Tiếng rêи ɾỉ không dứt quanh quẩn trong văn phòng tổng giám đốc độc chiếm cả một tầng lầu. Một cô gái bị đè trên mặt bàn gỗ, bên cạnh là chồng văn kiện cao như núi, che khuất khuôn mặt cô, làn váy bị đẩy lên đến eo, chiếc qυầи ɭóŧ mỏng tang vắt vẻo trên chân trái, bờ mông săn chắc mượt mà bị người đàn ông phía sau hung hăng va chạm.
Nếu không được tay anh giữ lại, cô đã sớm quỳ trên mặt đất. Hiện tại hai chân cô vì nỗ lực chống đỡ mà run lên, ŧıểυ huyệt hút chặt lấy nam căn thô to, khiến người đàn ông vô cùng sảng khoái.
"Chỗ nào sâu?" Hà Nhất Triển cúi đầu hôn lên tấm lưng trần mềm mại của Ngôn Hâm, đẩy áo lót của cô lên cao, hai bầu ngực đầy đặn áp vào mặt bàn làm việc mát lạnh, khiến đầu v* cương cứng hơi đau. Vì xúc cảm vừa nóng vừa lạnh, cô khó chịu vặn vẹo mông, khiến gậy th*t bên trong không cẩn thận chạm vào điểm gồ lên. Ngôn Hâm hét lên một tiếng, ái dịch trào ra, nhỏ xuống mặt bàn.
"Bẩn a... A a..." Ngôn Hâm nắm lấy tóc Hà Nhất Triển, hưởng thụ dư vị sau cao trào. Anh hút hết hỗn hợp của hai người vào trong miệng, còn đưa lưỡi liếʍ miệng huyệt dụ dỗ cô tiết ra nhiều yêu dịch hơn. Không đến vài cái Ngôn Hâm lại tiết thêm lần nữa.
Lúc đầu khi cố ý có những hành động tiếp xúc da thịt với Ngôn Hâm, Hà Nhất Triển phát hiện ra cô vô cùng thẹn thùng. Mỗi lần nói chuyện với anh, ánh mắt của cô đều tránh né. Sau này anh biết cô rất ít gặp gỡ người lạ, càng đừng nói đến đàn ông. Chỉ cần anh tới gần một chút, thân thể nhỏ nhắn của cô sẽ căng thẳng. Anh biết mình rất có mị lực, phụ nữ thấy anh là ý loạn tình mê còn xem như nhẹ, nói không được mấy câu đã bắt đầu muốn quyến rũ anh. Những người như vậy, anh còn chẳng thèm nhìn.
Nhưng Ngôn Hâm không giống vậy. Lần đầu tiên anh hôn cô, thân thể cô cứng đờ mặc anh tàn sát bừa bãi, hai mắt cô nhắm lại, hàng mi rung rung. Lúc đó anh cảm thấy cô thật ngon miệng, chỉ muốn nuốt luôn vào bụng!
Mỗi lần đưa cô về nhà, anh đều không dám tháo cúc áo vest, hạ thân thì cương cứng đến phát đau, làm anh phải ngồi trong xe rất lâu mới có thể xuống.
Cô gái nhỏ ngây ngô như thế, giờ phút này khi nằm dưới thân anh lại giống như yêu tinh. Thân thể được yêu thương vô số lần phiếm hồng, cái miệng nhỏ phía dưới còn không ngừng phun nước. Ngay từ lúc bắt đầu cô đã là của riêng anh, sinh ra vì anh, là tâm can bảo bối anh yêu nhất!
Trên mặt Hà Nhất Triển tràn đầy lửa dục, môi anh phủ lên đôi môi sưng mọng của Ngôn Hâm, để hương vị ngọt ngào hòa tan giữa môi lưỡi hai người. Ngôn Hâm biết đó là cái gì, nhưng lưỡi anh đè lên lưỡi cô, ép cô phải nuốt xuống. Tiếng nuốt ái muội làm Hà Nhất Triển cười đắc ý, nụ cười ấy tà ác đến mức làm cô không rời mắt đi được.
"Ngon không?" Anh liếʍ nước miếng bên khóe môi cô rồi lại tiếp tục hôn cô triền miên. Bàn tay to lơ đãng ma sát hoa hạch, làm Ngôn Hâm phải vặn vẹo eo chống cự.
"Ân Không... Không ngon... Quỷ đáng ghét..."
Quần áo Ngôn Hâm hỗn độn, giống như món ăn ngon nhất trần đời nằm trên bàn làm việc, còn quần áo của Hà Nhất Triển vẫn hoàn hảo, chỉ có mái tóc ngắn là bị cô vò rối tung, trông càng gợi cảm tùy tiện. Chỗ khóa quần là một cây gậy tím đen giương cao, ẩm ướt, thỉnh thoảng còn giật giật một cái.
Lúc này Ngôn Hâm đã phục hổi thần trí, bắt lấy cổ áo anh chửi ầm lên: "Biến thái! Hạ lưu!"
"Chờ một chút... anh cởi quần áo ra được không... Em muốn sờ..."
Hà Nhất Triển yêu vô cùng dáng vẻ chịu thua và giọng nói cố tình làm nũng của Ngôn Hâm. Cô mở to mắt chờ anh đáp lại, còn anh chỉ cười nói: "Cởi giúp anh." Nói xong anh an vị ngồi trên ghế da đen.
Thật sự quá đẹp trai. Ngôn Hâm nhìn không chớp mắt.
Hai người im lặng thưởng thức tư thái quyến rũ của nhau, ánh mắt đan cài vào nhau. Lát sau Hà Nhất Triển cười trầm thấp, thanh tuyến khàn khàn dụ hoặc: "Còn không mau tới đây, xem em đói chưa kìa." Anh đỏ mắt nhìn nơi tư mật giữa hai chân cô.
Ngôn Hâm cúi đầu nhìn, trên sàn nhà bóng loáng đã có một vệt nước. Bởi vì cô ngồi tỳ lên cạnh bàn nên ái dịch chảy dọc theo chân bàn, chậm rãi nhỏ một giọt, hai giọt...... khiến vệt nước kia càng lớn hơn nữa.
Ngôn Hâm đi đến giữa hai chân Hà Nhất Triển, tay kéo cà vạt, áo vest, cởi bỏ từng cúc áo sơ mi, dần dần lộ ra đường cong cơ ngực rắn chắc. Cô quỳ xuống, thong thả hôn lên ngực anh, mỗi cúc áo được cởi ra môi cô lại lướt xuống một chút, rời ra rồi lại hôn lên, mỗi một lần đụng chạm đều phát ra âm thanh rất nhỏ, khiến tay lão luyện tình trường như Hà Nhất Triển cũng phải run rẩy.
"...... Em nuốt hết rồi." Ngôn Hâm cầm ly nước suy nghĩ, nhưng mới uống được hai ngụm đã bị anh bế ngồi lên đùi, hôn nồng nhiệt.
"Khát đến thế sao?" Anh nhéo cái cằm nhỏ của cô, đưa đầu lưỡi khuấy đảo trong khoang miệng cô. Tuy là hương vị của mình, nhưng Hà Nhất Triển vẫn vô cùng hưng phấn. Mồ hôi trên trán anh đều rơi xuống mặt Ngôn Hâm.
"Dù sao cũng uống rồi... còn súc miệng làm gì..." Ngôn Hâm không muốn già mồn cãi láo. Hương vị không ngon lắm thôi...... Nếu Hà Nhất Triển không đẩy cô ra quá nhanh, cô còn uống nhiều hơn.
"Có ngon không? Mỗi ngày thúc thúc đều cho em uống nhé?" Hà Nhất Triển mạnh mẽ xoa nắn hai vυ" của Ngôn Hâm. Anh lột sạch quần áo của Ngôn Hâm, cũng học theo phương thức của cô, nhưng anh không chỉ hôn mà còn cắn, liếʍ. Chỉ chốc lát sau trên người Ngôn Hâm đều là nước miếng, còn có cả vết cắn, dấu hôn.
"Ha ha... Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận mình là đại thúc hả?"
"Không nhanh như thế thì làm sao có thể thỏa mãn em? Nhưng em yên tâm, anh sẽ chậm rãi." Anh ngậm lấy hoa hạch, trêu đùa bằng đủ mọi cách. Lý trí mới được thu hồi của Ngôn Hâm lại đi xa, được hầu hạ thoải mái đến mức các ngón chân đều cong lên.
Vừa nãy đã làm rất lâu, mới nghỉ ngơi chốc lát lại bị anh bắn vào miệng nên cô còn hơi sợ. Ngôn Hâm cố ý kêu đến dụ hoặc câu nhân: "Thúc thúc ăn nhiều một chút... Thật thoải mái a..."
Hà Nhất Triển lập tức há mồm ngậm lấy hoa môi, đầu lưỡi tách khe hở nhỏ, đi vào trong.