Cảm mến không sợ muộn

Chương 41 - Chương 33

Trước Sau

break
Dù sao cũng là một người cha, là trụ cột cho cả nhà, cho dù trong lòng ông cũng không có trách nhiệm với chức vị người cha này, không để tâm mà vứt bỏ cả chính mình và Nghiêm gia, hành động này làm cho người khác cảm thấy khiếp sợ và tức giận, nhưng hiện tại anh cũng là người của Nghiêm gia, Nghiêm gia xảy ra chuyện, làm sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn, thờ ơ được?

Công ty của Nghiêm thị không thể bị bán đi được! Đột nhiên cửa bị mở ra, Nghiêm Thấm Huyên bước vào nhìn ba nằm trên giường cùng với Trần Uyên Sam, lớn tiếng nói.

Trần Uyên Sam thấy cô tới, sắc mặt lại trầm xuống thêm mấy phần, vội vàng đứng dậy nhẹ nhàng kéo cô qua, giọng nói cũng không tránh khỏi có vài phần khó nghe, Bây giờ thân thể của em rất yếu, tại sao không ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi?

Em ở nghỉ ngơi, hai người đã bàn kế hoạch muốn bán công ty đi đó còn gì! Cô vừa mới đến cửa phòng liền nghe được Trần Uyên Sam nói, toàn thân cứng nhắc, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Trần Uyên Sam, giọng nói mơ hồ mang tới chút nghẹn ngào, Anh không thể làm như vậy! Ba đã vất vả cực khổ nhiều năm như vậy, đó chính là tâm huyết của ba!

Huyên Huyên. . . . . . Lúc này Nghiêm Khải nằm trên giường đột nhiên chậm rãi mở miệng, nhìn Nghiêm Thấm Huyên, ánh mắt có chút thê lương, hốc mắt đã ươn ướt, Nghe theo thằng bé. . . . . .

Trần thiếu, tin tức đã tung ra, hôm nay bắt đầu đấu thầu. Kim Tuấn đứng ở trước bàn làm việc của Trần Uyên Sam, cung kính thông báo với anh, Tin tức đã bị phong tỏa, nội tình bên trong không có ai biết.

Trần Uyên Sam tựa lưng vào ghế dựa, hai tay đặt ở trên đầu gối gật đầu với hắn.

Trần thiếu, bên Tokyo. . . . . .

Chuyện bên kia cậu tạm thời không cần phải để ý đến, trước tiên xử lý tốt chuyện bên này đã cũng không muộn. Trần Uyên Sam ngắt lời hắn, nhìn ánh mắt của hắn nói: Vất vả cho cậu rồi.

Vẻ mặt Kim Tuấn khẽ biến đổi , có chút sợ hãi vội vàng lắc đầu, Đây là trách nhiệm của tôi, là Trần thiếu ngài đề bạt tôi tin tưởng tôi, cho nên giúp đỡ phu nhân cũng là trách nhiệm của tôi.

Trần Uyên Sam không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng phẩy tay với hắn.

Vậy tôi quay về Nghiêm thị trước đây. Bước chân Kim Tuấn dừng lại, khom lưng cúi chào anh, sau đó những bước chân trầm ổn đi ra ngoài khép cửa lại.

Trần Uyên Sam nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở sau cánh cửa, ánh mắt khẽ lóe lên, lúc này điện thoại di động để ở trên bàn đột nhiên vang lên.

Trần thiếu, phu nhân đã rời khỏi công ty. Trong điện thoại truyền đến giọng của thuộc hạ mà anh đã bố trí đi theo để bảo vệ Nghiêm Thấm Huyên, Trần Uyên Sam nắm chặt tay lại, lạnh nhạt nói, Cô ấy đi đâu?

Hình như là đi về nhà ngài.

Trần Uyên Sam nhìn đồng hồ đeo tay: hai giờ chiều, nhíu nhíu mày, Theo sát cô ấy.

****

Nghiêm Thấm Huyên trở về nhà, nằm trên giường, nhắm mắt lại mới ngưng được những mảnh sáng cứ quấy nhiễu cô trước mắt.

Mỗi ngày bận rộn chuyện ở Nghiêm thị, mệt mỏi cực độ nhưng thỉnh thoảng cô lại nhớ tới chi nhánh bị thâm hụt đang chờ để được đấu thầu kia.

Mấy ngày trước ở bệnh viện Nghiêm Khải đã đáp ứng kế hoạch của Trần Uyên Sam, cô vẫn không nói chuyện nhiều với Trần Uyên Sam, mỗi ngày đi bệnh viện đến thăm Nghiêm Khải, đối mặt với ánh mắt áy náy như muốn nói gì đó lại thôi của Nghiêm Khải, cô cũng không nhắc lại chuyện này nữa, càng không có nói cho Cao Nhạn biết.

Mặc dù cô hiểu kế hoạch của Trần Uyên Sam không chỉ có thể cứu chi nhánh công ty thoát khỏi khó khăn, mà còn có thể giúp ba tránh khỏi tù tội.

Nhưng cô biết, chính Trần Uyên Sam cũng biết rõ, rõ ràng còn có biện pháp tốt hơn, có thể không chuyển nhượng tâm huyết mấy chục năm nay của ba cho người khác.

—— Không bán cho người khác, do chính Trần Uyên Sam bổ sung quản thâm hụt này, không dính dáng tới Trần thị, để cho chi nhánh công ty tiếp tục hoạt động, sử dụng tiền bạc của anh, thành toàn cho Nghiêm thị.

Nghĩ tới đây, cô lắc đầu một cái, cười khổ.

Đây là sai lầm do ba phạm phải, bị thiếu nợ, anh đã phải chi ra số tiền không nhỏ để trả hết khoản tồn đọng còn lại, cớ sao còn phải giúp trả khoản thâm hụt này của công ty?

Anh không phải là thần, anh còn có Qua Sam, có Trần thị, có các doanh nghiệp lớn nhỏ ở bên Tokyo và Mỹ, nếu khoản tiền kia đưa ra ngoài, tài lực bị mài mòn, hậu quả như thế nào quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ vì yêu cô, nên anh phải có nghĩa vụ làm những việc này sao? Anh là thương nhân, không phải là nhà từ thiện.

Là do cô quá mức ích kỷ, anh vì cô mà đã bỏ ra nhiều như vậy, cô lại còn tham lam muốn nhiều thêm.

****

Tối đến Trần Uyên Sam vội vàng đi thẳng về nhà, mở cửa, thấy trong nhà tối đen, sắc mặt anh biến đổi, giày cũng không thèm cởi, đèn cũng không bật, liền vội vàng sải bước đi vào trong nhà.

Đi một vòng, cuối cùng mới thấy ánh đèn ló ra từ thư phòng.

Anh thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng bước tới cạnh cửa, cửa không khóa, anh nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của Nghiêm Thấm Huyên đang vùi mình trên ghế sa lon ở trong thư phòng, trên bàn trà có một xấp tiền giấy, mặt cô được ánh đèn soi chiếu có vẻ hơi mệt mỏi, trên tay lại đang thuần thục sắp xếp tiền giấy, trên đất đặt một khay hoa quả, thực phẩm cùng với hai bó cúc được gói ghém cẩn thận.

Thấy những thứ này, trong lòng anh có chút run sợ giật mình, trong mắt tràn ngập khắc cốt nhu tình.

Cho dù hai ngày nay cô không muốn mở miệng nói chuyện cùng anh, nhưng cô vẫn nhớ, trở về nhà sớm chuẩn bị xong mọi thứ, bởi vì ngày mai là ngày hai người đi thành phố N để viếng mộ mẹ anh.

****

Thành phố N là quê hương của mẹ đẻ Thẩm Sầm của anh, tiếp giáp với thành phố S, trung tâm thành phố cũng coi như là náo nhiệt, nhưng vùng ngoại ô lại hết sức yên tĩnh, những cánh đồng lúa nước kéo dài liên miên không dứt, những căn nhà nho nhỏ phân bố rải rác nơi dọc đường đi, Nghiêm Thấm Huyên ngồi trên xe chống cằm nhìn cảnh sắc
break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc