Trên mặt Đường Du Nhiên phủ đầy màu đỏ ửng khác thường, ánh mắt mê ly lộ ra khát vọng, nhìn chằm chằm vào Thời Ngọc ȶᏂασ.
Thời Ngọc ȶᏂασ thấy tình trạng khó chịu của Đường Du Nhiên không giảm bớt, lập tức cau mày nhìn Tô Diệc Thanh đứng bên cạnh, sốt ruột hỏi: “Tô Diệc Thanh, sao bây giờ cô ấy vẫn còn khó chịu như vậy?”
Tô Diệc Thanh lại kiểm tra cho Đường Du Nhiên một lần nữa, có chút bất đắc dĩ nói với Thời Ngọc ȶᏂασ đang nghi ngờ tay nghề của mình: “Tác dụng của thuốc này thật sự quá mạnh mẽ, hơn nữa bây giờ đã hoàn toàn tiến vào trong máu, hiện tại biện pháp tốt nhất là chính cậu giúp cô ấy giảm bớt đau khổ.”
Về phần biện pháp giảm bớt như thế nào thì Thời Ngọc ȶᏂασ đã là người trưởng thành rồi, đương nhiên trong lòng anh biết rõ.
Thời Ngọc ȶᏂασ nghe Tô Diệc Thanh nói như vậy cũng biết là không còn cách nào khác, đành phải dùng vẻ mặt bình tĩnh nói với Tô Diệc Thanh: “Tôi biết rồi.”
Tô Diệc Thanh gật đầu, vô cùng biết điều cầm theo hòm thuốc rồi rời đi.
Trước khi đi cô ấy vẫn không quên quan tâm khép cửa phòng lại cho hai người Thời Ngọc ȶᏂασ và Đường Du Nhiên.
Cửa phòng đã đóng, không có người ngoài nữa, Đường Du Nhiên cũng không nhịn nổi mà nhẹ giọng rêи ɾỉ, ánh mắt khao khát nhìn chằm chằm Thời Ngọc ȶᏂασ.
Cơ thể mảnh khảnh khó chịu cọ tới cọ lui trên giường.
Có một điều không thể phủ nhận, Đường Du Nhiên như vậy quả thật là đặc biệt hấp dẫn.
Thời Ngọc ȶᏂασ là một người đàn ông trưởng thành với các công năng về mọi mặt đều rất bình thường, vốn đang độ tuổi sung mãn, Đường Du Nhiên còn là người anh để ý.
Thời Ngọc ȶᏂασ không nhẫn nhịn được, huống chi anh cũng không muốn Đường Du Nhiên tiếp tục khó chịu như vậy.
Anh lập tức cởi thắt lưng, đè Đường Du Nhiên vô cùng quyến rũ trên giường xuống dưới người mình, anh nâng cằm cô lên rồi hôn thật sâu.
Thời Ngọc ȶᏂασ và Đường Du Nhiên lăn qua lăn lại hết lần này đến lần khác, mãi đến hơn tám giờ tối mới dừng lại.
Thời Ngọc ȶᏂασ không có một chút mệt mỏi nào, ngược lại tinh thần còn tốt hơn một chút. Đường Du Nhiên lại mệt đến mức cả người như mềm thành vũng nước xuân, ngay cả sức để nâng tay lên cũng không có.
Thời Ngọc ȶᏂασ ôm Đường Du Nhiên đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó cầm khăn tắm bọc lại và đi ra ngoài.
Khi Thời Ngọc ȶᏂασ vừa đặt Đường Du Nhiên lên chiếc giường lớn, trong căn phòng yên ắng nhất thời vang lên tiếng dạ dày kêu ùng ục của Đường Du Nhiên.
Trên mặt Đường Du Nhiên vẫn còn tầng phấn hồng khi tìиɦ ɖu͙ƈ vừa mới biến mất, có chút ngượng ngùng nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ, ho khan hai tiếng.
Đường Du Nhiên chưa kịp ăn cơm chiều, giữa trưa chỉ ăn một chút đồ ở phòng ăn công ty, vừa nãy lại tiêu hao không ít thể lực, lúc này đã đói đến mức ngực dán vào lưng.
Thời Ngọc ȶᏂασ nhìn dáng vẻ ngượng ngùng mất tự nhiên của Đường Du Nhiên lại không nhịn được lộ ra một chút tươi cười trên môi.
Anh nhìn đôi môi đỏ mọng hấp dẫn lóe ánh nước của Đường Du Nhiên, có chút khó nhịn, Thời Ngọc ȶᏂασ lại cúi đầu đến gần, liên tục hôn lên đôi môi đỏ thắm của Đường Du Nhiên, sau đó mới nhìn Đường Du Nhiên, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười chậm rãi vang lên: “Đói bụng rồi? Đợi chút, tôi xuống lầu bảo dì Linh làm cho em chút đồ ăn.”
Thời Ngọc ȶᏂασ nói xong thì đi ngay ra khỏi phòng, còn chưa đến mười phút sau, Thời Ngọc ȶᏂασ đã trở lại.
Trong tay còn bưng một cái bát.
Thời Ngọc ȶᏂασ ngồi xuống bên cạnh giường, cầm thìa múc một miếng hoành thánh trắng trẻo mập mạp còn đang tỏa hơi nóng, vẫn không quên thổi nguội rồi mới đưa tới bên môi Đường Du Nhiên: “Là hoành thánh nhân cá thu, rất tươi, dì Linh vừa mới gói hôm nay, em ăn thử xem hương vị thế nào.”
Đường Du Nhiên nhìn hoành thánh đưa đến bên miệng mình thì có chút ngượng ngùng, không há miệng, xấu hổ đưa tay muốn cầm thìa, nói với Thời Ngọc ȶᏂασ: “Tôi không sao… có thể tự ăn được.”
Thời Ngọc ȶᏂασ cũng không miễn cưỡng, đưa thìa cho Đường Du Nhiên, Đường Du Nhiên ăn hai cái, hoành thánh da mỏng, ăn vào miệng cực kỳ trơn mềm, bên trong đầy ắp nhân, thịt cá thu tươi ngon đàn hồi, hương vị còn ngon hơn so với mà lúc trước Đường Du Nhiên ăn được ở nhà hàng năm sao.
Đường Du Nhiên ăn liên tục ba cái, lúc này mới chợt nhận ra ánh mắt của Thời Ngọc ȶᏂασ vẫn luôn dừng lại trên người mình.
Đường Du Nhiên nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ, đoán rằng Thời Ngọc ȶᏂασ cũng chưa kịp ăn cơm chiều nên có chút ngại ngùng khi ăn một mình, theo bản năng dùng thìa múc một miếng hoành thánh rồi nói với Thời Ngọc ȶᏂασ: “Hoành thánh rất ngon, anh có muốn nếm thử hương vị không?”
Thời Ngọc ȶᏂασ nhìn động tác tự nhiên này của Đường Du Nhiên, nhếch khóe môi lên với tâm trạng vui vẻ, giây tiếp theo, Thời Ngọc ȶᏂασ đột ngột cúi người tiến tới, ăn trọn miếng hoành thánh trong thìa của Đường Du Nhiên.
“Ừ, hương vị thật ngon.” Thời Ngọc ȶᏂασ ăn xong, ánh mắt chăm chú nhìn Đường Du Nhiên, nụ cười trên mặt lại tươi hơn chút.
Bị Thời Ngọc ȶᏂασ nhìn chằm chằm như vậy, cả người Đường Du Nhiên đều cứng đờ mất tự nhiên, cuống quít dời tầm mắt đi, nhịn không được lại nhìn qua chiếc thìa mình cầm trên tay, màu ửng hồng trên mặt lại đậm màu hơn một chút.
A… cái thìa cô này đã dùng qua, khi nãy môi Thời Ngọc ȶᏂασ hình như cũng chạm vào… trong đầu Đường Du Nhiên không nhịn được mà hiện lên mấy chữ “nụ hôn gián tiếp”!
Trái tim trong lồng ngực không khống chế được, bắt đầu tăng tốc đập bình bịch.
Đang miên man suy nghĩ, trong nháy mắt sau đó, cái cằm xinh xắn của Đường Du Nhiên bị ngón tay to nắm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Du Nhiên bị buộc phải nâng lên.
Khuôn mặt anh tuấn đẹp đẽ của Thời Ngọc ȶᏂασ thoáng chốc đã phóng đại trước mắt Đường Du Nhiên.
Khoảng cách giữa hai người thật sự là quá mức gần gũi, Đường Du Nhiên có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở mang theo nhiệt độ cực nóng của Thời Ngọc ȶᏂασ đang phả lên mặt của mình.
Đường Du Nhiên sững sờ, có chút lúng túng ngơ ngác nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ, bên tai chỉ vang lên tiếng tim đập bình bịch như nổi trống của bản thân.
Đang thất thần, giọng nói trầm ấm dễ nghe của Thời Ngọc ȶᏂασ lại vang lên bên tai: “Đang suy nghĩ gì đấy? Mê mẩn như vậy?”
Giọng nói của Thời Ngọc ȶᏂασ cuối cùng cũng kéo lại dòng suy nghĩ của Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên đỏ mặt nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ, lắp bắp nói lảng sang chuyện khác: “Chuyện đó… anh, nếu anh đói bụng thì đi nấu một chén hoành thánh ăn là được…”
Thời Ngọc ȶᏂασ nghe thấy lời của Đường Du Nhiên, bên môi lại không nhịn được mà cười tươi hơn một chút, nở một nụ cười tà tứ, nhéo cằm Đường Du Nhiên nói: “Tôi không đói bụng, vừa nãy ăn em đã no rồi. Em ăn nhanh một chút đi, không đủ thì nói với tôi, tôi lại bảo dì Linh nấu giúp em.”
Đường Du Nhiên nghe thấy mấy lời mập mờ của Thời Ngọc ȶᏂασ, trong đầu vô tình hiện ra một vài hình ảnh ngượng ngùng xấu hổ mà cô và Thời Ngọc ȶᏂασ đã làm khi nãy, Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy hai má nóng rực, cuống quít dời tầm mắt đi, vội vàng vùi đầu ăn hoành thánh.
Ăn xong một chén hoành thánh nóng hôi hổi, toàn thân của Đường Du Nhiên cuối cùng cũng khôi phục được một ít thể lực.
Cô nhìn thời gian, đã sắp đến chín giờ tối.
Đường Du Nhiên nhìn về phía Thời Ngọc ȶᏂασ, nói: “Thời Ngọc ȶᏂασ, tôi cần phải quay về.”
Thời Ngọc ȶᏂασ vừa nghe thấy Đường Du Nhiên nói muốn rời đi thì hàng mày không nhịn được mà vô thức nhíu chặt lại: “Cũng đã trễ thế này rồi, tối nay em ở lại đây là được.”
“Không được, hôm nay mới xảy ra chuyện như vậy, nếu tôi không quay về thì trong lòng Khâu Thiếu Trạch chắc chắn sẽ sinh nghi! Tôi vẫn nên trở về thôi.”