Lúc nửa đêm, cô lại một lần nữa tỉnh dậy thoát khỏi cơn ác mộng. Hình ảnh người dì máu chảy đầm đìa trên bụng ấy, dường như vẫn luôn hiển hiện ngay trước mắt cô, chân thật như vậy, tàn nhẫn đến thế…
Xúc cảm lúc đó, ghê tởm khiến cô buồn nôn, mùi máu tươi tanh ngòm bốc lên, khiến cô không thể nào quên được. Cô vùng khỏi chăn, nhìn lòng bàn tay đang đầm đìa máu đỏ tươi, thét lên chói tai: “Không… không… Anh, cứu em… Cứu con chúng ta…”
Giữa hai chân, máu không ngừng chảy ra, rất mãnh liệt, rất xối xả. Cảm giác có một dòng nước lạnh băng đang chạy bên trong cơ thể cô, chậm rãi xâm nhập, từ từ thay thế cục cưng ấm áp nơi đó…
Duỗi tay ra, cô cố gắng kêu: “Cứu tôi… cứu con tôi…”
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô nghe được một âm thanh cực kì tức giận vang lên bên tai.
“Cô ấy rốt cuộc khi nào mới tỉnh?” A, chính là giọng của anh hai. Cô cố gắng muốn mở mắt ra, nói cho anh biết rằng cô đã tỉnh. Nhưng mí mắt cô nặng như chì, ương bướng, cố gắng thế nào cũng không thể mở ra được.
“Diệp tiên sinh, tôi đã nói rồi, tùy tiện phá thai sẽ gặp phải những biến chứng nguy hiểm…” Tiếng của Lữ Yên vang lên, khàn khàn tựa như không có chút xúc cảm.
Nhưng mà, tại sao lại gọi là tùy tiện phá thai? Có ai, có ai lại muốn hãm hại đứa con của cô sao?
Lữ Yên nói xong. Thời gian đã trôi qua thật lâu anh cũng không nói thêm gì nữa. Trong căn phòng chỉ còn lại sự yên tĩnh, sự yên tĩnh bao trùm của chết chóc.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng anh đầy mỉa mai vang lên: “Chẳng phải cô cũng nói, khi sinh hạ đứa bé này, sẽ còn nguy hiểm hơn sao!”
“Điều đó cũng đúng…”
“Được rồi, không nói nữa! Tôi không cần đứa bé này, cô hãy nghĩ cách giải quyết đi!” Tiếng nói đầy dứt khoát của anh không ngừng vang vọng trong đầu cô. Khi ấy, cô thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng. Chỉ có anh mới tuyệt tình tàn khốc như thế, anh không cần đứa trẻ này, anh giết chết nó…
Con của cô, cô đã không còn con của cô nữa rồi…
“Oa….” Cô chợt mở mắt, giãy giụa bò xuống giường: “Con của tôi, các người đem con tôi đi đâu mất rồi!”
Bên trong phòng, hai người nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của cô, hiển nhiên sợ hết hồn. Nhưng rất nhanh, anh đã chạy đến bên cô, ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Không phải, không phải, con vẫn ở đây mà…”
“Em không tin, em không tin… Anh đã giết chết con của em, anh nói anh không quan tâm đến con nữa…” Cô nằm trong lòng anh vẫn cố gắng muốn thoát ra. Thì ra, lồng ngực ấp áp dịu dàng như vậy lại có khi khiến cô đau đớn, thất vọng và sợ hãi đến tột cùng như thế…
“Không phải…”
“Không nghe… Em không muốn nghe nữa… Em chỉ muốn cục cưng của em, cục cưng…” Cô muốn thoát khỏi vòng ôm của anh, nhưng càng cố gắng càng bị ôm chặt, không cách nào nhúc nhích nổi.
“Tôi không cần, tôi không cần gì cả. Tôi của muốn con của tôi thôi. Ba con không thương con, mẹ yêu con là được. Cục cưng, con đang ở đâu…”
Cô nằm trong ngực anh, đau đớn khóc không thành tiếng, giống như cảnh tượng một con thú hoang nhỏ, không ngừng cắn xé bất luận trước mắt có là điều gì đi chăng nữa. Anh thì thầm bên tai cô điều gì, cô đã không nghe nổi nữa. Đầu cô ong ong, mơ hồ… Tất cả, tất cả chỉ còn một thanh âm duy nhất, chính là:
Con đã không còn nữa rồi…
Cô đã mất con thật rồi…
Cô đã tâm niệm chờ mong ngày con chào đời biết bao. Thế nhưng bây giờ, con đã không còn nữa rồi…
Chỉ mới ngày hôm qua thôi, cô còn cùng con ra vườn hoa tản bộ. Cô kể cho con nghe rằng con có một người ba anh tuấn nhất trên đời ra sao, rằng thế giới bên ngoài tươi đẹp cỡ nào. Hoa nở rực rỡ, lộc non đầy cành, chim non tập hót… Nhưng mà, nhưng mà… Chỉ qua một đêm ngắn ngủi thôi, con đã không cần cô nữa, con đã vĩnh viễn rời xa cô rồi…
Cục cưng… con đừng đi…
Ba không cần con, mẹ cần con. Mẹ vĩnh viễn cần có con…
Lữ Yên liếc nhìn người đàn ông cánh tay đầm đìa máu tươi vẫn cố sức ôm con thú nhỏ trong lòng, không khỏi thở dài. Đây thực sự là nghiệt duyên! Rõ ràng chỉ muốn bảo vệ nhau, nhưng vì sao cuối cùng vẫn là tổn thương nhau?
Lắc đầu, Lữ Yên ngồi xuống bên thú con, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai nó một câu. Giây kế tiếp, con thú nhỏ đã ngừng giãy giụa, nằm trong ngực anh, chầm chậm chìm vào giấc ngủ.