Bắc Lương Quốc. rừng mây Vân Vụ Sơn . Mùa đông lạnh giá ,bầu trời xám xịt ,những đám mây đen nặng trịch như sắp đổ xuống, tựa hồ đang ấp ủ một trận cuồng phong sắp tới . Một đoàn người lướt qua rừng cây t,ất cả đều mặc bạch bào,đeo kiếm , phong thái của nhưng thuật sư trừ yêu . Duy chỉ có thiếu nữ đi đầu là khác biệt , vãy áo rộng thùng thình , tóc đen buông xõa, theo từng cơn gió núi thổi qua , tà váy thêu hoa văn bạc của nàng phất phơ nhẹ nhàng , ánh sáng lấp lánh như sao rơi . Giữa tiếng bước chân xào xạc, thiếu nữ đột nhiên dừng lại. Thị nữ đi sau suýt nữa đâm vào nàng , Thanh Kỳ ôm chặt thanh kiếm trong tay, cảnh giác nhìn quanh .'' Tôn giả , có gì bất thường sao ?'' Thiếu nữ mín môi không nói , chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào quẻ bàn trong tay, ngón tay trắng nõn siết chặt , như đang kìm nén điều gì đó. Nàng nên nói thế nào đây? Trường Tuệ suýt chút nữa bóp nát quẻ bàn.
Nàng không hiểu , rõ ràng nàng đã đi theo chỉ dẫn của quẻ bàn , sao lại có thể đi sai đường chứ?!Chắc chắn là rừng núi này có vấn đề. '' Tôn giả ?''
Dưới ánh mắt dõi theo của các thuất sư ,Trường Tuệ khẽ hạ mi , cảm thấy khó mà ngẩng đầu lên , Nàng gắng gượng giữ vẻ mặt bình thản , pháp ấn ba cánh hoa quấn quanh trán hiện lên màu xanh biếc thanh nhã , khuôn mặt xinh đẹp linh động nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng của một tiên nhân đắc đạo , khẽ thốt ra hai chữ :'' Vô sự .''
Nàng không thể để mất mặt được.
Trường Tuệ không phải người của thế giới này , nàng đến từ Linh Châu giới , là Thánh Nữ Linh Vận của Trần Kiếm Tông.
Mười lăm năm trước , đồ nhi do chính ta nàng nuôi nấng đã phản lại tông môn mà nhập ma, rồi một mình hủy diệt hàng vạn tông môn , khiến Linh Châu giưới sụp đổ , biến thành địa ngục trần gian.
Để cứu lấy thế giời đang trên bờ vực sụp đổ, cũng để phục sinh các sinh linh ở Linh Châu giới , Trường Tuệ đã cùng tiểu đồ đề kí khế ước thệ , chủ động mà nhảy vào Tam Thiên Hư Không Cảnh luân hồi , trở thành Quốc sư tôn quý của Bắc Lương Quốc , dùng thể văn làm ước tìm kiếm ác hồn mà tiểu đồ đệ đã tách ra.
Mười lăm năm rồi
Trường Tuệ đã lưu lại dị thế này mười lăm năm , khắp nơi tìm kiếm nhưng không thấy tung tích của tiểu đồ đệ đâu
Sáng nay, quẻ bàn luôn theo nàng bỗng nhiên có động tĩnh ,phương Tây Nam có đại yêu xuất hiện , trong yêu khí âm lãnh ẩn chứ một tia hàn ý tuyết sương , chính là khí tức độc nhất của đồ nhi nàng.
Vùa xuất hiện đã nhập ma đạo rồi sao ?!
TRường Tuệ cảm thấy bất an , nhất thời không tính ra được đồ nhi đang ở trong tình huống nào .Nàng chỉ có thể nhanh chóng triệu tập thuật sư trừ yêu dưới tay , chọn mấy chục cao thủ cùng đi theo nnagf đến xem tình hình , nào ngờ chưa thấy đồ đệ đâu , đã bị khu rừng quán dị này vây khốn .
Phải nghĩ cách nhanh chóng thoát r mới được .
Trường Tuệ giơ tay bắt lấy một chiếc lá rụng , tay áo phất phưới ném mạnh về phí trước , chiếc lá lướt qua vỏ cây , để lại vết rách sâu trên thân cây đỏ sẫm.
''Tiếp tục lên đường đi '' Nàng bước đi trước.
Thanh Kỳ gật đầu , đoàn thuật sư nhanh chóng theo sau.
Khu rừng này quái dị , cây cối phần lớn những cây đại thu đỏ sẫm , lá cây dài nhỏ màu xanh thẫm , ánh sáng trong rừng cực kỳ yếu ớt , Ngước nhìn bầu trời , Thanh kỳ lo lắng nói :''không lẽ sắp có tuyết rơi?''
Họ đã đi trong rừng gần hai canh giờ rồi.
Ánh mắt lướt qua cây đại thụ đỏ sẫm, Thanh Kỳ giật mình, vội gọi Trường Tuệ, "Tôn giả, cái cây quái dị kia hình như đang chảy máu."
Chỉ thấy vỏ cây nứt ra, từ bên trong rỉ ra dòng nước đỏ sẫm, sền sệt như máu.
"Không phải máu." Trường Tuệ nhạy cảm với mùi vị, nàng không ngửi thấy mùi tanh ngọt đặc trưng của máu, ngược lại có mùi hương hoa tự nhiên, nồng nàn đến kỳ lạ. Để đề phòng, Trường Tuệ ra lệnh mọi người nín thở, nhanh chóng di chuyển theo chỉ dẫn của quẻ bàn.
"Tôn giả, xem kìa!" Chưa đi được bao xa, mọi người phát hiện phía trước có cây đỏ sẫm chắn ngang, trên vỏ cây có một vết rạch tươi, nước đỏ sẫm đang theo thân cây chảy xuống đất .Thanh Kỳ càng nhìn càng thấy quen, "Đây hình như là cái cây quái dị mà Tôn giả vừa đánh dấu. " Trường Tuệ suýt nữa không kìm được, xấu hổ đến mức tai đỏ bừng, nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh nói: "Bản tọa thấy rồi. "
Nàng buộc phải thừa nhận, mình đã lạc đường.
Là Quốc Sư của một nước, dẫn theo đoàn thuật sư trừ yêu, tay cầm quẻ bàn, vậy mà lại mất phương hướng, lạc đường, đây thực sự là nỗi nhục lớn.
Trong thoáng chốc, Trường Tuệ cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn nàng đều khác đi. May mắn thay, hình tượng lạnh lùng cao ngạo mà nàng xây dựng bấy lâu nay vững chắc, mọi người chỉ cho rằng rừng núi này quái dị có yêu tà tác quái, chứ không nghĩ nàng là kẻ mù đường.
Không.
Nàng vốn dĩ không phải mù đường!!
Lại dùng linh lực thăm dò mặt đất, Trường Tuệ cuối cùng phát hiện vấn đề, tảng đá treo trong lòng rơi xuống, nàng lên tiếng: "Trong rừng này quả thật có dị thường, nhưng không phải tà khí, mà là có trận pháp che mắt.
''Trận pháp?" Có thuật sư biến sắc, "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Cơ hội lấy lại thể diện đã đến.
Trường Tuệ khẽ ngửa cằm, đôi mắt tròn xoe như trăng non cong nhẹ, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng vô ba: "Chẳng qua chỉ là một lá che mắt, có gì đáng lo?"
Vừa rồi là nàng chưa phát hiện ra vấn đề.
Có lẽ cây đỏ sẫm nàng vừa khắc nằm trong trận pháp, vô tình phá hoại trận hình. Giờ đã tìm ra căn nguyên, giải trận không khó, Trường Tuệ ra hiệu mọi người lùi lại, bay lên không trung thi triển linh lực, trực tiếp phá hủy trận pháp.
Xoẹt——
Trong rừng nổi lên cuồng phong, lá rụng bay tứ tung, sương mù trắng xóa che mờ tầm nhìn.
Khi sương tan, họ không còn ở trong rừng, mà đang đứng giữa một hòn đảo kỳ lạ. Không còn rừng cây che chắn, bầu trời xám xịt hiện ra rõ ràng, những đám mây đen dày đặc như có thể chạm tay vào.
"Đây là. .. thoát ra rồi?!" Có người kinh ngạc thốt lên: "Tôn giả thần thông quảng đại! Quả nhiên không có việc gì làm khó được ngài.
Trong tiếng tán thưởng của các thuật sư, Trường Tuệ khẽ nhếch môi, dù ngày thường rất thích nghe lời khen, nhưng lúc này nàng không cảm thấy vui như tưởng tượng.
Nàng nhớ về nhà mình.
Linh Châu giới linh khí dồi dào, là thế giới nơi con người, yêu quái, tinh linh và tu sĩ cùng tồn tại. Thần Kiếm Tông của Trường Tuệ, học cách ngự kiếm bày trận là môn cơ bản nhất của đệ tử, loại trận pháp che mắt đơn giản này, bất kỳ đệ tử nào cũng có thể giải được.
Nhưng ở phàm thế này, yêu ma hoành hành nhưng linh khí khô cạn, không thích hợp cho tu sĩ tu luyện, nên đa số thuật sư dù biết phù lục trừ yêu, nhưng người có thể vận dụng linh lực rất ít, đây cũng là lý do họ tôn Trường Tuệ làm tôn giả.
Nhớ về Linh Châu giới đã sụp đổ và đóng băng, Trường Tuệ tâm trạng phiêu diêu chán nản, lúc này, có thứ gì đó lạnh lẽo rơi vào má, Thanh Kỳ bên cạnh lo lắng nói: "Tôn giả, tuyết rơi rồi. "
Tuyết.
Ngẩng đầu, Trường Tuệ thấy những bông tuyết lớn lặng lẽ rơi xuống, đang nhanh chóng bao phủ mặt đất.Lòng nặng trĩu, nàng chợt nhớ mục đích đến đây của mình, thời gian không chờ đợi ai, nàng phải nhanh chóng tìm thấy đồ đệ.
"Thanh Kỳ. . . " Vừa định dặn dò điều gì, bên tai đột nhiên vang lên tiếng leng keng.
Leng leng leng——
Chiếc chuông tìm yêu treo ở thắt lưng rung lên dữ dội, sau đó ngày càng nhiều chuông rung động, các thuật sư giữ chặt chuông tìm yêu, cảnh giác nhìn về phía trước, "Có yêu khí!"
"Phía đông cũng có dị thường. "
Mọi người lần lượt lấy ra pháp khí, đứng vây quanh bảo vệ Trường Tuệ, "Phía tây bắc có dị thường!"
"Phía nam cũng không ổn. "
Theo từng lời nói, yêu khí đen tím từ rừng núi phía xa tràn ra, lan tỏa khắp nơi. Trường Tuệ mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng xoay quẻ bàn trong tay, ra lệnh các thuật sư chia thành bảy đội tản ra kiểm tra, còn nàng thì đi về hướng yêu khí đậm đặc nhất.
"Tôn giả, để tiểu nữ đi theo ngài. " Thanh Kỳ không yên tâm để nàng đi một mình.
Trường Tuệ lắc đầu, "Bản tọa tự đi.''
Những nơi khác yêu khí mỏng, các thuật sư này dễ dàng đối phó được, duy chỉ có nơi nàng sắp đến, yêu sát ngập trời ắt có đại yêu ẩn náu, đáng sợ hơn là khí tức của đồ nhi cũng ở đó.
Liên quan đến ác hồn, không thể sơ suất, khi chưa rõ tình hình, Trường Tuệ phải một mình tiến vào.
"Không có mệnh lệnh của bản tọa, không ai được phép đến gần. " Lời vừa dứt, bóng nàng đã chìm vào yêu khí.
Nếu nàng không trở lại, những người khác vào cũng chỉ là chết thêm.