Diệp Sơ lớn từng này rồi, có lẽ chưa bao giờ thấy căng thẳng như bây giờ, từ tối hôm qua chuyện bị bại lộ cho tới bữa cơm sáng ngày hôm nay, Lưu Mĩ Lệ tỏ ra vô cùng bình tĩnh y như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Chính là, người đi trước có câu ‘sự yên bình trước cơn giông bão’, Diệp Sơ cảm thấy gia đình cô đang ở trong tình trạng này, có lẽ sau buổi sáng tiễn chân bà nội về xong, đến chiều thôi, trong nhà sẽ nổi lên một bầu không khí chết chóc cực kì đáng sợ. =.=
Chỉ cần nghĩ đến biểu tình tối hôm qua của mẹ, Diệp Sơ lại cảm thấy tình hình này thực nghiêm trọng.
Cô có chút sợ hãi, thực muốn gọi điện nói cho Vệ Bắc, nhưng rồi lại nghĩ đến hắn đang ở cách nơi này cả ngàn dặm, nếu biết thì chỉ càng thêm không yên lòng, còn cô nơi này một thân một mình, lại không dám đối mặt.
Ngay tại lúc cô đang nghĩ trước lo sau, không biết nên giải quyết như thế nào thì bỗng nhiên nhận được tin nhắn của ba ba gửi đến.
Diệp Kiến Quốc chỉ nhắn duy nhất một chữ: “Chạy!”
Một chữ này lập tức thức tỉnh Diệp Sơ, tính tình của mẹ cô vẫn luôn cương quyết như vậy, muốn bà ấy thay đổi thái độ e rằng không phải là chuyện tức thì, chi bằng ba mươi sáu kế “tẩu vi thượng sách”, chạy thoát trước rồi nói sau.
Nghĩ kĩ như vậy, Diệp Sơ vội vàng thu dọn hành lý, gấp gáp chạy trốn về trường.
Lại nói, Lưu Mĩ Lệ thật vất vả mới tiễn mẹ chồng về xong, đang tính toán quay về nhà nói chuyện cho rõ với con gái, lại không nghĩ tới chân trước mới sải bước vào nhà, chân sau liền phát hiện không thấy con gái đâu, chỉ có duy nhất một tờ giấy để lại trên bàn, nói là trường học có việc, phải đi trước.
Lấy cái cớ rách nát gì thế này? Cơn lửa giận của bà nhịn suốt một đêm rốt cục cũng bùng nổ, cầm tờ giấy vò thành cục ném lên trên bàn, chỉ thẳng vào ông xã mà mắng: “Ông xem xem, đều là do ông nuông chiều quá làm nó sinh hư!”
Vẻ mặt Diệp Kiến Quốc vô tội: “Chuyện này sao lại bảo tôi chiều con?”
“Không phải ông thì còn ai vào đây nữa? Tôi đã nói Diệp Tử sao dạo này kì quái như vậy, không có việc gì là lại chạy ra ngoài, là ông bảo tôi đừng quản nhiều như thế. Bây giờ thì hay chưa? Chạy theo con người ta rồi!”
“Gì mà chạy chứ? Con nó đến trường đi học mà.”
“Ông bớt đổi khái niệm đi cho tôi! Trường nó còn chưa khai giảng đâu, nó đến trường mà làm gì? Còn không phải là muốn tránh tôi sao… Không đúng!” Bà như nghĩ tới điều gì, lại nói: “Diệp Tử từ nhỏ đã ngoan ngoãn, không bao giờ biết giở mấy trò này, không phải là ông dạy hư con nó chứ?”
Diệp Kiến Quốc lúc ấy đang châm trà, bị bà xã nói như vậy làm cho chấn động, thiếu chút nữa là rót cả nước nóng lên tay mình.
“Chuyện này sao lại bảo là tôi dạy? Bà cũng suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, có khi trong trường con nó có việc thật thì sao.”
“Hừ! Ông cứ gạt tôi đi, dù sao chuyện này tôi cũng nhất định phải hỏi cho rõ ràng, hòa thượng chạy thoát nhưng vẫn còn miếu, cùng lắm thì tôi sẽ đến trường tìm nó!” Lưu Mĩ Lệ vừa nói xong, liền ra ngoài thật.
Diệp Kiến Quốc thấy tình hình không ổn, vội vàng ra ngăn bà xã lại: “Bà trước hết đừng làm căng như vậy a.”
“Tôi sao có thể không làm căng được? Diệp Tử ở bên ngoài lừa gạt chúng ta có bạn trai, con bé còn nhỏ như vậy, nhỡ đâu bị người ta lừa thì làm sao bây giờ?”
“Bà cũng đừng nói khoa trương thế, con gái chúng ta cũng đã lớn thế rồi, chẳng lẽ chút năng lực phán đoán cỏn con ấy cũng không có được hay sao?”
Lưu Mĩ Lệ cười khẩy một tiếng: “Không chắc được! Nếu nó đã bằng lòng người ta sao còn lén lút như vậy, không dám mang đến ra mắt ba mẹ? Tôi thấy con bé này chính là đang chột dạ, không chừng lại quen với tên không ra gì…. Không đúng!” Lưu Mĩ Lệ bỗng nhiên nhớ ra điều gì, lập tức kêu lên sợ hãi: “Mẹ chồng nói mặt mũi tên nhóc kia trông rất anh tuấn, sẽ không phải là tên nhóc nhà họ Vệ đấy chứ?”
Lưu Mĩ Lệ bị giấu diếm nhiều năm như vậy, thoáng cái như được thức tỉnh, tất cả những khúc mắc trước đây tựa như đều được giải đáp ngay tại lúc này vậy.
Nếu người kia thực là Vệ Bắc, Diệp Sơ, con chết chắc rồi!
Hai mắt Lưu Mĩ Lệ nhất thời bắn ra tia lửa giận hừng hực.
Thấy bà xã mình sắp không ngăn lại được nữa, Diệp Kiến Quốc chợt nảy ra cách để đối phó, nói: “Cho dù bà muốn đi thật, vậy bà có nghĩ sẽ nói chuyện với con gái thế nào cho phải hay không?”
Lời này ấy vậy mà lại khiến Lưu Mĩ Lệ lưỡng lự, chuyện xảy ra quá mức đột ngột, bà rất tức giận, nhưng quả thật chưa nghĩ ra nên nói thế nào với con cho phải lẽ.
Thấy bà xã hơi mềm lòng, Diệp Kiến Quốc bắt đầu tiến lên từng bước: “Bà nghĩ đi, hai chúng ta đều đã từng trải qua tuổi của con bây giờ, năm đó tôi với bà yêu nhau, nếu mẹ bà mà phản đối, bà sẽ làm thế nào?”
“Còn có thể làm thế nào? Với tính tình này của ông, nếu mẹ tôi mà không đồng ý, tôi sẽ không gả cho ông đâu!”
“Bà chắc chứ?” Diệp Kiến Quốc cười rộ lên, trong ánh mắt như ẩn như hiện nét phong phạm năm đó.
“Đương nhiên…” Miệng bà tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng nhiều ít đã có chút dao động.
Khi đó hai người đều còn trẻ, lão già bụng bia trước mắt này vẫn còn là một chàng thanh niên tri thức khôi ngô tuấn tú, mặc một thân âu phục Tôn Trung Sơn được ủi thẳng tắp, đứng dưới tàng cây mỉm cười với bà, hình ảnh nụ cười dưới ánh mặt trời rực rỡ, làm trái tim của bà thổn thức không thôi.
Bà rời ánh mắt mình khỏi ông già đang cười ngây ngô bên cạnh mình, trong lòng có chút có chút, nói: “Quên đi…”
Diệp Kiến Quốc mừng rỡ vô cùng: “Quên đi thật sao?”
“Đừng tưởng bở!” Lưu Mĩ Lệ trừng mắt nhìn ông một cái, “Qua được hôm nay, dẫu sao con bé này cũng không có gan trốn cả đời ở trường học được đúng không? Chờ nó về, tôi sẽ tìm tính sổ sau!”
Trong lòng Diệp Kiến Quốc thở dài: Aiz, làm ba thật khó a!
Lưu Mĩ Lệ thực hiển nhiên đã quá xem nhẹ khả năng trốn tránh của Diệp Sơ, cùng với kỹ xảo mật báo của ông chồng nhà mình.
Vốn dĩ cứ được nghỉ là Diệp Sơ lại về nhà, thế nhưng lần này một mình lại ở lại trường tới hôm khai giảng luôn. Cái này cũng chưa tính, khai giảng xong, đến cuối tuần cô lại tham gia hoạt động cùng Chi đoàn khoa, liên tiếp mấy tuần như vậy đều ở lại trong trường không hề về nhà.
Kể từ đó, đừng nói là bạn cùng phòng với Diệp Sơ, ngay cả Vệ Bắc đang học ở thành phố C xa xôi cũng bắt đầu cảm thấy không bình thường, vài lần gọi điện thoại qua cho cô hỏi nguyên nhân, đều bị cô đánh trống lảng cho qua.
Hôm nay là cuối tuần, Diệp Sơ lại không về nhà, một mình trốn trong phòng kí túc lên mạng chơi trò chơi.
Bỗng nhiên, trên màn hình máy tính nhảy ra một cửa sổ trò chuyện trên QQ.
Chào bạn, “Cực Bắc” vừa gửi cho bạn một biểu tượng nhắc nhở.
Mẹ Bảo: ?
Cực Bắc: Đang ở nhà hả?
Mẹ Bảo: Không, em đang ở trường.
Cực Bắc: …Em lại không về nhà nữa?
Mẹ Bảo: Uhm.
Cực Bắc: Trong trường có hoạt động gì à?
Mẹ Bảo: Không.
Cực Bắc: Không có chuyện gì vậy sao em còn không về nhà?
Mẹ Bảo: Trong trường có hoạt động phải tham gia.
Cực Bắc: …
Vệ Bắc bị cô làm cho tức điên, cô nhóc này rõ ràng đang có chuyện giấu mình mà.
Cực Bắc: Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải em cãi nhau với người nhà đấy chứ?
Mẹ Bảo: Không.
Cực Bắc: Không cãi nhau thì sao em không về nhà đi?
Mẹ Bảo: Uhm.
Cực Bắc: Ừm gì mà ừm a! Tóm lại là xảy ra chuyện gì?
Mẹ Bảo: Không có việc gì.
Cực Bắc: …
Cực Bắc: Diệp Phì, anh nói cho em biết, đừng hòng gạt được anh!
Cực Bắc: Diệp Phì, em trả lời anh đi a!
Cực Bắc: Diệp Phì, em chết ở đâu rồi!
Chào bạn, “Cực Bắc” vừa gửi cho bạn một biểu tượng nhắc nhở.
Chào bạn, “Cực Bắc” vừa gửi cho bạn một biểu tượng nhắc nhở.
Cực Bắc: …
Nhìn ô trò chuyện chỉ toàn thấy lời nhắc nhở của hệ thống, Vệ Bắc phẫn nộ, không biết phải làm sao, phải nói thế nào nữa.
Cực Bắc: Diệp Tử, em định ngay cả anh cũng không muốn nói cho biết nữa sao?
Một lát sau, cuối cùng trong ô trò chuyện cũng thấy xuất hiện câu trả lời của Diệp Sơ.