó!
Vệ Bắc nhất thời hiểu ra liền có chút buồn bực, đi qua chỗ Diệp Sơ nói: “Em về nhà đi, có chờ tới sáng mẹ anh cũng không tới đâu.”
Diệp Sơ vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, lắc đầu: “Không được, em và mẹ anh đã nói trước rồi, sao có thể tùy tiện đi được chứ?”
“Anh nói em sao lại cứng đầu như vậy hả? Không nhìn thấy mẹ anh gạt em sao? Em mau mau trở về cho anh!” Kỳ thật trong lòng hắn ít nhiều vẫn có chút đau lòng vì cô, trời thì nóng như vậy, mà thể chất cô lại thuộc loại sợ nhiệt, đứng lâu thế này e rằng chịu không nổi, vì thế liền xụ mặt xuống bắt cô về nhà.