Cẩm Nang Công Lược Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 25

Trước Sau

break

Nội dung chương 25

Trường Tuệ cũng muốn tự hỏi chính mình, tại sao nàng lại ở đây?

Sao nàng lại nhất thời mềm lòng, ở lại bên hắn chứ?! Hành động này của nàng có khác gì lấy đức báo oán - thứ nàng ghét nhất?

Trường Tuệ hít một hơi thật sâu, ngón tay đang "kẹp" lấy cổ Mộ Giáng Tuyết trắng bệch, phải dùng hết sức mới kìm được ý muốn bóp chặt. Nàng gượng gạo nở một nụ cười với hắn.

"Ta. .. " Giọng nàng run nhẹ, ngập ngừng rồi mới tiếp: "Nghe nói gần đây ngươi nghỉ không ngon, bản tọa đến xem thử. "

Trường Tuệ thầm nhắc nhở bản thân: Phải bình tĩnh.

Nàng khó khăn lắm mới đi đến bước này, vất vả lắm mới đưa được sợi hồn ác này về chính đạo, không thể công dồn một lúc mà đổ bể. Nghĩ theo hướng khác, nếu không phải vì nàng mềm lòng ở lại, có lẽ cũng không nhặt được mảnh ký ức kia.

Tự an ủi như vậy, Trường Tuệ cử động ngón tay cứng đờ, gượng ép hành động siết cổ thành vuốt ve.

Nhiệt độ cơ thể Mộ Giáng Tuyết mát lạnh như ngọc, dù vừa tỉnh giấc, da hắn vẫn không ấm như người thường. Đầu ngón tay nàng chạm vào một mảnh mịn màng, tựa lụa quý, chỉ có điều tấm lụa này biết cử động. Hắn hơi ngửa cổ dài, lộ ra nhiều da thịt hơn, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Trường Tuệ.

Dường như hắn không hiểu tại sao Trường Tuệ lại vuốt ve cổ mình, nhưng vẫn để mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Nhìn vẻ ngây thơ vô hại vô tình lộ ra của hắn, Trường Tuệ đột nhiên lại muốn bóp cổ hắn.

Để hành động của mình không giống kẻ biến thái, nàng nhanh chóng lướt ngón tay qua cổ hắn, dừng lại ở cổ áo lỏng lẻo.

"Đêm lạnh gió, giữ gìn thân thể. " Nàng vụng về kéo áo cho hắn, che kín cổ và xương quai xanh.

Thấy Mộ Giáng Tuyết vẫn chăm chú nhìn mình, nàng rút tay khỏi cổ tay bị hắn nắm chặt, giọng không vui: "Nhìn gì?"

Mộ Giáng Tuyết hơi nghiêng đầu.

Mái tóc lỏng lẻo rơi xuống cổ áo, ánh mắt hắn từ mặt Trường Tuệ dừng lại ở trán nàng, đột ngột tiến sát lại khiến nàng giật mình, nhưng bề ngoài vẫn bình thản, ngồi yên không nhúc nhích.

"Sư tôn. " Hắn đưa tay chạm vào điểm giữa chân mày nàng, nơi có pháp ấm ba cánh hoa màu ngọc bích đang phát ra ánh sáng mờ ảo, cực kỳ bất ổn.

Hắn hơi lo lắng, khẽ hỏi: "Sư tôn có khó chịu trong người không?"

Khoảng cách gần như vậy, Trường Tuệ ngửi thấy mùi hương lạnh giá tựa tuyết trên người hắn, gần như chỉ cần tiến thêm chút nữa, hắn sẽ chạm vào má nàng.

Trường Tuệ không quen khoảng cách này, đẩy hắn ra, quay mặt đi: "Ta không sao. "

Pháp ấm lấp lánh, có lẽ do tâm tình nàng dao động quá lớn, cũng liên quan đến mảnh ký ức vừa tìm thấy.

Nói không sao là giả, bởi mảnh ký ức vừa hồi phục khiến điểm giữa chân mày nàng đau như bị mũi tên xuyên qua, chỉ khi Mộ Giáng Tuyết vuốt ve mới đỡ hơn.

Sợ mình lại làm gì mất kiểm soát, Trường Tuệ không dám ở lại, để lại câu "nghỉ ngơi đi" rồi vội vã rời đi.

Trước khi đi, nàng còn giả vờ vén chăn cho Mộ Giáng Tuyết, hắn sững sờ, sau đó mỉm cười với nàng: "Sư tôn cũng nên nghỉ ngơi. "

"Đừng để đồ nhi lo lắng. "

Trường Tuệ không nói gì, bóng lưng rời đi hơi chút luống cuống.

Sau đó, khi hoàn toàn bình tĩnh, Trường Tuệ nhớ lại mảnh ký ức vừa tìm thấy, phát hiện ra điều không ổn.

— Trong mảnh ký ức, Mộ Giáng Tuyết cầm trong tay cây cung lớn hình trăng khuyết chính là thần khí Cư Chư, mũi tên bắn ra từ Cư Chư là Bất Tức.

Ngón tay vô thức vuốt lên Vô Cấu Lăng trên cổ tay, Trường Tuệ nhớ ra Cư Chư Bất Tức không phải thần khí sát thương, mà là pháp khí khống chế thời gian. Ở Linh Châu giới bao năm, dù không rõ công dụng cụ thể, nhưng chưa từng nghe ai dùng nó để giết người. Hơn nữa. . .

Nếu hôm đó Mộ Giáng Tuyết thực sự muốn giết nàng, vậy làm sao nàng trốn thoát được đến nhân gian? Lại còn có thể ký khế ước với hắn?

Dù không muốn nhớ lại, Trường Tuệ vẫn nhắm mắt suy nghĩ, tìm kiếm chi tiết hữu ích hơn.

Trong tai vang lên tiếng lửa rực cháy, nàng nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của chính mình, không thể quên nỗi đau rung chuyển linh hồn, nhưng không phải cảm giác của cái chết, mà giống như. . . sự vỡ tan của xiềng xích linh hồn.

Mơ hồ, nàng như thấy ánh sáng lấp lánh trên mặt đất, tạo thành đồ án kỳ dị tựa trận pháp, trước mắt là một màu đỏ thẫm, nàng quỳ xuống, trong hỗn loạn dường như nghe thấy ai đó nói:

"Nhìn kìa, lồng giam vỡ rồi. "

Trường Tuệ bỗng mở to mắt, vậy Mộ Giáng Tuyết không định giết nàng?

Đây không phải trọng điểm, quan trọng là lồng giam là gì? Đồ án kỳ dị kia là gì? Nếu hắn không muốn giát nàng, tại sao lại bắn mũi tên Bất Tức? Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao Mộ Giáng Tuyết lại trở nên như vậy? Cuối cùng nàng đã thuyết phục hắn tách ác hồn, ký khế ước thế nào?

Một loạt câu hỏi vang lên trong đầu, Trường Tuệ ôm đầu đau đớn, ước gì có thể lập tức khôi phục toàn bộ ký ức.

Nhưng phong ấn ký ức vô cùng kiên cố, thậm chí vượt quá năng lực vốn có của nàng, cho thấy quyết tâm phong ấn của nàng lớn đến mức nào.

Ký ức gì khiến nàng tàn nhẫn với chính mình như vậy? Trường Tuệ mặt mày tái nhợt, mơ hồ cảm thấy bất ổn. Nhưng dù có sốt ruột thế nào, mảnh ký ức bị phong ấn cũng không trở lại, nàng đành tạm gác lại, tự an ủi không cần vội.

Ít nhất, nàng xác nhận Mộ Giáng Tuyết không muốn giết mình, đệ tử tội nghiệp nàng nuôi dưỡng chưa đến mức điên cuồng sát sư.

Ép bản thân bình tâm, chỉ có như vậy nàng mới có thể lại nở nụ cười xuất hiện trước mặt Mộ Giáng Tuyết. May mắn thay, có chuyện khác thu hút sự chú ý của nàng — đôi chân Triệu Nguyên Lăng ngày càng hồi phục.

Đúng một ngày trước hạn cuối nửa năm, Triệu Nguyên Tề "cố chấp" không chịu về cung đã trở lại.

Nhiều năm ở chùa, thiếu niên ngang ngạch ngày xưa giờ mặc tăng bào trắng, tay cầm tràng hạt, rửa sạch sát khí, người cao gầy đi nhiều.

Vừa thấy Thánh Đức nữ đế, hắn khóc lóc quỳ xuống, nước mắt từ mắt phải rơi xuống, con ngươi giả bằng hắc diệu châu vĩnh viễn trống rỗng nhìn nữ đế, nghẹn ngào: "Mẫu hậu, nhi thần đã về. "

Nếu không biết những âm mưu sau lưng hắn, Trường Tuệ đã bị lừa rồi.

Đặc biệt khi Triệu Nguyên Tề thấy Hoàn Lăng, hắn quỳ đến xin tội, diễn vẻ hối hận không chút tự tôn, khiến nhiều người cảm động. Thánh Đức nữ đế vui mừng: "Tề nhi trưởng thành rồi. "

Trường Tuệ thầm chê cười.

Ở nơi không ai thấy, nàng thấy Triệu Nguyên Tề ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, hắc diệu châu tràn đầy hốc mắt, âm tà thâm trầm.

Triệu Nguyên Tề thực sự trưởng thành rồi.

Biết che giấu tham vọng và sát khí, trở nên đáng sợ hơn.

Đến ngày cuối cùng của nửa năm, trước sự chứng kiến của mọi người, Triệu Nguyên Lăng mặc long bào đứng dậy từ xe lăn, bước từng bước lên thảm đỏ, đến bên Thánh Đức nữ đế.

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Trường Tuệ, đôi chân hắn đã hồi phục, trừ những ngày mưa dầm sẽ đau đớn, bình thường đi lại như người thường, chạy nhảy cũng không vấn đề.

Từ đó, vị trí vương thừa của Triệu Nguyên Lăng hoàn toàn vững chắc, triều đình ngầm sóng gió.

Có lẽ tảng đá nặng trong lòng đã rơi xuống, không lâu sau, nữ đế lâm bệnh không nặng không nhẹ, cùng với mùa đông đến, chứng đau đầu lại tái phát, ảnh hưởng đến thiết triều, nên giao chính sự cho vương thừa.

Việc này khiến nhiều người bất mãn, âm thầm gây rối, nhưng kỳ lạ là phe Triệu Nguyên Tề lại không động tĩnh, yên lặng đến kỳ quái, khiến Trường Tuệ cảnh giác.

"Phải tăng cường phòng thủ. "

Đêm khuya, trong thư phòng vương thừa cung, Trường Tuệ chống cằm nhíu mày: "Việc bất thường ắt có yêu, hắn im hơi lặng tiếng, sau này ắt có động tác lớn. "

Triệu Nguyên Lăng ngồi đối diện, tay cầm tấu chương chưa phê, chăm chú nghe nàng nói: "Ta đã tăng thêm người trong cung, bên nữ đế cũng bố trí phòng thủ, vài ngày nữa sẽ tìm cơ hội đưa thêm một nhóm thám tử đến. "

Trường Tuệ vẫn không yên tâm: "Mấy năm nay Triệu Nguyên Tề ẩn náu trong chùa, học nhiều tà thuật, bên cạnh hắn còn có yêu nhân tu vi cao thâm, nếu yêu nhân đó ra tay, những người này sợ không chống nổi. "

Nàng lo đến mức gò má căng phồng, như sóc nhỏ phồng mang, không yên tâm nói: "Ta vẫn nên điều thêm người từ các các đến. "

Triệu Nguyên Lăng khẽ mỉm cười, lấy quả ngọt trên bàn đưa cho nàng, giọng vô cùng cưng chiều: "Được, ngươi tự sắp xếp. "

"Nhưng đừng điều quá nhiều thuật sĩ, để tránh khiến hắn cảnh giác. "

Trường Tuệ gật đầu lia lịa, há miệng cắn một miếng quả, không chút tư thế quốc sư như trước mặt người ngoài.

"Ngọt quá. " Thấy nàng không chịu đưa tay, cứ thế ăn từ tay Triệu Nguyên Lăng, hắn có cảm giác như đang cho thú cưng ăn, đột nhiên thấy Trường Tuệ giống hệt Tuệ Tuệ, đang vẫy đuôi làm nũng.

Khi nàng định cắn miếng nữa, hắn dùng lực nhét quả vào miệng nàng, bật cười: "Tự cầm lấy, ta còn phải phê tấu chương. "

Nhìn đống tấu chương chất cao trên bàn, Trường Tuệ chợt nhận ra mình làm phiền thời gian của huynh, giọng nhỏ đi: "Còn nhiều thế này. .. phải phê xong tối nay sao?"

Triệu Nguyên Lăng "ừm" một tiếng: "Mai thiết triều cần xử lý. "

Trường Tuệ gục xuống bàn, chợt nhớ lại quá khứ, ở Linh Châu giới, khi Hoàn Lăng còn là chưởng chấp Thần Kiếm tông cũng thường bận đến đêm khuya, Trường Tuệ hóa thành thú nằm trên đùi hắn ngủ gật, thỉnh thoảng Hoàn Lăng mệt sẽ xoa đầu tai nàng, thở dài: "Đôi khi, ta thật ghen tị với ngươi. "

Trường Tuệ cũng ghen tị với chính mình, ghen tị vì có huynh trưởng tốt, còn ghen tị vì huynh có muội muội tốt như nàng, ngày ngày bên cạnh đến đêm khuya không rời.

"Huynh. .. " Cảm xúc dâng trào, Trường Tuệ vừa định nói ở lại bên cạnh, tiếng gõ cửa vang lên: "Điện hạ, quốc sư đại nhân, Mộ Giáng Tuyết công tử cầu kiến. "

Hắn đến làm gì?

Triệu Nguyên Lăng xoay cổ tay mỏi nhừ, lắc đầu: "Muộn thế này không về, sư đệ của ngươi sợ lo lắng rồi. "

"Về đi. " Hắn đùa đuổi nàng: "Nếu cứ ở đây không đi, lát nữa Thanh Kỳ và Tú Cầm lại đến đòi người. "

Nghĩ đến quan hệ hiện tại, Trường Tuệ nuốt lời định nói, ậm ừ buồn bã.

"Khoan. "

Vừa đứng dậy, Triệu Nguyên Lăng lại gọi nàng lại, chỉ vào quả ngọt trên bàn: "Mang những thứ này về. "

Nghĩ Hoàn Lăng không thích ăn ngọt, Trường Tuệ chợt hiểu: "Những thứ này. .. huynh không phải chuẩn bị cho ta chứ?"

Triệu Nguyên Lăng không ngẩng đầu: "Không, là cho Tuệ Tuệ. "

Tuệ Tuệ biến ẩn biến hiện, thường mấy tháng không xuất hiện, đợi nó đến ăn thì quả đã thối rữa, huống chi nàng chẳng phải là Tuệ Tuệ sao?

Dù đã thành phàm nhân, nhưng tật nói ngược của Hoàn Lăng vẫn không thay đổi, luôn miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, Trường Tuệ bật cười, tâm tình vui vẻ: "Vậy ta thay Tuệ Tuệ nhận vậy. "

Nàng ôm cả quả lẫn đĩa lưu ly, nghịch ngợm cúi gần: "Nhân tiện, thay Tuệ Tuệ cảm ơn vương thừa ca ca. "

Triệu Nguyên Lăng không nhịn được cười, ho nhẹ đuổi nàng: "Đi nhanh đi. "

". .. .. ."

Từ thư phòng ấm áp bước ra, Trường Tuệ mới phát hiện trời đã đổi.

Không biết từ lúc nào, tuyết nhẹ rơi, mặt đất ẩm ướt trơn trượt, trong gió là hơi lạnh ẩm ướt.

Mộ Giáng Tuyết chống ô đứng dưới gốc cây, nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn lên.

Cô gái mặc váy trắng tinh dường như rất vui, vài bước đi ra không giấu nổi sự hân hoan, trong tay ôm đĩa quả, khẽ mỉm cười đóng cửa nhẹ nhàng, nếu không có người canh ngoài cửa, có lẽ nàng đã nhảy cẫng lên, nụ cười mãi không tắt.

Gió lạnh thổi tới, nàng ôm chặt đĩa quả, thu cổ lại, váy bị gió thổi tung.

Có lẽ cảm thấy thế này mất uy nghiêm, nàng vội vàng ép váy xuống, dù rất vui nhưng vẫn cố mím môi, khiến khóe miệng cong lên, không chút già dặn nghiêm nghị thường ngày.

Đây có lẽ mới là bộ dạng chân thật nhất của nàng.

Mộ Giáng Tuyết nhìn váy nàng, nghĩ có lẽ nàng hợp mặc váy tươi sáng hơn, nhưng như vậy sẽ không còn chút uy nghiêm quốc sư nào.

Một khắc trước khi Trường Tuệ nhìn sang, hắn lên tiếng: "Sư tôn. "

Hắn bước ra từ bóng tối, chống ô đến hiên, nghiêng ô về phía người trên bậc thềm, đưa tay ra: "Đi thôi, chúng ta về. "

Trường Tuệ hơi kinh ngạc, nhìn mặt Mộ Giáng Tuyết, lại nhìn xuống bậc thềm.

Mình đứng trên bậc thềm mà mới ngang tầm mắt hắn, hắn lại. . . cao thêm rồi sao?!

Nhìn bàn tay hắn đưa ra, nàng không hiểu lắm, tưởng hắn muốn học tiểu thái giám đỡ nữ đế xuống bậc, nên do dự lật bàn tay hắn, đặt tay lên mu bàn tay hắn.

Mộ Giáng Tuyết khựng lại.

Trường Tuệ không hiểu: "Sao vậy?"

Tuyết nhẹ rơi, lách tách rơi xuống từ ô, trong ô ngoài ô như chia thành hai thế giới.

Gió đêm thổi tung tấm áo choàng rộng của Mộ Giáng Tuyết, lộ ra hoa văn tinh xảo, hắn dừng một chút, khẽ mỉm cười: "Không có gì. "

Rồi lật cổ tay, trực tiếp nắm lấy bàn tay trên mu tay mình, ôn nhu giải thích: "Đêm tuyết đường trơn, sư tôn chú ý dưới chân. "

Trường Tuệ: ". .. "

Hình như nàng hiểu nhầm rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc