Nhìn phía dưới của cô máu tươi chảy ra thấm đẫm, Diệp Hiên Viên chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ nhìn xuống bàn tay mình! Rõ ràng tưởng chừng như sạch sẽ không nhiễm bụi trần thế, nhưng tại sao lại nhuốm máu? Tại sao lại bị sự hắc ám ăn mòn?!
Khoảnh khắc đó, Diệp Hiên Viên đã cười.
Đi đi! Đi đi! Nếu con đã là đứa trẻ không được chào đón ở cái thế giới này thì con hãy quay về trời cao đi! Con làm mẹ con suy yếu như vậy, làm cha lo lắng thậm chí đã chán ghét con rồi, con không nên đến đây, không nên đến với thế giới này!
Giữa anh và cô, đã không còn ngăn cách, cứ như vậy đi, cứ như vậy đi, cuộc sống chỉ có hai người là tốt rồi, anh không cần đứa bé này, không cần!
Nhưng mà, có khi, số mạng là do ông trời định đoạt. Giống như việc anh nhất định sẽ yêu thương con gái của kẻ thù, tựa như tình yêu của hai người nhất định phải chịu sự nguyền rủa của máu tươi!
Đúng, nó sống sót rồi! Phải chịu đựng cơn ác mộng khủng khiếp và áp lực trong lòng mẹ nó như vậy mà nó vẫn ngoan cường sống tiếp!
Đây thực sự là số mạng sao? Là ông trời định cho đứa bé này di truyền tính ương ngạnh cùng quyết tâm tuyệt đối không chịu nhận thua từ cha nó hay sao?
Hừ, Diệp Hiên Viên nghĩ tới đây có chút cảm thấy buồn cười. Chắc việc đứa con nhà anh ương ngạnh số mệnh lớn là không có đâu, chỉ có tình thương của mẹ nó rất là vĩ đại mà thôi. Nhìn cô gái lăn lộn cựa quậy trong mình như con thú nhỏ điên cuồng, Diệp Hiên Viên đột nhiên phát hiện hóa ra chính mình vẫn luôn mong đợi đứa trẻ không được trời cao chúc phúc này…
Hắn muốn nhìn thấy, rốt cuộc là đứa trẻ ra sao mà trong một không gian hư nhược suy yếu đó vẫn gắt gao bám chặt, không buông tay với sự sống, kiên định vượt qua đến như vậy…
Sau khi tham gia hôn lễ “tự cho là kín đáo” của Tần Nhật Sơ cùng phong di thư giả kia, anh cũng đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua rồi. Thậm chí khi bọn họ vẽ ra loại tình huống “cướp dâu” như trong phim thần tượng ấy, anh cũng vui vẻ phối hợp đúng như những gì họ mong muốn.
Chỉ là, sau khi gặp lại ŧıểυ nha đầu này nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt nhào vào ngực anh, nhiệt tình vương vấn nụ hôn của anh thì bao nhiêu oán giận cùng không kiên nhẫn trong lòng đều hóa thành hư không hết…Anh làm bao nhiêu việc như vậy, không phải chỉ vì cô nhóc ngốc nghếch này hay sao, đã thế thì làm sao phải quan tâm đến mấy thứ danh dự, thể diện gì gì đó nữa chứ?
Cúi đầu xuống, Diệp Hiên Viên từ trong túi quần lôi ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, lấy ra từ trong đó một chiếc nhẫn bạch kim cũng khéo léo tinh xảo vạn phần, nhẹ nhàng lồng vào ngón tay mịn màng trắng nõn của cô gái, nhẹ giọng rủ rỉ nói: “Quả bóng nhỏ, đời này, kiếp này, em vĩnh viễn là của anh!”
Hôn một cái xuống ngón tay xinh xắn, Diệp Hiên Viên hài lòng cười một tiếng.
Ác ma yêu công chúa ngự trên lầu cao.
Ác ma dù sập bẫy nhưng cuối cùng cũng ôm được một thiên sứ xinh đẹp vào lòng…