Không biết vì sao việc tự nhiên chui ra một “cậu út” này khiến cô cảm thấy không quen, không chỉ vì lần trước chính vì anh ta mà cô đã chịu đủ uất ức rồi mà còn bởi vì sâu trong nội tâm cô không muốn có thêm một Triệu Minh nữa.
Anh ta và Triệu Minh tuy có vẻ mặt tươi cười giống nhau nhưng lại thuộc hai loại người hoàn toàn khác nhau. Triệu Minh thật thà chất phác, có nụ cười ngượng ngùng e lệ còn Tần Nhật Sơ thuộc dạng mê hoặc lòng người, nụ cười như gió xuân. Một người làm cho người ta không kìm được muốn tới gần, một người lại làm cho người ta không chịu được muốn chạy trốn.
Điều này không phải ứng với câu hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tinh khiết nhưng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể chơi đùa sao?
Tần Nhật Sơ chính là một nam nhân tựa như hoa sen trắng trong cao quý, ở ngoài thế giới của cô, cô không dám hy vọng một ngày anh ta sẽ hạ phàm đến trước mặt cô.
Nhưng trên thế giới này còn có một từ gọi là “ngoài ý muốn”, còn có một câu gọi là “Hữu tâm tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm” (*), ta không muốn đụng người nhưng người lại tự đụng ta.
Buổi sáng cô từ trên xe buýt nhảy xuống đã thấy một chiếc Porsche màu bạc đậu sát trước mặt, Tần Nhật Sơ mở cửa sổ xe, thò mặt ra nói: “Miên Miên, chào buổi sáng”.
Tôi nhìn xung quanh thấy gần cổng trường đã có không ít người đang nhìn đành ngọt ngào chào một câu: “Thầy giáo Tần, chào buổi sáng”.
Đôi mắt trong như nước của anh buồn bã, có chút đáng thương nói: “Miên Miên, anh là cậu út, em không thể gọi anh là “cậu út” sao?”
Sự thật là, không phải trẻ con mới vô cùng thích cái đẹp mà người lớn cũng vậy, đứng trước một mỹ nam đang thở dài ảo não thì cho dù là ai thì cũng giơ cờ trắng đầu hàng thôi.
“Cậu… Cậu út”, cô giơ tay nhìn đồng hồ hoạt hình, “Em trễ giờ rồi, hẹn gặp lại”.
Nói xong liền chạy nhanh đến cổng trường, để mặc Tần Nhật Sơ vẫn đứng yên ở phía sau kêu lên: “Miên Miên, em chạy chậm một chút”.
Trong trường không có gì khác lạ, chỉ là cô không còn thấy đám công chúa Đại Gia Tộc, hơi ngạc nhiên, quay sang bên cạnh hỏi Nữu Nữu, “Nữu Nữu, bạn có thấy hôm nay có gì khác không?”.
Nữu Nữu không nỡ buông cuốn ŧıểυ thuyết xuống, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, “Không có gì lạ a! Mặt trời vẫn rực rỡ như vây, hoa vẫn đỏ tươi, đám công chúa vẫn tranh luận không ngừng về thời trang bốn mùa a!”
Tôi đẩy Nữu Nữu một cái: “Mình không phải nói cái này, bạn không thấy lớp mình ít đi mấy người sao?”
Nữu Nữu liếc mắt một cái: “Đúng là hơi quái lạ một chút, nhưng mỗi buổi học ở trường mình có ngày nào đông đủ đâu. Mấy nàng công chúa kia có bệnh hay không bệnh đều xin nghỉ, lần trước mình thấy Hoàng Khiết đang bị cảm nặng mà mang theo mấy đứa đi qua trường đấy!”.
“À!” Nữu Nữu hơi nghi ngờ nhìn chung quanh, “Nói thật là nửa tháng nay không thấy Hoàng Khiết đến trường, đúng rồi, còn cả Chu Chính Nam nữa, oa oa, mà Tứ Đại gia tộc công chúa gần đây cũng không thấy là sao nhỉ?”
“Bọn họ đã lâu không đến trường thật sao?” Cô hỏi Nữu Nữu.
Nữu Nữu nhếch mép lên, “Để mình nghĩ lại một chút, hình như là lúc trước có chuyện xảy ra. Mình nhớ là có ngày mọi người đang học thì thầy hiệu trưởng đích thân tới kêu Chu Chính nam ra ngoài, sau đó là Hoàng Khiết cùng Tứ Đại gia tộc công chúa, sau đó không thấy bọn họ đến trường nữa”.
“Đúng rồi, nghe nói trường mình mới bị thu mua, có chủ tịch mới, hình như vị chủ tịch mới này có oán cừu với Tứ Đại gia tộc nên cố ý gây phiền phức cho bọn chúng”.
“Trường mình bị ai thu mua vậy? Chủ tịch mới của trường tên là gì vậy?” Chuyện này quá bất thường rồi, chẳng lẽ là đại ca ở phía sau trả thù.
“À, hình như là một công ty mới gia nhập thị trường ở Mỹ, tên là Húc Nhật gì đó, nghe nói tổng tài của bọn họ là người Trung Quốc, hình như có em gái hay ai đó ở trường này đi học bị người ta bắt nạt, nên tổng tài của Húc Nhật mới tức sùi bọt mép thu mua trường này. Về phần hiệu trưởng thì hình như tên là Lucifer, rõ ràng là anh ta không muốn xuất hiện công khái. Chẳng qua là có lần Tô Hoán nghe lén được như vậy. Mà hình như còn rất đẹp trai nữa!”
Cô thở phào nhẹ nhõm, không phải là đại ca thì tốt rồi, cô không muốn anh hai mỗi ngày đều vất vả đối phó với Tứ Đại Gia Tộc. Thì ra chẳng qua là trùng hợp thôi, vậy thì thật tốt, tốt quá!
Trong lòng nhẹ nhõm nên tâm tình cô cũng sảng khoái, buổi sáng cứ như vậy qua đi thật nhanh.
Buổi trưa, chuông tan học vừa mới reo, cô với Nữu Nữu không để ý đến thầy giáo ngữ văn râu bạc đang trợn mắt tức giận, đi về phía phòng ăn.
Mặc dù đây là trường quý tộc, đối với học sinh buông lỏng, nhưng lại có một yêu cầu bắt buộc là phải học bán trú, buổi trưa không được ra khỏi trường.
Đám công chúa bọn họ sợ mang hộp cơm sẽ ảnh hưởng đến hình tượng bản thân nên không có cách nào khác đành phải đến phòng ăn tinh mỹ đắt giá trong trường.
Mặc dù là phòng ăn trong trường học, nhưng tất cả đầu bếp đều ở các khách sạn năm sao cao cấp được thuê đến với lương cao ngất ngưởng, ngay cả bếp trưởng cũng đã được giải thưởng lớn về ẩm thực của Pháp.
Phòng ăn của trường đắt đỏ như vậy thì cũng cần nói thêm về thân phận của đám công chúa này.
Món ăn cô thích nhất ở đâu là móng giò kho tàu, móng giò béo ngậy ăn vô cùng ngon miệng, móng giò ngậy mà không ngấy, rất có mỹ vị, hơn nữa còn có cảm giác giống Lâm mẹ nấu. Chỉ tiếc là dưới góc nhìn của chuyên gia dinh dưỡng, món này chỉ có thể ăn vào thứ tư và thứ sáu, mặc dù đám công chúa bọn họ không đến nỗi tranh giành nhau đến vỡ đầu chảy máu, bởi vì các nàng muốn bảo vệ dáng vóc, nhưng nhìn một đám học sinh đang phấn khích thì cs thể thấy chuyên gia dinh dưỡng kia không đúng rồi.
Quả nhiên lúc các cô đi tới phòng ăn thì chỉ có thể trơ mắt nhìn miếng móng giò cuối cùng bị người ta lấy đi.
“Miên Miên, làm sao bây giờ?”, Nữu Nữu nhìn miếng móng heo béo ngậy kia bị mang đi, bất đắc dĩ quay đầu lại hỏi cô.
Cô nuốt nước miếng, nhìn xung quanh đề nghị: “Vậy chúng ta ăn thứ khác cũng được!”
Lấy xong bữa trưa, các cô tìm một chỗ ngồi yên tĩnh bên cửa sổ.
Cô nhìn đĩa salad dưa của Nữu Nữu, hơi sợ hãi than, “Mỗi ngày bạn đều ăn salad dưa không chán sao?”
Nữu Nữu xúc một thìa cháo đưa lên miệng, cắn răng nghiến lợi nói: “Bạn nói xem hai năm ăn liên tục có thể không ngán sao?”
Cô rụt cổ lại, cẩn thận mở miệng, “Vậy sao bạn còn ăn?”
“Bạn cho rằng mình là bạn a, khung xương mảnh khảnh, cho dù có da có thịt một chút cũng là châu tròn ngọc sáng, mình chỉ cần ăn nhiều thịt một chút sẽ biến thành lưng hùm vai gấu ngay, bạn cho rằng mình thật sự thích ăn sao?”
Cô quan sát Nữu Nữu hơi cao to một chút nói: “Không phải, không phải trở thành lưng hùm vai gấu được”.
Hừ, Nữu Nữu trệu trạo nhai rau, vẻ mặt phẫn hận, “Mỹ nữ phải giữ bằng được vóc dáng, bạn cho là mình giống Vương Tố Hiền sao?”
Chiếc ghế bên cạnh chợt bị kéo ra, một âm thanh vang lên: “Cô bé đáng yêu, tôi có thể được vinh hạnh ngồi cùng không?”
Cô nuốt miếng thịt bò xuống, không ngờ lại bị nghẹn ở cổ họng, không nhịn được kêu lên, “Nước, nước!”
Một bàn tay trắng noãn như ngọc đưa chén nước đến khóe miệng, cô ra sức nhấp một hớp, cuối cùng miếng thịt bò kia cũng trôi xuống.
Nữu Nữu bên cạnh tay run run chỉ vào Tần Nhật Sơ đang vỗ vỗ lưng cô cho thuận khí, run rẩy nói: “Thầy.... Thầy giáo Tần.... Hai người......”
Tần Nhật Sơ dịu dàng gật đầu: “Là tôi, cô muốn hỏi tôi với Miên Miên có quan hệ như thế nào sao?”
Nữu Nữu vội vàng gật đầu một cái.
Tần Nhật Sơ nhún nhún vào, không thèm để ý chút nào đáp, “Chính là quan hệ mà cô đang nghĩ đấy”.
Cô phun ra một ngụm nước, trừng mắt nhìn người bên cạnh đang cười đến vô tội, nhẹ giọng nói, “Cậu út!”
“Cậu út?” Nữu Nữu trợn to đôi mắt, bàn tay mềm mại đung đưa qua lại giữa cô và Tần Nhật Sơ, sau đó hét lên một tiếng, “Thầy giáo Tần là cậu út của bạn?”
“Cái gì? Thầy giáo tần là cậu út của bạn?”
Trả lời sao đây? Cô giương mắt nhìn, oa, chung quanh là một đám công chúa không biết từ lúc nào đã vây quanh, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô.
Cô hơi lui về phía sau một bước, thoát ra khỏi cánh tay của Tần Nhật Sơ, cười gượng nói, “Đúng, đúng thế!”
Tần Nhật Sơ cũng lên tiếng, “Đúng thế, Miên Miên là cháu gái đáng yêu của tôi, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng tôi lại yêu cô ấy nhất, Miên Miên, đúng thế không?”
Cô bị ánh mắt dịu dàng của Tần Nhật Sơ làm cho sợ hãi, vội vàng gật đầu, “Đúng, đúng thế”. Anh ta nói cái gì thì chính là cái đó.
Âm thanh ồn ào lập tức bao vây cô.
“Miên Miên, mình có tôm viên này, cậu ăn đi!”
“Miên Miền, tuần này sinh nhật mình, cậu nhớ đến nha!”
“Miên Miên, nhà mình mới mở cửa hàng trang sức, hoan nghênh cậu tới, giảm giá 5%”.
. . . . . .
Đúng lúc cô đang rối loạn đối phó với tràng âm thanh thường ngày lãnh dạm bỗng trở nên nhiệt tình sôi sục, “thụ sủng nhược kinh” thì tiếng loa truyền thanh của trường vang lên, kịp thời cứu rỗi cô.
“Thông báo, thông báo, hai rưỡi chiều này tại phòng họp chính có cuộc họp, không ai được phép vắng mặt”.
Chuyện gì vậy? Quay đầu lại, cô thấy Tần Nhật Sơ vẫn như cũ luôn nở nụ cười trên môi, hình như nhìn thấu nghi ngờ của cô trả lời, “Giới thiệu hiệu trưởng mới”.
Hiệu trưởng? Có phải là người rất đẹp trai có tên Lucifer?
----------------
#888888; (*) có nghĩa là “cố ý chăm hoa hoa chẳng nở, vô tình tưới liễu liễu xanh um” ý chỉ việc cố tình dốc hết tâm sức lại không có kết quả, còn việc chỉ vô tình lại có thành tựu. Cốt lõi của thành ngữ này là ở một chữ “Duyên”. Hữu duyên thì thành sự.)