“Hèm…Nói một cách dễ hiểu hơn, chính là khi ông nɠɵạı muốn em rời xa Diệp Hiên Viên và lấy tôi, em không nguyện ý nhưng rồi khi ông trên giường hấp hối đã nguyền rủa em. Chính mảng kí ức này bám rễ trong ý thức của em rồi trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất, mà qua giấc mơ nó trực tiếp ảnh hưởng đến em, khiến cho em nghĩ nó đã trở thành sự thật, chính vì vậy càng khiến cho cơ thể em ngày càng suy nhược!”
“Đúng! Chính là như vậy!” Tần Nhật Sơ nặng nề gật đầu một cái: “Miên Miên, trong mơ em thấy ông nɠɵạı nguyền rủa đứa con trong bụng của em và Diệp Hiên Viên đúng không?”
“A… Đúng là như vậy, thực sự là như thế!” Cô đã có chút tin tưởng, gật đầu.
Đến lúc này Tần Nhật Sơ mới cười cười: “Vậy là đúng rồi, đây chính là triệu chứng của tự kỷ ám thị. Người bị nhẹ thì chỉ bị ác mộng hành hạ hàng đêm liên tiếp, không thể ngủ được. Còn người bị nặng thì…”
“Cái gì?” Cô không tự chủ được ôm lấy bụng mình.
“Sẽ sảy thai!”
“A……” Vừa nghe đến chuyện sẽ mất đi đứa con này, cô nhất thời kích động, lắc mạnh tay Tần Nhật Sơ: “Cậu nhỏ, vậy phải làm sao bây giờ? Em không muốn con của em biến mất, em muốn có đứa bé này…”
Tần Nhật Sơ cười đầy hắc ám. Sự dịu dàng trong mắt hắn đột nhiên biến thành những tia ma mãnh không thể lường trước được. Hắn cúi người, ghé sát tai cô nhỏ giọng một hồi. Rất lâu sau đó, cô ngẩng đầu lên, bán tin bán nghi hỏi hắn: “Có thể làm như vậy thật sao?”
Đôi môi mỏng của Tần Nhật Sơ khẽ nâng lên: “Không có cái gì là không thể cả. Như vậy sẽ là một mũi tên trúng hai đích – chuyện tốt có việc gì mà lại không thành toàn được đây? Đi thôi, cô dâu xinh đẹp của ta…”
Cô dù vẫn tiếp tục do dự nhưng cuối cùng cũng run rẩy vươn tay ra, chính thức bắt đầu bước đi trên một con đường mới!
Con đường này, chính là tổn thương! Nhưng thực ra, cũng chính là một cách để bảo vệ!